Tác giả:

Thành Hàm Dương khoác một màu trắng xóa của những bông tuyết. Trong không gian tĩnh mịch đó, những luồng gió đông se lạnh vẫn đem tuyết về phủ thêm lên những mái vòm cong vút. Đâu đâu cũng có tuyết để trang điểm cho chốn thị tứ này một màu trắng khỏa lấp đi những kiến trúc tráng lệ vốn sẵn có của một tòa thành nguy nga tráng lệ một thời đã từng là thánh địa của vị đại đế Tần Thủy Hoàng. Không gian trắng xóa bao trùm lên thành Hàm Dương một màu tang tóc. Tất nhiên trong một tiết trời giá buốt lạnh lẽo, không một ai nghĩ đến chuyện bước ra ngoài để hứng những luồng gió đông lạnh đến cắt da, xé thịt. Tuyết vẫn vô tình rơi phủ đầy lên những con đường trải đá trong thành để cho Hàm Dương thêm cô tịch vắng lặng. Cả tòa thành chìm trong tiết trời băng giá cô tịch, nhưng có một nơi không vắng lặng mà lại rất hoạt náo. “Tổng đàn võ lâm” Tòa Tổng đàn uy nghi nằm trong một khu phố sầm uất. Những ngày bình thường thì nó vắng lặng, nhưng hôm nay thì khác hẳn. Khi những tòa nhà sang trọng đóng cửa…

Chương 55: Thay cho đoạn kết

Sát Thủ Kiếm VươngTác giả: Giả Cổ LongTruyện Kiếm HiệpThành Hàm Dương khoác một màu trắng xóa của những bông tuyết. Trong không gian tĩnh mịch đó, những luồng gió đông se lạnh vẫn đem tuyết về phủ thêm lên những mái vòm cong vút. Đâu đâu cũng có tuyết để trang điểm cho chốn thị tứ này một màu trắng khỏa lấp đi những kiến trúc tráng lệ vốn sẵn có của một tòa thành nguy nga tráng lệ một thời đã từng là thánh địa của vị đại đế Tần Thủy Hoàng. Không gian trắng xóa bao trùm lên thành Hàm Dương một màu tang tóc. Tất nhiên trong một tiết trời giá buốt lạnh lẽo, không một ai nghĩ đến chuyện bước ra ngoài để hứng những luồng gió đông lạnh đến cắt da, xé thịt. Tuyết vẫn vô tình rơi phủ đầy lên những con đường trải đá trong thành để cho Hàm Dương thêm cô tịch vắng lặng. Cả tòa thành chìm trong tiết trời băng giá cô tịch, nhưng có một nơi không vắng lặng mà lại rất hoạt náo. “Tổng đàn võ lâm” Tòa Tổng đàn uy nghi nằm trong một khu phố sầm uất. Những ngày bình thường thì nó vắng lặng, nhưng hôm nay thì khác hẳn. Khi những tòa nhà sang trọng đóng cửa… Cỗ xe song mã chở ba cỗ áo quan sắp khởi hành. Trên ghế xà ích là Lãnh Nhật Phong và Vũ A Tú.Lâm Thanh Tử và Hà Như Bình vẫn bịn rịn :- Lãnh huynh sẽ ghé thăm Lâm đệ và Bình muội chứ.Nhật Phong gật đầu :- Huynh sẽ ghé đến đệ nhưng không phải để thỉnh Lâm đệ ra Long đảo đâu nhé. Bức họa đồ đó, Lâm đệ đã gửi vào Thiếu Lâm rồi phải không?Lâm Thanh Tử gật đầu.Lãnh Nhật Phong rót hai chén rượu. Chàng trao qua tay Lâm Thanh Tử một chén :- Chén rượu này huynh chúc đệ và Bình muội mãi mãi an lành.Hai người uống cạn chén rượu.Nhật Phong rót tiếp rượu ra chén :- Chén rượu thứ hai huynh thay cho Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng muội muội chúc mừng cho đệ.Lâm Thanh Tử bặm môi nấc khẽ, nước mắt bất giác trào ra khóe.Y đón chén rượu Nhật Phong trao, hướng về phía ba cỗ áo quan đặt phía sau xe :- Tống đại ca, Kha đại ca, Mộng tỷ tỷ, Lâm Thanh Tử không bao giờ quên ba người. Kiếp sau chúng ta sẽ gặp nhau.Lâm Thanh Tử ngửa mặt uống cạn chén rượu của mình.Nhật Phong cũng uống cạn chén rượu nhìn Thành Tử :- Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng muội muội sẽ ở mãi với huynh.- Giang Ðông?Nhật Phong gật đầu :- Chúng ta sẽ gặp lại.Nhật Phong quay lại A Tú :- Tú muội, mình đi.A Tú ra roi đánh vào mông đôi thiên lý vô vân. Hai con tuấn mã hý lên một tràng vang rồi kéo cỗ xe chở ba chiếc áo quan hướng về trấn Giang Ðông.Vầng nhật dương từ từ nhú lên ở trời đông tạo thành đóa hoa khổng lồ để chờ đón cỗ xe của A Tú và Nhật Phong. A Tú bất ngờ dừng ngựa.Cát Cát từ vệ đường bước ra.Nhật Phong nhìn nàng :- Kha tiểu thư.- Lãnh huynh cho Cát Cát đưa Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng tỷ tỷ về Giang Ðông với.- Kha muội không ở lại chăm sóc cho Huyền cung chủ sao?Cát Cát nhún vai :- Gia phụ đã qua khỏi đại nạn rồi, và người muốn Cát Cát đưa tiễn những người đã vì người đến nơi an nghỉ sau cùng.Cát Cát vừa nói vừa phi thân lên cỗ xe :- Lãnh huynh không cho Cát Cát đi, Cát Cát cũng đi nữa. Nếu không có Tống đại ca, Kha đại ca, và Mộng tỷ tỷ thì đâu có được ngày hôm nay.Cát Cát quay sang A Tú :- Cát Cát sợ tỷ tỷ lại khóc nữa đó.Nàng cầm lấy dây cương trên tay A Tú :- Cát Cát quyết định rồi, đại ca đừng cản.A Tú mỉm cười với nàng.Cát Cát reo lên :- Tỷ tỷ đã cười, chứ không còn khóc như khi ở tửu xá.Nàng ra roi, cỗ xe song mã lại chậm chạp xuôi về hướng vầng hoa lửa.

Cỗ xe song mã chở ba cỗ áo quan sắp khởi hành. Trên ghế xà ích là Lãnh Nhật Phong và Vũ A Tú.

Lâm Thanh Tử và Hà Như Bình vẫn bịn rịn :

- Lãnh huynh sẽ ghé thăm Lâm đệ và Bình muội chứ.

Nhật Phong gật đầu :

- Huynh sẽ ghé đến đệ nhưng không phải để thỉnh Lâm đệ ra Long đảo đâu nhé. Bức họa đồ đó, Lâm đệ đã gửi vào Thiếu Lâm rồi phải không?

Lâm Thanh Tử gật đầu.

Lãnh Nhật Phong rót hai chén rượu. Chàng trao qua tay Lâm Thanh Tử một chén :

- Chén rượu này huynh chúc đệ và Bình muội mãi mãi an lành.

Hai người uống cạn chén rượu.

Nhật Phong rót tiếp rượu ra chén :

- Chén rượu thứ hai huynh thay cho Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng muội muội chúc mừng cho đệ.

Lâm Thanh Tử bặm môi nấc khẽ, nước mắt bất giác trào ra khóe.

Y đón chén rượu Nhật Phong trao, hướng về phía ba cỗ áo quan đặt phía sau xe :

- Tống đại ca, Kha đại ca, Mộng tỷ tỷ, Lâm Thanh Tử không bao giờ quên ba người. Kiếp sau chúng ta sẽ gặp nhau.

Lâm Thanh Tử ngửa mặt uống cạn chén rượu của mình.

Nhật Phong cũng uống cạn chén rượu nhìn Thành Tử :

- Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng muội muội sẽ ở mãi với huynh.

- Giang Ðông?

Nhật Phong gật đầu :

- Chúng ta sẽ gặp lại.

Nhật Phong quay lại A Tú :

- Tú muội, mình đi.

A Tú ra roi đánh vào mông đôi thiên lý vô vân. Hai con tuấn mã hý lên một tràng vang rồi kéo cỗ xe chở ba chiếc áo quan hướng về trấn Giang Ðông.

Vầng nhật dương từ từ nhú lên ở trời đông tạo thành đóa hoa khổng lồ để chờ đón cỗ xe của A Tú và Nhật Phong. A Tú bất ngờ dừng ngựa.

Cát Cát từ vệ đường bước ra.

Nhật Phong nhìn nàng :

- Kha tiểu thư.

- Lãnh huynh cho Cát Cát đưa Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng tỷ tỷ về Giang Ðông với.

- Kha muội không ở lại chăm sóc cho Huyền cung chủ sao?

Cát Cát nhún vai :

- Gia phụ đã qua khỏi đại nạn rồi, và người muốn Cát Cát đưa tiễn những người đã vì người đến nơi an nghỉ sau cùng.

Cát Cát vừa nói vừa phi thân lên cỗ xe :

- Lãnh huynh không cho Cát Cát đi, Cát Cát cũng đi nữa. Nếu không có Tống đại ca, Kha đại ca, và Mộng tỷ tỷ thì đâu có được ngày hôm nay.

Cát Cát quay sang A Tú :

- Cát Cát sợ tỷ tỷ lại khóc nữa đó.

Nàng cầm lấy dây cương trên tay A Tú :

- Cát Cát quyết định rồi, đại ca đừng cản.

A Tú mỉm cười với nàng.

Cát Cát reo lên :

- Tỷ tỷ đã cười, chứ không còn khóc như khi ở tửu xá.

Nàng ra roi, cỗ xe song mã lại chậm chạp xuôi về hướng vầng hoa lửa.

