Tác giả:

Giữa hè, ánh mặt trời chói chang, những bãi cỏ xanh mướt đong đưa trong gió, đàn chim bay liệng trên bầu trời xanh trong, không khí nóng nực của ngày hè như được hạ nhiệt. Mái ngói cong cong thấp thoáng sau tán cây làm lộ ra vết tích của pháo hoa.Bóng râm phủ kín đến một góc, nơi đó có một tòa lầu ba tầng khép kín, bên trong xếp tầng tầng giá sách san sát nhau.Đó là một trong những Tàng Thư Các của thành Triều Phượng, nhưng nơi đây nằm ở vị trí hẻo lánh, những thư tịch tu hành cũng không phải tốt nhất nên rất ít đệ tử đến đọc.Tầng thứ ba bày những cuốn dã sử hỗn loạn từ rất lâu trước đây, thường ngày nơi đây rất vắng vẻ nhưng hôm nay đột ngột lại có một vài đệ tử tới đọc sách.Trong đó, có một người đã ngồi lâu, duỗi tay giãn gân cốt, chọc chọc bằng hữu bên cạnh: “Các ngươi đã biết tin gì chưa? Nghe nói lần này Lục sư huynh bế quan là để chuẩn bị tham gia Hội Trích Tinh hai tháng sau.”Nơi này chỉ có mấy người bọn họ, lại đến cùng nhau nên không sợ quấy rầy người khác. Những người kia…

