Bảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không…
Chương 27
Tiểu Đệ Đệ Của Hoàng ĐếTác giả: Ám Vi Dạ SắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không… Lúc Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt đến “Hiện trường vụ án” thì lại không thấy bóng dáng của hai người kia đâu cả, trên giường cũng rất sạch sẽ nhìn không ra chút dấu vết nào.Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, hai người kia quả nhiên làm cho người ta khó có thể dự đoán, có thể đem sự việc giải quyết tốt như thế làm cho bọn họ muốn nhìn cũng không được.Bất quá không sao, ít nhất bây giờ có thể nắm được yếu điểm của hai người kia rồi…Nghĩ vậy, Bảo Bảo cũng không thèm để ý, kéo Độc Cô Tuyệt đi ăn sáng, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình nên vừa sáng sớm nó đã chạy tới, ngay cả cơm cũng chưa ăn, kết quả vẫn là bỏ lỡ trò hay, thật đáng tiếc…Làm ra bộ dạng tiếc nuối, Bảo Bảo trên mặt mang theo cười gian khiến cho Độc Cô Tuyệt đáy lòng lạnh run.Bảo Bảo… Là ai đã làm cho ngươi trở nên xấu xa như vậy! (It’s you = =)Phủ tướng quânTất cả hạ nhân đều rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, từ lúc tướng quân theo trong cung trở về hắn vẫn mang bộ mặt băng sơn, hơn nữa tính khí nóng nảy đến cực điểm.Mặc dù là võ tướng nhưng tướng quân bình thường chưa bao giờ đối với hạ nhân nghiêm khắc như vậy, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?Dù có thắc mắc mọi người vẫn lựa chọn im lặng, miễn cho rước họa vào người.Mà đại tướng quân Vũ Mục làm cho vô số người tâm hoảng loạn kia, đang ngồi ở trước bàn đã hơn một canh giờ, biểu hiện ra là y đang nhìn binh thư, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt không có tiêu điểm của y cũng có thể thấy được tâm y bây giờ rất bất ổn!Trong đầu y chỉ có chuyện tối hôm qua!Sáng hôm nay mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh kia quả thức dọa bay luôn cả hồn của y, y lúc đó ôm lấy Thế Vấn, mà Thế Vấn lại nằm trong lòng ngực y, hai người thân thể còn quấn giao cùng một chỗ, dấu vết hồng hồng diễm diễm trên người làm cho y có muốn phủ nhận hết thảy cũng không được!Càng hỏng bét chính là, Thế Vấn cũng đồng thời tỉnh lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nửa khắc sau, mới kịp phản ứng, mang hiện trường tẩy sạch rồi tự quay về phủ.Nhưng trời biết trong lòng y có bao nhiêu kinh ngạc!Y thừa nhận mình đối với Thế Vấn ôm lấy tình cảm không tầm thường, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hai người sẽ tiến thêm một bước, đặc biệt là quan hệ trên thân thể!Buổi sáng y căn bản rất hỗn loạn, mặc dù biểu hiện ra bộ dáng rất bình tĩnh nhưng trên thực tế sắp nhanh bất tỉnh, sao lại xảy ra chuyện như vậy!?Y nhớ tới hoàng đế quăng cho mình ánh mắt đồng tình cùng với nụ cười của tiểu tình nhân kia làm cho người ta sởn tóc gáy, nhịn không được ngẩng đầu lên trời khóc thét: Một đời thông minh là thế, lại thua trong tay một thiếu niên còn nhỏ hơn hắn nữa.Oan quá đi!Cùng lúc đó, Kỳ Thế Vấn cũng không chịu nổi, cứ đứng ngồi không yên, nghĩ đến ngày mai vào triều sẽ gặp mặt Vũ Mục đầu của y cũng bắt đầu thấy đau.Làm sao đây! Làm sao đây!?Dù cho hắn có là Thiên Thần đệ nhất tài tử, nhưng gặp phải loại sự tình này cũng chỉ có thể tiếp tục lo lắng suông, nghĩ đến việc ngày mai gặp mặt nhau, Kỳ Thế Vấn thật sự muốn ngất xỉu tại chỗ…
Lúc Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt đến “Hiện trường vụ án” thì lại không thấy bóng dáng của hai người kia đâu cả, trên giường cũng rất sạch sẽ nhìn không ra chút dấu vết nào.
Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, hai người kia quả nhiên làm cho người ta khó có thể dự đoán, có thể đem sự việc giải quyết tốt như thế làm cho bọn họ muốn nhìn cũng không được.
