“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…
Chương 62: Chương 62
Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Liên tục mấy ngày liền, sau khi Vương Chiêu Mưu tan làm ở côngty, tài xế đều dừng xe trước trường dạy lái xe, đợi Quý Liên Hoắcra rồi cùng nhau về nhà.Huấn luyện viên phát cho Quý Liên Hoắc một cuốn sách bìa xanhgồm các câu hỏi kiểm tra môn thứ nhất và môn thứ tư, cậu đọcvài ngày rồi đi thi môn thứ nhất, dễ dàng thi đậu với số điểmtuyệt đối chỉ sau một lần thi. Kỳ thi môn thứ hai diễn ra ngay saumôn thứ nhất, Vương Chiêu Mưu không đi xem, nhưng theo lờihuấn luyện viên thì đã Quý Liên Hoắc đậu hết.Quý Liên Hoắc bắt đầu tập nội dung môn thứ ba. Huấn luyệnviên không ngừng khen với Vương Chiêu Mưu rằng Quý LiênHoắc học gì cũng nhanh, dù lên số xuống số, vượt đầu quay đầucũng chỉ giảng một lần là biết, là người tài năng nhất trong sốcác học viên mà anh ta từng dạy. Vương Chiêu Mưu bây giờnghe xong chỉ mỉm cười.Trong trường dạy lái xe, Quý Liên Hoắc cả người nóng bừng, cònthoang thoảng mùi xăng. Xe tập lái là loại Jetta phổ biến nhất,hiện giờ lại thời điểm nóng nhất trong tháng 7, Quý Liên Hoắc đãtập lái liên tục mấy tiếng đồng hồ, ánh mặt trời chói chang chiếuxuống làm xe nóng hầm hập, dù mở cửa sổ vẫn nóng bức khóchịu, huấn luyện viên không chịu nổi nên phải chạy ra tiệm tạphóa cho thoáng. Khi huấn luyện viên trở lại còn tốt bụng muakem que cho Quý Liên Hoắc, môi cậu khô sắp bong tróc cả ranhưng vẫn mím môi lắc đầu không nhận. Huấn luyện viên banđầu tưởng Quý Liên Hoắc ngại, đẩy tới đẩy lui mấy lần mới nhậnra rằng cậu thực sự không thích.Kiên trì đến khi hết thời gian tập lái xe của hôm nay, Quý LiênHoắc mới rời khỏi xe tập lái, ra đứng trước cửa trường dạy lái xe,thấy chiếc Bentley đang đậu dưới bóng râm, cậu vội ra sức giũbộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, khi người trong xe vẫy tay thì lậptức chạy tới, lên xe.Quý Liên Hoắc cố gắng hết sức tránh xa người đàn ông bêncạnh, không dám dựa lưng vào xe vì sợ làm bẩn nội thất.Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên mồ hôi đầm đìa bên cạnh, lấykhăn giấy trong xe đưa cho cậu."Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhận lấy tờ giấy bằnghai tay, ngượng ngùng lau mồ hôi trên trán và cổ mình.Hàng ghế sau tràn ngập mùi mồ hôi thiếu niên, cùng hơi nóngcòn sót lại do phơi nắng. Quý Liên Hoắc như một nguồn nhiệt diđộng, ai ngồi cạnh cũng có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ratừ cơ thể cậu.Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, đốt ngón trỏ vuốt nhẹ chóp mũi.Mùi mồ hôi cũng không khó ngửi, dù sao thì dạo này thời tiếtnắng nóng, mà Quý Liên Hoắc phải tập lái xe nên ngày nào cũngtắm. Nhưng quanh cậu luôn có một mùi hương thoang thoảng,như vị chanh trong ly winter smoothie, hay dư vị của một loạicocktail sủi bọt nào đó uống kèm đá, sau khi Quý Liên Hoắc đổmồ hôi thì nồng hơn rất nhiều, không hiểu sao khiến đầu mũiVương Chiêu Mưu ngứa ngáy.Quý Liên Hoắc nhìn thấy hành động của Vương Chiêu Mưu liềnđỏ mặt xấu hổ, cố gắng ngồi nhích sang một bên, mắt thì