Chương 5: Chương 5

Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người TốtTác giả: Bất Như ThuỵTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngGiữa hè, ánh mặt trời chói chang, những bãi cỏ xanh mướt đong đưa trong gió, đàn chim bay liệng trên bầu trời xanh trong, không khí nóng nực của ngày hè như được hạ nhiệt. Mái ngói cong cong thấp thoáng sau tán cây làm lộ ra vết tích của pháo hoa.Bóng râm phủ kín đến một góc, nơi đó có một tòa lầu ba tầng khép kín, bên trong xếp tầng tầng giá sách san sát nhau.Đó là một trong những Tàng Thư Các của thành Triều Phượng, nhưng nơi đây nằm ở vị trí hẻo lánh, những thư tịch tu hành cũng không phải tốt nhất nên rất ít đệ tử đến đọc.Tầng thứ ba bày những cuốn dã sử hỗn loạn từ rất lâu trước đây, thường ngày nơi đây rất vắng vẻ nhưng hôm nay đột ngột lại có một vài đệ tử tới đọc sách.Trong đó, có một người đã ngồi lâu, duỗi tay giãn gân cốt, chọc chọc bằng hữu bên cạnh: “Các ngươi đã biết tin gì chưa? Nghe nói lần này Lục sư huynh bế quan là để chuẩn bị tham gia Hội Trích Tinh hai tháng sau.”Nơi này chỉ có mấy người bọn họ, lại đến cùng nhau nên không sợ quấy rầy người khác. Những người kia… Để tránh chạm vào chân y, Tạ Miên đặt giữa hai người một cái gối ôm, Lục Phỉ Chi nằm nhoài lên nó.Dù trong phòng rất tối nhưng y vẫn có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của hắn: “Ta biết tự lượng sức mình.Lần này có lẽ không được hạng nhất, nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề.”Không cần lo lắng quá.Tạ Miên mở bừng mắt.Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Tạ Miên, Lục Phỉ Chi nằm ngửa ra, đĩnh đạc nói: “Thứ ta có nhiều nhất chính là thời gian, cảnh giới sớm muộn cũng sẽ tăng lên.Ngươi nói xem, tại sao ta phải vội vã so chiêu với một đám người hơn cả trăm tuổi chứ?”Lời này không thể nói là không cuồng vọng, tu hành như trời cao biển rộng, mỗi cảnh giới đều là một cơn sóng lớn, làm vô số người phải nuốt hận.Nhưng từ trong miệng Lục Phỉ Chi nói ra lại mang theo sự khát vọng hướng về phía trước của thiếu niên, khiến người ta nhịn không được mà tin tưởng.Lục Phỉ Chi thâm trầm nói: “Dù sao thì ta cũng là người sẽ phi thăng thành thần.”Khí phách thiếu niên lập tức tan thành mây khói, chỉ còn khí chất trung nhị(*) quanh quẩn khắp gian phòng.(*)Trung nhị bệnh: Hội chứng tuổi dậy thì, thường trẻ vị thành niên hay có chứng bệnh này, biểu hiện thường thấy là hay tự cho là bản thân có sức mạnh/ năng lực nào đó hơn người, không thích bị đối xử như trẻ con, sống trong thế giới của riêng mình nhiều, tự tin rằng bản thân rất ngầu.Tạ Miên kéo chăn đắp cho Lục Phỉ Chi, hiền từ nói: “Ngủ đi.”Hắn nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được phải dặn dò ai kia lần thứ một ngàn không trăm linh một: “Lời như vậy không nên nói bậy bên ngoài, biết chưa?”Lục Phỉ Chi “xùy” một tiếng: “Ta không thèm nói chuyện với bọn họ.”Vất vả lắm Lục Phỉ Chi mới chịu im miệng, âm thanh nho nhỏ trong đầu Tạ Miên lại vang lên.Các ngươi có quan hệ gì? Không biết Hệ Thống đã tự động giảm âm từ lúc nào, chờ đến khi xuất hiện lần nữa, âm thanh của nó đã không còn cảm xúc mãnh liệt của người đa cấp đang đẩy mạnh lượng tiêu thụ, ngược lại tràn đầy sợ hãi vì bị lừa dối và bất lực: Ngươi nói đi! Quan hệ của hai ngươi là sao!! Ngón tay Tạ Miên lặng lẽ túm chăn: Không phải ngươi đã có nội dung quyển sách rồi sao?”Hệ Thống lớn tiếng: Ngươi là bug mà, ta đâu có biết gì đâu! Tạ Miên suy nghĩ, thuận miệng đáp: Chúng ta là huynh đệ.”Giọng Hệ Thống đầy nghi ngờ: "Ngươi đừng tưởng ta thiếu hiểu biết mà lừa gạt! Có huynh đệ nào ngủ cùng một giường hả?! “Tạ Miên kinh ngạc: "Thời buổi này huynh đệ không được ngủ cùng nhau cơ à?”Thứ gì đã làm cho lòng người, à không, lòng Thống trở nên dơ bẩn xấu xa như vậy?Hệ Thống bị hắn qua loa có lệ mấy ngày, rốt cuộc nó cũng nhận ra: "Xem ra ngươi không muốn nhận nhiệm vụ này.”Quả thật Tạ Miên không có ý định làm.Hắn quan sát vài ngày, thấy Hệ Thống cũng không tạo thành nguy hiểm đe dọa đến mình.Nếu làm nhiệm vụ khác, có thể hắn sẽ thử suy xét, nhưng tỏ tình với Lục Phỉ Chi sau đó bị từ chối gì gì đó, Tạ Miên tự nhận mình không có thù hận sâu nặng với ai, mà hắn cũng không có chí khí ngập trời nên thôi đi.Hệ Thống đột nhiên thở dài: "Ca, ta nói thật với ngươi, là bọn ta khiến ngươi xuyên không.”Ban đầu Tạ Miên sinh ra ở một thế giới khác, một thế giới có nền khoa học kĩ thuật cực kỳ hiện đại, mười tám tuổi hắn đã qua đời vì tai nạn xe cộ, mở mắt ra liền thấy mình ở nơi này, hơn nữa còn trở thành một đứa trẻ tám tuổi."Bọn ta không thể tùy ý nhúng tay vào thế giới này nên buộc phải tìm người qua đời sớm ở thế giới khác để tới làm nhiệm vụ.Ta cung cấp phần thưởng, ngươi nhận lấy là sẽ giao dịch thành công.Dựa theo trình tự này, đáng lẽ bọn ta sẽ ký với ngươi một hợp đồng, sau đó mới đưa đến đây.”"Nhưng một sai sót nhỏ đã xảy ra." Sai lầm này có lẽ không hề “nhỏ” như lời Hệ Thống nói, bởi cái giọng máy móc lạnh như băng của nó dường như mang theo cảm xúc khó xử: "Ngươi lập tức được đưa đến đây, trở thành một hài tử tám tuổi.”"Quyền hạn của ta chỉ đủ để đưa một người đến đây.Nhưng dù thế nào, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành.Nếu như ngươi kiên quyết từ chối...!" Giọng Hệ Thống thành khẩn, thái độ ôn hòa: Ta buộc phải trả ngươi về thế giới cũ để đưa một người tự nguyện đến.Tuy ngươi rời khỏi thế giới ban đầu hai mươi năm, thi thể đã sớm bị thiêu đến chỉ còn lại tro tàn, nhưng ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối...!Tạ Miên cắt lời nó: Từ từ, để ta suy nghĩ lại, hình như nhiệm vụ này cũng không khó lắm.”.

Để tránh chạm vào chân y, Tạ Miên đặt giữa hai người một cái gối ôm, Lục Phỉ Chi nằm nhoài lên nó.