Bất quá không sao, ít nhất bây giờ có thể nắm được yếu điểm của hai người kia rồi…
Nghĩ vậy, Bảo Bảo cũng không thèm để ý, kéo Độc Cô Tuyệt đi ăn sáng, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình nên vừa sáng sớm nó đã chạy tới, ngay cả cơm cũng chưa ăn, kết quả vẫn là bỏ lỡ trò hay, thật đáng tiếc…
Làm ra bộ dạng tiếc nuối, Bảo Bảo trên mặt mang theo cười gian khiến cho Độc Cô Tuyệt đáy lòng lạnh run.
Bảo Bảo… Là ai đã làm cho ngươi trở nên xấu xa như vậy! (It’s you = =)
Phủ tướng quân
Tất cả hạ nhân đều rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, từ lúc tướng quân theo trong cung trở về hắn vẫn mang bộ mặt băng sơn, hơn nữa tính khí nóng nảy đến cực điểm.
Mặc dù là võ tướng nhưng tướng quân bình thường chưa bao giờ đối với hạ nhân nghiêm khắc như vậy, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dù có thắc mắc mọi người vẫn lựa chọn im lặng, miễn cho rước họa vào người.
Mà đại tướng quân Vũ Mục làm cho vô số người tâm hoảng loạn kia, đang ngồi ở trước bàn đã hơn một canh giờ, biểu hiện ra là y đang nhìn binh thư, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt không có tiêu điểm của y cũng có thể thấy được tâm y bây giờ rất bất ổn!
Trong đầu y chỉ có chuyện tối hôm qua!
Sáng hôm nay mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh kia quả thức dọa bay luôn cả hồn của y, y lúc đó ôm lấy Thế Vấn, mà Thế Vấn lại nằm trong lòng ngực y, hai người thân thể còn quấn giao cùng một chỗ, dấu vết hồng hồng diễm diễm trên người làm cho y có muốn phủ nhận hết thảy cũng không được!
Càng hỏng bét chính là, Thế Vấn cũng đồng thời tỉnh lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nửa khắc sau, mới kịp phản ứng, mang hiện trường tẩy sạch rồi tự quay về phủ.
Nhưng trời biết trong lòng y có bao nhiêu kinh ngạc!
Y thừa nhận mình đối với Thế Vấn ôm lấy tình cảm không tầm thường, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hai người sẽ tiến thêm một bước, đặc biệt là quan hệ trên thân thể!
Buổi sáng y căn bản rất hỗn loạn, mặc dù biểu hiện ra bộ dáng rất bình tĩnh nhưng trên thực tế sắp nhanh bất tỉnh, sao lại xảy ra chuyện như vậy!?
Y nhớ tới hoàng đế quăng cho mình ánh mắt đồng tình cùng với nụ cười của tiểu tình nhân kia làm cho người ta sởn tóc gáy, nhịn không được ngẩng đầu lên trời khóc thét: Một đời thông minh là thế, lại thua trong tay một thiếu niên còn nhỏ hơn hắn nữa.
Oan quá đi!
Cùng lúc đó, Kỳ Thế Vấn cũng không chịu nổi, cứ đứng ngồi không yên, nghĩ đến ngày mai vào triều sẽ gặp mặt Vũ Mục đầu của y cũng bắt đầu thấy đau.
Làm sao đây! Làm sao đây!?
Dù cho hắn có là Thiên Thần đệ nhất tài tử, nhưng gặp phải loại sự tình này cũng chỉ có thể tiếp tục lo lắng suông, nghĩ đến việc ngày mai gặp mặt nhau, Kỳ Thế Vấn thật sự muốn ngất xỉu tại chỗ…
Tiểu Đệ Đệ Của Hoàng ĐếTác giả: Ám Vi Dạ SắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBảo Bảo đã chết. Lơ lửng giữa không trung, đối diện với thân xác của mình, sau nửa ngày bé vẫn không có phản ứng gì. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Bé cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng có được đáp án. Bé, là một tên ăn mày, gọi là Bảo Bảo, vì nhặt một đồng tiền rơi giữa đường mà bị xe ngựa tông chết. Thật là bi thảm! Đang lúc Bảo Bảo ai oán cho cuộc đời của mình, thì đột nhiên ở trước mặt bé hiện ra hai vị quỷ sai, một vị bạch y một vị hắc y, đây chắc là Hắc Bạch vô thường mà thế nhân thường bảo đi. Bé thật ngoan ngoãn, tùy ý hai vị quỷ sai mang đi, trước lúc chia tay, bé còn lưu luyến không rời, hướng về phía thân thể mà bé đã dùng suốt 15 năm qua để cáo biệt. Tiểu Bảo Bảo quỳ gối trên nền đá màu xanh trong điện Diêm La, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chòng chọc về phía trước, bé thật cao hứng khi phát hiện ra, nguyên lai Diêm La Vương một chút cũng không uy nghiêm hung ác như mọi người thường nói. Tại trên điện cao cao, có một bóng dáng, thân hình cùng Bảo Bảo không… Lúc Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt đến “Hiện trường vụ án” thì lại không thấy bóng dáng của hai người kia đâu cả, trên giường cũng rất sạch sẽ nhìn không ra chút dấu vết nào.Bảo Bảo cùng Độc Cô Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, hai người kia quả nhiên làm cho người ta khó có thể dự đoán, có thể đem sự việc giải quyết tốt như thế làm cho bọn họ muốn nhìn cũng không được.Bất quá không sao, ít nhất bây giờ có thể nắm được yếu điểm của hai người kia rồi…Nghĩ vậy, Bảo Bảo cũng không thèm để ý, kéo Độc Cô Tuyệt đi ăn sáng, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình nên vừa sáng sớm nó đã chạy tới, ngay cả cơm cũng chưa ăn, kết quả vẫn là bỏ lỡ trò hay, thật đáng tiếc…Làm ra bộ dạng tiếc nuối, Bảo Bảo trên mặt mang theo cười gian khiến cho Độc Cô Tuyệt đáy lòng lạnh run.Bảo Bảo… Là ai đã làm cho ngươi trở nên xấu xa như vậy! (It’s you = =)Phủ tướng quânTất cả hạ nhân đều rất lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, từ lúc tướng quân theo trong cung trở về hắn vẫn mang bộ mặt băng sơn, hơn nữa tính khí nóng nảy đến cực điểm.Mặc dù là võ tướng nhưng tướng quân bình thường chưa bao giờ đối với hạ nhân nghiêm khắc như vậy, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?Dù có thắc mắc mọi người vẫn lựa chọn im lặng, miễn cho rước họa vào người.Mà đại tướng quân Vũ Mục làm cho vô số người tâm hoảng loạn kia, đang ngồi ở trước bàn đã hơn một canh giờ, biểu hiện ra là y đang nhìn binh thư, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt không có tiêu điểm của y cũng có thể thấy được tâm y bây giờ rất bất ổn!Trong đầu y chỉ có chuyện tối hôm qua!Sáng hôm nay mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh kia quả thức dọa bay luôn cả hồn của y, y lúc đó ôm lấy Thế Vấn, mà Thế Vấn lại nằm trong lòng ngực y, hai người thân thể còn quấn giao cùng một chỗ, dấu vết hồng hồng diễm diễm trên người làm cho y có muốn phủ nhận hết thảy cũng không được!Càng hỏng bét chính là, Thế Vấn cũng đồng thời tỉnh lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nửa khắc sau, mới kịp phản ứng, mang hiện trường tẩy sạch rồi tự quay về phủ.Nhưng trời biết trong lòng y có bao nhiêu kinh ngạc!Y thừa nhận mình đối với Thế Vấn ôm lấy tình cảm không tầm thường, nhưng chưa từng nghĩ tới việc hai người sẽ tiến thêm một bước, đặc biệt là quan hệ trên thân thể!Buổi sáng y căn bản rất hỗn loạn, mặc dù biểu hiện ra bộ dáng rất bình tĩnh nhưng trên thực tế sắp nhanh bất tỉnh, sao lại xảy ra chuyện như vậy!?Y nhớ tới hoàng đế quăng cho mình ánh mắt đồng tình cùng với nụ cười của tiểu tình nhân kia làm cho người ta sởn tóc gáy, nhịn không được ngẩng đầu lên trời khóc thét: Một đời thông minh là thế, lại thua trong tay một thiếu niên còn nhỏ hơn hắn nữa.Oan quá đi!Cùng lúc đó, Kỳ Thế Vấn cũng không chịu nổi, cứ đứng ngồi không yên, nghĩ đến ngày mai vào triều sẽ gặp mặt Vũ Mục đầu của y cũng bắt đầu thấy đau.Làm sao đây! Làm sao đây!?Dù cho hắn có là Thiên Thần đệ nhất tài tử, nhưng gặp phải loại sự tình này cũng chỉ có thể tiếp tục lo lắng suông, nghĩ đến việc ngày mai gặp mặt nhau, Kỳ Thế Vấn thật sự muốn ngất xỉu tại chỗ…