Sát Thủ Kiếm VươngTác giả: Giả Cổ LongTruyện Kiếm HiệpThành Hàm Dương khoác một màu trắng xóa của những bông tuyết. Trong không gian tĩnh mịch đó, những luồng gió đông se lạnh vẫn đem tuyết về phủ thêm lên những mái vòm cong vút. Đâu đâu cũng có tuyết để trang điểm cho chốn thị tứ này một màu trắng khỏa lấp đi những kiến trúc tráng lệ vốn sẵn có của một tòa thành nguy nga tráng lệ một thời đã từng là thánh địa của vị đại đế Tần Thủy Hoàng. Không gian trắng xóa bao trùm lên thành Hàm Dương một màu tang tóc. Tất nhiên trong một tiết trời giá buốt lạnh lẽo, không một ai nghĩ đến chuyện bước ra ngoài để hứng những luồng gió đông lạnh đến cắt da, xé thịt. Tuyết vẫn vô tình rơi phủ đầy lên những con đường trải đá trong thành để cho Hàm Dương thêm cô tịch vắng lặng. Cả tòa thành chìm trong tiết trời băng giá cô tịch, nhưng có một nơi không vắng lặng mà lại rất hoạt náo. “Tổng đàn võ lâm” Tòa Tổng đàn uy nghi nằm trong một khu phố sầm uất. Những ngày bình thường thì nó vắng lặng, nhưng hôm nay thì khác hẳn. Khi những tòa nhà sang trọng đóng cửa… Cỗ xe song mã chở ba cỗ áo quan sắp khởi hành. Trên ghế xà ích là Lãnh Nhật Phong và Vũ A Tú.Lâm Thanh Tử và Hà Như Bình vẫn bịn rịn :- Lãnh huynh sẽ ghé thăm Lâm đệ và Bình muội chứ.Nhật Phong gật đầu :- Huynh sẽ ghé đến đệ nhưng không phải để thỉnh Lâm đệ ra Long đảo đâu nhé. Bức họa đồ đó, Lâm đệ đã gửi vào Thiếu Lâm rồi phải không?Lâm Thanh Tử gật đầu.Lãnh Nhật Phong rót hai chén rượu. Chàng trao qua tay Lâm Thanh Tử một chén :- Chén rượu này huynh chúc đệ và Bình muội mãi mãi an lành.Hai người uống cạn chén rượu.Nhật Phong rót tiếp rượu ra chén :- Chén rượu thứ hai huynh thay cho Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng muội muội chúc mừng cho đệ.Lâm Thanh Tử bặm môi nấc khẽ, nước mắt bất giác trào ra khóe.Y đón chén rượu Nhật Phong trao, hướng về phía ba cỗ áo quan đặt phía sau xe :- Tống đại ca, Kha đại ca, Mộng tỷ tỷ, Lâm Thanh Tử không bao giờ quên ba người. Kiếp sau chúng ta sẽ gặp nhau.Lâm Thanh Tử ngửa mặt uống cạn chén rượu của mình.Nhật Phong cũng uống cạn chén rượu nhìn Thành Tử :- Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng muội muội sẽ ở mãi với huynh.- Giang Ðông?Nhật Phong gật đầu :- Chúng ta sẽ gặp lại.Nhật Phong quay lại A Tú :- Tú muội, mình đi.A Tú ra roi đánh vào mông đôi thiên lý vô vân. Hai con tuấn mã hý lên một tràng vang rồi kéo cỗ xe chở ba chiếc áo quan hướng về trấn Giang Ðông.Vầng nhật dương từ từ nhú lên ở trời đông tạo thành đóa hoa khổng lồ để chờ đón cỗ xe của A Tú và Nhật Phong. A Tú bất ngờ dừng ngựa.Cát Cát từ vệ đường bước ra.Nhật Phong nhìn nàng :- Kha tiểu thư.- Lãnh huynh cho Cát Cát đưa Tống đại ca, Kha đại ca và Mộng tỷ tỷ về Giang Ðông với.- Kha muội không ở lại chăm sóc cho Huyền cung chủ sao?Cát Cát nhún vai :- Gia phụ đã qua khỏi đại nạn rồi, và người muốn Cát Cát đưa tiễn những người đã vì người đến nơi an nghỉ sau cùng.Cát Cát vừa nói vừa phi thân lên cỗ xe :- Lãnh huynh không cho Cát Cát đi, Cát Cát cũng đi nữa. Nếu không có Tống đại ca, Kha đại ca, và Mộng tỷ tỷ thì đâu có được ngày hôm nay.Cát Cát quay sang A Tú :- Cát Cát sợ tỷ tỷ lại khóc nữa đó.Nàng cầm lấy dây cương trên tay A Tú :- Cát Cát quyết định rồi, đại ca đừng cản.A Tú mỉm cười với nàng.Cát Cát reo lên :- Tỷ tỷ đã cười, chứ không còn khóc như khi ở tửu xá.Nàng ra roi, cỗ xe song mã lại chậm chạp xuôi về hướng vầng hoa lửa.

Chương 55: Thay cho đoạn kết