Dù trong phòng rất tối nhưng y vẫn có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của hắn: “Ta biết tự lượng sức mình.

Lần này có lẽ không được hạng nhất, nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề.”Không cần lo lắng quá.Tạ Miên mở bừng mắt.Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Tạ Miên, Lục Phỉ Chi nằm ngửa ra, đĩnh đạc nói: “Thứ ta có nhiều nhất chính là thời gian, cảnh giới sớm muộn cũng sẽ tăng lên.

Ngươi nói xem, tại sao ta phải vội vã so chiêu với một đám người hơn cả trăm tuổi chứ?”Lời này không thể nói là không cuồng vọng, tu hành như trời cao biển rộng, mỗi cảnh giới đều là một cơn sóng lớn, làm vô số người phải nuốt hận.

Nhưng từ trong miệng Lục Phỉ Chi nói ra lại mang theo sự khát vọng hướng về phía trước của thiếu niên, khiến người ta nhịn không được mà tin tưởng.Lục Phỉ Chi thâm trầm nói: “Dù sao thì ta cũng là người sẽ phi thăng thành thần.”Khí phách thiếu niên lập tức tan thành mây khói, chỉ còn khí chất trung nhị(*) quanh quẩn khắp gian phòng.(*)Trung nhị bệnh: Hội chứng tuổi dậy thì, thường trẻ vị thành niên hay có chứng bệnh này, biểu hiện thường thấy là hay tự cho là bản thân có sức mạnh/ năng lực nào đó hơn người, không thích bị đối xử như trẻ con, sống trong thế giới của riêng mình nhiều, tự tin rằng bản thân rất ngầu.Tạ Miên kéo chăn đắp cho Lục Phỉ Chi, hiền từ nói: “Ngủ đi.”Hắn nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được phải dặn dò ai kia lần thứ một ngàn không trăm linh một: “Lời như vậy không nên nói bậy bên ngoài, biết chưa?”Lục Phỉ Chi “xùy” một tiếng: “Ta không thèm nói chuyện với bọn họ.”Vất vả lắm Lục Phỉ Chi mới chịu im miệng, âm thanh nho nhỏ trong đầu Tạ Miên lại vang lên.Các ngươi có quan hệ gì? Không biết Hệ Thống đã tự động giảm âm từ lúc nào, chờ đến khi xuất hiện lần nữa, âm thanh của nó đã không còn cảm xúc mãnh liệt của người đa cấp đang đẩy mạnh lượng tiêu thụ, ngược lại tràn đầy sợ hãi vì bị lừa dối và bất lực: Ngươi nói đi! Quan hệ của hai ngươi là sao!! Ngón tay Tạ Miên lặng lẽ túm chăn: Không phải ngươi đã có nội dung quyển sách rồi sao?”Hệ Thống lớn tiếng: Ngươi là bug mà, ta đâu có biết gì đâu! Tạ Miên suy nghĩ, thuận miệng đáp: Chúng ta là huynh đệ.”Giọng Hệ Thống đầy nghi ngờ: "Ngươi đừng tưởng ta thiếu hiểu biết mà lừa gạt! Có huynh đệ nào ngủ cùng một giường hả?! “Tạ Miên kinh ngạc: "Thời buổi này huynh đệ không được ngủ cùng nhau cơ à?”Thứ gì đã làm cho lòng người, à không, lòng Thống trở nên dơ bẩn xấu xa như vậy?Hệ Thống bị hắn qua loa có lệ mấy ngày, rốt cuộc nó cũng nhận ra: "Xem ra ngươi không muốn nhận nhiệm vụ này.”Quả thật Tạ Miên không có ý định làm.Hắn quan sát vài ngày, thấy Hệ Thống cũng không tạo thành nguy hiểm đe dọa đến mình.

Nếu làm nhiệm vụ khác, có thể hắn sẽ thử suy xét, nhưng tỏ tình với Lục Phỉ Chi sau đó bị từ chối gì gì đó, Tạ Miên tự nhận mình không có thù hận sâu nặng với ai, mà hắn cũng không có chí khí ngập trời nên thôi đi.Hệ Thống đột nhiên thở dài: "Ca, ta nói thật với ngươi, là bọn ta khiến ngươi xuyên không.”Ban đầu Tạ Miên sinh ra ở một thế giới khác, một thế giới có nền khoa học kĩ thuật cực kỳ hiện đại, mười tám tuổi hắn đã qua đời vì tai nạn xe cộ, mở mắt ra liền thấy mình ở nơi này, hơn nữa còn trở thành một đứa trẻ tám tuổi."Bọn ta không thể tùy ý nhúng tay vào thế giới này nên buộc phải tìm người qua đời sớm ở thế giới khác để tới làm nhiệm vụ.

Ta cung cấp phần thưởng, ngươi nhận lấy là sẽ giao dịch thành công.

Dựa theo trình tự này, đáng lẽ bọn ta sẽ ký với ngươi một hợp đồng, sau đó mới đưa đến đây.”"Nhưng một sai sót nhỏ đã xảy ra." Sai lầm này có lẽ không hề “nhỏ” như lời Hệ Thống nói, bởi cái giọng máy móc lạnh như băng của nó dường như mang theo cảm xúc khó xử: "Ngươi lập tức được đưa đến đây, trở thành một hài tử tám tuổi.”"Quyền hạn của ta chỉ đủ để đưa một người đến đây.

Nhưng dù thế nào, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành.

Nếu như ngươi kiên quyết từ chối...!" Giọng Hệ Thống thành khẩn, thái độ ôn hòa: Ta buộc phải trả ngươi về thế giới cũ để đưa một người tự nguyện đến.

Tuy ngươi rời khỏi thế giới ban đầu hai mươi năm, thi thể đã sớm bị thiêu đến chỉ còn lại tro tàn, nhưng ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối...!Tạ Miên cắt lời nó: Từ từ, để ta suy nghĩ lại, hình như nhiệm vụ này cũng không khó lắm.”.

Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người TốtTác giả: Bất Như ThuỵTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngGiữa hè, ánh mặt trời chói chang, những bãi cỏ xanh mướt đong đưa trong gió, đàn chim bay liệng trên bầu trời xanh trong, không khí nóng nực của ngày hè như được hạ nhiệt. Mái ngói cong cong thấp thoáng sau tán cây làm lộ ra vết tích của pháo hoa.Bóng râm phủ kín đến một góc, nơi đó có một tòa lầu ba tầng khép kín, bên trong xếp tầng tầng giá sách san sát nhau.Đó là một trong những Tàng Thư Các của thành Triều Phượng, nhưng nơi đây nằm ở vị trí hẻo lánh, những thư tịch tu hành cũng không phải tốt nhất nên rất ít đệ tử đến đọc.Tầng thứ ba bày những cuốn dã sử hỗn loạn từ rất lâu trước đây, thường ngày nơi đây rất vắng vẻ nhưng hôm nay đột ngột lại có một vài đệ tử tới đọc sách.Trong đó, có một người đã ngồi lâu, duỗi tay giãn gân cốt, chọc chọc bằng hữu bên cạnh: “Các ngươi đã biết tin gì chưa? Nghe nói lần này Lục sư huynh bế quan là để chuẩn bị tham gia Hội Trích Tinh hai tháng sau.”Nơi này chỉ có mấy người bọn họ, lại đến cùng nhau nên không sợ quấy rầy người khác. Những người kia… Để tránh chạm vào chân y, Tạ Miên đặt giữa hai người một cái gối ôm, Lục Phỉ Chi nằm nhoài lên nó.Dù trong phòng rất tối nhưng y vẫn có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của hắn: “Ta biết tự lượng sức mình.Lần này có lẽ không được hạng nhất, nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề.”Không cần lo lắng quá.Tạ Miên mở bừng mắt.Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Tạ Miên, Lục Phỉ Chi nằm ngửa ra, đĩnh đạc nói: “Thứ ta có nhiều nhất chính là thời gian, cảnh giới sớm muộn cũng sẽ tăng lên.Ngươi nói xem, tại sao ta phải vội vã so chiêu với một đám người hơn cả trăm tuổi chứ?”Lời này không thể nói là không cuồng vọng, tu hành như trời cao biển rộng, mỗi cảnh giới đều là một cơn sóng lớn, làm vô số người phải nuốt hận.Nhưng từ trong miệng Lục Phỉ Chi nói ra lại mang theo sự khát vọng hướng về phía trước của thiếu niên, khiến người ta nhịn không được mà tin tưởng.Lục Phỉ Chi thâm trầm nói: “Dù sao thì ta cũng là người sẽ phi thăng thành thần.”Khí phách thiếu niên lập tức tan thành mây khói, chỉ còn khí chất trung nhị(*) quanh quẩn khắp gian phòng.(*)Trung nhị bệnh: Hội chứng tuổi dậy thì, thường trẻ vị thành niên hay có chứng bệnh này, biểu hiện thường thấy là hay tự cho là bản thân có sức mạnh/ năng lực nào đó hơn người, không thích bị đối xử như trẻ con, sống trong thế giới của riêng mình nhiều, tự tin rằng bản thân rất ngầu.Tạ Miên kéo chăn đắp cho Lục Phỉ Chi, hiền từ nói: “Ngủ đi.”Hắn nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được phải dặn dò ai kia lần thứ một ngàn không trăm linh một: “Lời như vậy không nên nói bậy bên ngoài, biết chưa?”Lục Phỉ Chi “xùy” một tiếng: “Ta không thèm nói chuyện với bọn họ.”Vất vả lắm Lục Phỉ Chi mới chịu im miệng, âm thanh nho nhỏ trong đầu Tạ Miên lại vang lên.Các ngươi có quan hệ gì? Không biết Hệ Thống đã tự động giảm âm từ lúc nào, chờ đến khi xuất hiện lần nữa, âm thanh của nó đã không còn cảm xúc mãnh liệt của người đa cấp đang đẩy mạnh lượng tiêu thụ, ngược lại tràn đầy sợ hãi vì bị lừa dối và bất lực: Ngươi nói đi! Quan hệ của hai ngươi là sao!! Ngón tay Tạ Miên lặng lẽ túm chăn: Không phải ngươi đã có nội dung quyển sách rồi sao?”Hệ Thống lớn tiếng: Ngươi là bug mà, ta đâu có biết gì đâu! Tạ Miên suy nghĩ, thuận miệng đáp: Chúng ta là huynh đệ.”Giọng Hệ Thống đầy nghi ngờ: "Ngươi đừng tưởng ta thiếu hiểu biết mà lừa gạt! Có huynh đệ nào ngủ cùng một giường hả?! “Tạ Miên kinh ngạc: "Thời buổi này huynh đệ không được ngủ cùng nhau cơ à?”Thứ gì đã làm cho lòng người, à không, lòng Thống trở nên dơ bẩn xấu xa như vậy?Hệ Thống bị hắn qua loa có lệ mấy ngày, rốt cuộc nó cũng nhận ra: "Xem ra ngươi không muốn nhận nhiệm vụ này.”Quả thật Tạ Miên không có ý định làm.Hắn quan sát vài ngày, thấy Hệ Thống cũng không tạo thành nguy hiểm đe dọa đến mình.Nếu làm nhiệm vụ khác, có thể hắn sẽ thử suy xét, nhưng tỏ tình với Lục Phỉ Chi sau đó bị từ chối gì gì đó, Tạ Miên tự nhận mình không có thù hận sâu nặng với ai, mà hắn cũng không có chí khí ngập trời nên thôi đi.Hệ Thống đột nhiên thở dài: "Ca, ta nói thật với ngươi, là bọn ta khiến ngươi xuyên không.”Ban đầu Tạ Miên sinh ra ở một thế giới khác, một thế giới có nền khoa học kĩ thuật cực kỳ hiện đại, mười tám tuổi hắn đã qua đời vì tai nạn xe cộ, mở mắt ra liền thấy mình ở nơi này, hơn nữa còn trở thành một đứa trẻ tám tuổi."Bọn ta không thể tùy ý nhúng tay vào thế giới này nên buộc phải tìm người qua đời sớm ở thế giới khác để tới làm nhiệm vụ.Ta cung cấp phần thưởng, ngươi nhận lấy là sẽ giao dịch thành công.Dựa theo trình tự này, đáng lẽ bọn ta sẽ ký với ngươi một hợp đồng, sau đó mới đưa đến đây.”"Nhưng một sai sót nhỏ đã xảy ra." Sai lầm này có lẽ không hề “nhỏ” như lời Hệ Thống nói, bởi cái giọng máy móc lạnh như băng của nó dường như mang theo cảm xúc khó xử: "Ngươi lập tức được đưa đến đây, trở thành một hài tử tám tuổi.”"Quyền hạn của ta chỉ đủ để đưa một người đến đây.Nhưng dù thế nào, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành.Nếu như ngươi kiên quyết từ chối...!" Giọng Hệ Thống thành khẩn, thái độ ôn hòa: Ta buộc phải trả ngươi về thế giới cũ để đưa một người tự nguyện đến.Tuy ngươi rời khỏi thế giới ban đầu hai mươi năm, thi thể đã sớm bị thiêu đến chỉ còn lại tro tàn, nhưng ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối...!Tạ Miên cắt lời nó: Từ từ, để ta suy nghĩ lại, hình như nhiệm vụ này cũng không khó lắm.”.

Chương 5: Chương 5