Naib lang thang ngoài đường, cậu chẳng muốn về nhà một chút nào. Nhà cậu rộng và trống trải. Naib không muốn thừa nhận cậu tìm kiếm tình yêu thương, nhưng kể cả khi cậu đứng đầu lớp hay bỏ học, đánh nhau, cha chẳng hề chú ý cậu dù chỉ một chút. Ông còn không nhìn vào mắt cậu khi nói chuyện. Bạn bè thì chỉ gọi cho cậu lúc quậy phá hoặc cần người chịu trách nhiệm, bởi cậu chẳng bao giờ bị phạt. Ấy là tất cả những gì cậu có. Và cả sự cô đơn. Orpheus đang vào đông, tuy chưa có tuyết nhưng những cơn gió mùa đã thổi lạnh tái tê. Đối lập với vẻ tấp nập của Thủ đô ban sáng, trên đường chỉ còn những người lang thang như Naib và những xe bán đồ ăn đêm. Naib đã ngừng thắc mắc liệu cha có phát hiện ra sự biến mất của mình hay không từ cấp hai. Cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân lại lang thang nữa, ở nhà trùm chăn đánh một giấc là một lựa chọn khôn ngoan hơn rất nhiều chứ. Nhưng chân cậu vẫn bước đi như không thể kiểm soát được, và khi cậu nhận thức được thế giới xung quanh thì cậu đã ở trước đài…
Tác giả: