Tác giả:

Naib lang thang ngoài đường, cậu chẳng muốn về nhà một chút nào. Nhà cậu rộng và trống trải. Naib không muốn thừa nhận cậu tìm kiếm tình yêu thương, nhưng kể cả khi cậu đứng đầu lớp hay bỏ học, đánh nhau, cha chẳng hề chú ý cậu dù chỉ một chút. Ông còn không nhìn vào mắt cậu khi nói chuyện. Bạn bè thì chỉ gọi cho cậu lúc quậy phá hoặc cần người chịu trách nhiệm, bởi cậu chẳng bao giờ bị phạt. Ấy là tất cả những gì cậu có. Và cả sự cô đơn. Orpheus đang vào đông, tuy chưa có tuyết nhưng những cơn gió mùa đã thổi lạnh tái tê. Đối lập với vẻ tấp nập của Thủ đô ban sáng, trên đường chỉ còn những người lang thang như Naib và những xe bán đồ ăn đêm. Naib đã ngừng thắc mắc liệu cha có phát hiện ra sự biến mất của mình hay không từ cấp hai. Cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân lại lang thang nữa, ở nhà trùm chăn đánh một giấc là một lựa chọn khôn ngoan hơn rất nhiều chứ. Nhưng chân cậu vẫn bước đi như không thể kiểm soát được, và khi cậu nhận thức được thế giới xung quanh thì cậu đã ở trước đài…

Chương 3

Phía Nam Biên GiớiTác giả: MordredTruyện Đam MỹNaib lang thang ngoài đường, cậu chẳng muốn về nhà một chút nào. Nhà cậu rộng và trống trải. Naib không muốn thừa nhận cậu tìm kiếm tình yêu thương, nhưng kể cả khi cậu đứng đầu lớp hay bỏ học, đánh nhau, cha chẳng hề chú ý cậu dù chỉ một chút. Ông còn không nhìn vào mắt cậu khi nói chuyện. Bạn bè thì chỉ gọi cho cậu lúc quậy phá hoặc cần người chịu trách nhiệm, bởi cậu chẳng bao giờ bị phạt. Ấy là tất cả những gì cậu có. Và cả sự cô đơn. Orpheus đang vào đông, tuy chưa có tuyết nhưng những cơn gió mùa đã thổi lạnh tái tê. Đối lập với vẻ tấp nập của Thủ đô ban sáng, trên đường chỉ còn những người lang thang như Naib và những xe bán đồ ăn đêm. Naib đã ngừng thắc mắc liệu cha có phát hiện ra sự biến mất của mình hay không từ cấp hai. Cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân lại lang thang nữa, ở nhà trùm chăn đánh một giấc là một lựa chọn khôn ngoan hơn rất nhiều chứ. Nhưng chân cậu vẫn bước đi như không thể kiểm soát được, và khi cậu nhận thức được thế giới xung quanh thì cậu đã ở trước đài… Naib Subedar ghét Eli Clark. Trừ lúc giảng bài, anh ta chẳng có chút nào giống một giáo viên cả.Đúng, cậu đã nghe Eli giảng. Bình thường bọn Norton sẽ rủ cậu đi chơi bóng hoặc đi lượn lờ đâu đó, nhưng hôm ấy bọn nó mất dạng, cô bé lớp trưởng còn xin cậu ở lại học tiết lịch sử vì “không muốn làm thầy Clark buồn”. Naib không có đồng bọn và ngại phiền phức nên miễn cưỡng ở lại nằm. Giọng của Eli chui vào trong giấc ngủ của cậu, dù không muốn thừa nhận nhưng Naib hiểu tại sao bạn cùng lớp của mình lại thích học anh như thế.Nhưng ngoài giờ lên lớp thì Eli là một tên ngốc siêu phiền phức.Một hôm Eli gọi cậu đến nhà để ăn mừng việc cây hoa nhài của anh đã sống được một tháng, sau đó cắt trúng ngón tay và cuối cùng Naib lại là người nấu. Hệ quả kéo theo là mỗi khi hai người gặp nhau – Eli rất hay vẽ ra một dịp ngớ ngẩn nào đó – Naib lại phải vào bếp. Naib ghét nấu ăn. Lần cuối cậu tự nấu ăn ở nhà là khi cố làm theo công thức của mẹ và cha đã ném cả đĩa thức ăn xuống đất. Nhưng cậu không từ chối được vẻ mặt hạnh phúc của Eli.Naib ghét cả việc Eli luôn lồng bài giảng vào trong cuộc hội thoại giữa hai người nữa, rồi đến khi cậu giả bộ không hiểu thì anh lại càu nhàu về việc cậu không học. Cậu có muốn học bao giờ đâu? Naib phải gật bừa để tránh cho Eli nhắc lại việc cậu đến đài tưởng niệm giữa buổi tối lạnh mười độ. Đôi lúc cậu không phân biệt được Eli châm biếm cậu hay ngốc thật nữa.Và cả khi Naib kể cho Eli một vài địa danh có vẻ hay ho nhằm đánh lạc hướng anh để cậu đi chơi với bọn Norton. Đó toàn là những thứ hồi xưa được ông ngoại kể lại và thêm mắm dặm muối chứ đâu có thật, vậy mà Eli cứ cuốn lấy cậu hỏi mãi không thôi.Naib ý thức được điều này khi lớp trưởng hỏi cậu về sở thích của Eli. Trước giờ cô bé còn chẳng dám nói với cậu quá hai câu.Cuộc sống của cậu vô tình rẽ sang một hướng khác rồi.

Naib Subedar ghét Eli Clark. Trừ lúc giảng bài, anh ta chẳng có chút nào giống một giáo viên cả.

Đúng, cậu đã nghe Eli giảng. Bình thường bọn Norton sẽ rủ cậu đi chơi bóng hoặc đi lượn lờ đâu đó, nhưng hôm ấy bọn nó mất dạng, cô bé lớp trưởng còn xin cậu ở lại học tiết lịch sử vì “không muốn làm thầy Clark buồn”. Naib không có đồng bọn và ngại phiền phức nên miễn cưỡng ở lại nằm. Giọng của Eli chui vào trong giấc ngủ của cậu, dù không muốn thừa nhận nhưng Naib hiểu tại sao bạn cùng lớp của mình lại thích học anh như thế.

Nhưng ngoài giờ lên lớp thì Eli là một tên ngốc siêu phiền phức.

Một hôm Eli gọi cậu đến nhà để ăn mừng việc cây hoa nhài của anh đã sống được một tháng, sau đó cắt trúng ngón tay và cuối cùng Naib lại là người nấu. Hệ quả kéo theo là mỗi khi hai người gặp nhau – Eli rất hay vẽ ra một dịp ngớ ngẩn nào đó – Naib lại phải vào bếp. Naib ghét nấu ăn. Lần cuối cậu tự nấu ăn ở nhà là khi cố làm theo công thức của mẹ và cha đã ném cả đĩa thức ăn xuống đất. Nhưng cậu không từ chối được vẻ mặt hạnh phúc của Eli.

Naib ghét cả việc Eli luôn lồng bài giảng vào trong cuộc hội thoại giữa hai người nữa, rồi đến khi cậu giả bộ không hiểu thì anh lại càu nhàu về việc cậu không học. Cậu có muốn học bao giờ đâu? Naib phải gật bừa để tránh cho Eli nhắc lại việc cậu đến đài tưởng niệm giữa buổi tối lạnh mười độ. Đôi lúc cậu không phân biệt được Eli châm biếm cậu hay ngốc thật nữa.

Và cả khi Naib kể cho Eli một vài địa danh có vẻ hay ho nhằm đánh lạc hướng anh để cậu đi chơi với bọn Norton. Đó toàn là những thứ hồi xưa được ông ngoại kể lại và thêm mắm dặm muối chứ đâu có thật, vậy mà Eli cứ cuốn lấy cậu hỏi mãi không thôi.

Naib ý thức được điều này khi lớp trưởng hỏi cậu về sở thích của Eli. Trước giờ cô bé còn chẳng dám nói với cậu quá hai câu.

Cuộc sống của cậu vô tình rẽ sang một hướng khác rồi.

Phía Nam Biên GiớiTác giả: MordredTruyện Đam MỹNaib lang thang ngoài đường, cậu chẳng muốn về nhà một chút nào. Nhà cậu rộng và trống trải. Naib không muốn thừa nhận cậu tìm kiếm tình yêu thương, nhưng kể cả khi cậu đứng đầu lớp hay bỏ học, đánh nhau, cha chẳng hề chú ý cậu dù chỉ một chút. Ông còn không nhìn vào mắt cậu khi nói chuyện. Bạn bè thì chỉ gọi cho cậu lúc quậy phá hoặc cần người chịu trách nhiệm, bởi cậu chẳng bao giờ bị phạt. Ấy là tất cả những gì cậu có. Và cả sự cô đơn. Orpheus đang vào đông, tuy chưa có tuyết nhưng những cơn gió mùa đã thổi lạnh tái tê. Đối lập với vẻ tấp nập của Thủ đô ban sáng, trên đường chỉ còn những người lang thang như Naib và những xe bán đồ ăn đêm. Naib đã ngừng thắc mắc liệu cha có phát hiện ra sự biến mất của mình hay không từ cấp hai. Cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân lại lang thang nữa, ở nhà trùm chăn đánh một giấc là một lựa chọn khôn ngoan hơn rất nhiều chứ. Nhưng chân cậu vẫn bước đi như không thể kiểm soát được, và khi cậu nhận thức được thế giới xung quanh thì cậu đã ở trước đài… Naib Subedar ghét Eli Clark. Trừ lúc giảng bài, anh ta chẳng có chút nào giống một giáo viên cả.Đúng, cậu đã nghe Eli giảng. Bình thường bọn Norton sẽ rủ cậu đi chơi bóng hoặc đi lượn lờ đâu đó, nhưng hôm ấy bọn nó mất dạng, cô bé lớp trưởng còn xin cậu ở lại học tiết lịch sử vì “không muốn làm thầy Clark buồn”. Naib không có đồng bọn và ngại phiền phức nên miễn cưỡng ở lại nằm. Giọng của Eli chui vào trong giấc ngủ của cậu, dù không muốn thừa nhận nhưng Naib hiểu tại sao bạn cùng lớp của mình lại thích học anh như thế.Nhưng ngoài giờ lên lớp thì Eli là một tên ngốc siêu phiền phức.Một hôm Eli gọi cậu đến nhà để ăn mừng việc cây hoa nhài của anh đã sống được một tháng, sau đó cắt trúng ngón tay và cuối cùng Naib lại là người nấu. Hệ quả kéo theo là mỗi khi hai người gặp nhau – Eli rất hay vẽ ra một dịp ngớ ngẩn nào đó – Naib lại phải vào bếp. Naib ghét nấu ăn. Lần cuối cậu tự nấu ăn ở nhà là khi cố làm theo công thức của mẹ và cha đã ném cả đĩa thức ăn xuống đất. Nhưng cậu không từ chối được vẻ mặt hạnh phúc của Eli.Naib ghét cả việc Eli luôn lồng bài giảng vào trong cuộc hội thoại giữa hai người nữa, rồi đến khi cậu giả bộ không hiểu thì anh lại càu nhàu về việc cậu không học. Cậu có muốn học bao giờ đâu? Naib phải gật bừa để tránh cho Eli nhắc lại việc cậu đến đài tưởng niệm giữa buổi tối lạnh mười độ. Đôi lúc cậu không phân biệt được Eli châm biếm cậu hay ngốc thật nữa.Và cả khi Naib kể cho Eli một vài địa danh có vẻ hay ho nhằm đánh lạc hướng anh để cậu đi chơi với bọn Norton. Đó toàn là những thứ hồi xưa được ông ngoại kể lại và thêm mắm dặm muối chứ đâu có thật, vậy mà Eli cứ cuốn lấy cậu hỏi mãi không thôi.Naib ý thức được điều này khi lớp trưởng hỏi cậu về sở thích của Eli. Trước giờ cô bé còn chẳng dám nói với cậu quá hai câu.Cuộc sống của cậu vô tình rẽ sang một hướng khác rồi.

Chương 3