nhìnchung quanh, không biết lấy gì để che mình lại."Em, để em đi bộ về." Quý Liên Hoắc liếc nhìn bộ quần áo trênngười gần như ướt đẫm mồ hôi, từ ngửi hồi lâu không ngửi thấymùi gì, nhưng chắc chắn anh Chiêu Mưu bị ngộp. Cậu tập láitrong xe gần như cả ngày, đổ mồ hôi rất nhiều, tất nhiên là phảirất hôi.Quý Liên Hoắc đã cố gắng không để mình nghĩ đến câu "thứ đồnghèo đói bốc mùi hôi hám không từ thủ đoạn", nhưng khônghiểu sao câu nói này như khắc sâu vào tâm trí cậu, nhắc nhở cậumọi lúc mọi nơi. Nhắc nhở cậu rằng mình được anh Chiêu Mưuđưa về từ con hẻm bẩn thỉu và bừa bộn, từ gian chứa đồ chậthẹp như bãi rác."Em chạy rất nhanh." Quý Liên Hoắc nhìn tài xế ngồi ở hàng ghếđầu, cố gắng mở miệng nói: "Dừng xe ở đây. Chờ xe về đến biệtthự, nhiều nhất nửa tiếng nữa em cũng đến rồi." Không thể đểanh Chiêu Mưu tiếp tục chịu đựng. Anh ấy sẽ ghét mình.Tài xế khó xử liếc nhìn gương chiếu hậu, Vương Chiêu Mưu xuatay bảo tài xế tiếp tục lái."Tại sao muốn xuống." Vương Chiêu Mưu biết có lẽ hành độngvừa rồi của mình khiến thiếu niên bất an, nhưng vẫn muốn hỏirõ ràng."Em, người em đầy mồ hôi, rất hôi." Quý Liên Hoắc hạ giọngnhư đã làm sai điều gì, cậu kéo cổ áo ra ngửi, quả nhiên có chútmùi xăng của xe tập lái."Không có hôi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu: "Tôi chỉmuốn hỏi cậu có thay sữa tắm không.""Sữa tắm?" Quý Liên Hoắc không nhịn được ngửi lại chính mình,hình như thật sự có chút mùi sữa tắm. Vừa rồi anh Chiêu Mưukhông có chê mình!Nhìn ánh mắt thiếu niên từng chút sáng lên, Vương Chiêu Mưuliền mỉm cười, tiếp theo lại thấy cậu đánh hơi xung quanh nhưmột chú cún con, rồi mới yên tâm ngồi xuống."Sữa tắm không có đổi, vẫn là chai chị Trình bỏ vào." Quý LiênHoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, khóe miệng vô thức nhếch lên:"Dạo này ngày nào em cũng dùng."Sau khi thiếu niên ngồi lại gần, mùi hương đó càng nồng hơn,như đang vội vã vây quanh Vương Chiêu Mưu, khiến anh có thểngửi thấy mùi của cậu trong từng hơi thở."Vậy là cùng loại với cái tôi dùng." Vương Chiêu Mưu quay đầunhìn về phía trước, bắt đầu cân nhắc xem việc mở cửa sổ có làmtổn thương lòng tự trọng của thiếu niên hay không."Sữa tắm của em cùng loại với của anh Chiêu Mưu à?" Quý LiênHoắc kinh ngạc nói, cả người toát lên vẻ chờ mong ngập tràn,như một người may mắn bỗng nhiên bị một chiếc bánh đập vàođầu, trong mắt vẫn còn vẻ không dám tin."Cùng loại." Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, tự hỏi trên ngườimình còn lưu lại mùi sữa tắm không.Quý Liên Hoắc dùng hai tay cẩn thận đỡ cổ tay người bên cạnh,cúi đầu từng chút một, nhìn vào cổ tay thon thả trắng nõn trướcmặt, thấy những dây thần kinh mảnh hơi nhô lên ở giữa cổ tay,còn nhìn thấy những mạch máu mang tông màu lạnh dưới làn datrắng, lan dần lên trên như một sợi dây leo mảnh. Chóp mũithiếu niên cọ nhẹ vào cổ tay, hít một hơi thật cẩn thận và lễphép.Không giống nhau.Quý Liên Hoắc nhắm mắt lại, thân thể như chìm trong tuyết,trước mặt là tiếng gió bắc gào thét, là một cành thông phủ đầytuyết và sương giá, trắng muốt vô tận, mát lạnh nhưng lại phảnphất một mùi hương tinh tế lôi kéo người ta tiếp tục tiến về phíatrước.Hàng ghế sau im lặng một lúc, tài xế cẩn thận nhìn phía sau quagương chiếu hậu. Thiếu niên nhắm mắt như đang ngủ, dụi mũivào cổ tay sếp, ngoan ngoãn thuần phục, sếp nhìn ra ngoài cửasổ, như đang chờ xem khi nào thì thiếu niên buông tay. Thấy sắpđến biệt thự, tài xế giả vờ ho mấy tiếng, thiếu niên lập tức mởmắt ra, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ sắc bén. Một lúc sau, cậu mớithu lại ánh mắt, lưu luyến ngồi thẳng dậy.Vương Chiêu Mưu đưa mắt từ ngoài cửa sổ về, thu tay lại, bìnhtĩnh nhìn Quý Liên Hoắc."Giống không?"Quý Liên Hoắc sửng sốt một chút, lắc đầu, tựa hồ nhớ ra cái gì,lại hoảng hốt gật đầu mấy cái.Vương Chiêu Mưu khẽ cong môi cười, không suy nghĩ nhiều.Xe dừng trước biệt thự, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắcbước xuống xe, vừa vào cửa đã nhận thấy không khí khác hẳnthường ngày."Cậu chủ về rồi." Chị Trình nghe tiếng cửa đóng mở, vội lau tay,bước ra khỏi bếp, nhìn Quý Liên Hoắc đang ngồi xổm lấy dépcho cậu chủ."Tiểu Quý, hôm nay có người đưa thư tới." Chị Trình không giấuđược vẻ vui mừng, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc nhìn về phía bàntrong phòng khách.Quý Liên Hoắc dừng lại, nhìn Vương Chiêu Mưu xỏ dép vào rồimới đứng dậy nhìn về phía bàn.Vương Chiêu Mưu cũng bước tới, nhìn thấy một lá thư mới trênbàn. Anh lấy con dao rọc giấy đưa cho Quý Liên Hoắc.Quý Liên Hoắc cầm lấy con dao rọc giấy bằng cả hai tay, nhìn láthư trước mặt, bình tĩnh mở phong bì ngoài cùng ra, bên trong làmột phong bì khác có in dòng chữ "Đại học Tô Thành chàomừng bạn". Cậu tiếp tục mở ra, sau đó lấy ra từng món đồ trongtúi. Một xấp giấy hướng dẫn nhập học, một tấm bản đồ Đại họcTô Thành, một thẻ điện thoại và thẻ ngân hàng mới toanh..Quý Liên Hoắc lại sờ một lần nữa, cuối cùng lấy ra thứ quantrọng nhất.Giấy báo nhập học.Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt long lanh.Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu, ra hiệu mở ra.Quý Liên Hoắc mở giấy báo nhập học, thoạt nhìn đã thấy dòngchữ in đậm bên trong.[Sinh viên Quý Liên Hoắc: Chúc mừng em đã trúng tuyển vàongành Kinh tế Tài chính của Khoa Quản trị Kinh doanh củatrường chúng tôi.]Quý Liên Hoắc bất giác mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vương ChiêuMưu lần nữa, xoay mặt giấy báo nhập học về hướng anh.Em làm được rồi.Anh Chiêu Mưu, anh xem, em làm được rồi!"Chà!" Chị Trình đứng bên cạnh tươi cười, chỉ còn thiếu vỗ tayhoan hô.Vương Chiêu Mưu cũng mỉm cười nhìn cậu, gần như ngay lập tứcbị Quý Liên Hoắc nào tới ôm lấy."Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ôm thật chặt người đàn ôngtrước mặt, chỉ muốn được hòa người nọ vào máu thịt của chínhmình, dính chặt vào người, hai mắt không khỏi đỏ lên.Cậu thi đậu được Đại học Thành Tô là nhờ người này.Cậu có thể thoát khỏi vũng lầy hôi thối cũng là nhờ người này.Cậu có thể học tập mà không bị phân tâm, được động viên khichán nản, được hỗ trợ và an ủi khi bị tổn thương, tất cả đều lànhờ người này.Quý Liên Hoắc không biết bày tỏ lòng biết ơn như thế nào chứđừng nói đến việc đền đáp ân tình đó, điều duy nhất cậu có thểlàm là luôn ở bên cạnh anh, cho dù có xuống địa ngục cũng phảitheo sát anh, làm bất cứ điều gì vì anh.Vương Chiêu Mưu bị siết chặt quá không nói nên lời, những lờiđộng viên và khen ngợi mà anh định bày tỏ ban đầu cũng khôngnói được. Anh hiểu tâm trạng kích động của thiếu niên, cũnghiểu được hoàn cảnh khổ tận cam lai của cậu, giờ đây chỉ có thểlấy tay vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên để động viên bằng hànhđộng.Chị Trình nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa không kìmđược nước mắt. Chị đã thấy tận mắt dáng vẻ của Quý Liên Hoắchồi mới đến: đang là mùa đông mà vẫn còn mặc một chiếc áomỏng manh tồi tàn, đôi giày vải gần như lòi ra khỏi ngón chân rangoài, mặt đầy vết bầm tím, bế một đứa trẻ bẩn thỉu trong tay,nói rằng tới xin ăn chắc chị cũng tin. Nhưng cậu chủ cứ thế dẫnhai chú cháu vào nhà, cho cậu thay quần áo, cho đi học, độngviên cậu, dẫn cậu đi chơi, cung cấp đủ điều kiện ăn mặc đi lạichất lượng cao, tận tình làm tất cả những việc mà bậc cha mẹnên làm. Cậu bé này cũng đang nỗ lực hết mình, giờ đây đã thiđậu thành trạng nguyên khối tự nhiên của tỉnh Ôn Giang, đượcnhận vào ngôi trường mình yêu thích. Đây quả thực là một kỳtích.Chị Trình lau nước mắt, vô thức liếc nhìn lên lầu. Còn một đứaphải dạy dỗ nữa, chỉ có điều hơi nhỏ, cần nhiều công sức hơnmột chút."Hôm nay tôi làm một bữa đặc biệt để ăn mừng." Chị Trình mỉmcười nói, lau tay vào tạp dề trên người: "Sắp xong rồi!"Thấy chị Trình quay người bước vào bếp, Vương Chiêu Mưu hạbàn tay đang muốn cầu cứu xuống, anh bị siết khó thở quá rồimà Quý Liên Hoắc không biết buông tay ra. Vương Chiêu Mưu vỗmạnh vào lưng Quý Liên Hoắc, cậu ngẩng đầu rưng rưng nướcmắt, mắt chạm mắt với anh."Nhẹ thôi..." Vương Chiêu Mưu đẩy vai thiếu niên ra, cuối cùngcũng có thể thở được bình thường."Xin lỗi anh Chiêu Mưu, em kích động quá." Quý Liên Hoắc vộivàng kiểm tra tình hình của Vương Chiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu hít sâu hai hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.Nhìn đôi mắt lo lắng của cậu, rồi nhìn tờ giấy báo nhập học trênbàn, anh bất lực mỉm cười, vuốt thẳng quần áo đã nhăn nheo:"Cất kỹ giấy báo."Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn quay lại, cất tờ và giấy báo một loạtđồ vật đi kèm vào phong bì thư rồi đưa cho Vương Chiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu đưa thiếu niên lên lầu vào phòng làm việc, đặtgiấy báo nhập học của Quý Liên Hoắc vào két sắt - nơi an toànnhất trong nhà - ngay trước mặt cậu. Tiếp đó anh ngồi vào bàn,nhìn thiếu niên đã cao gần bằng mình, cầm chung trà trên bànlên, chậm rãi nhấp một ngụm làm ướt môi."Bây giờ là lúc khen thưởng." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý LiênHoắc, khẽ mỉm cười: "Mong muốn của cậu là gì?"
Liên tục mấy ngày liền, sau khi Vương Chiêu Mưu tan làm ở công
ty, tài xế đều dừng xe trước trường dạy lái xe, đợi Quý Liên Hoắc
ra rồi cùng nhau về nhà.
Huấn luyện viên phát cho Quý Liên Hoắc một cuốn sách bìa xanh
gồm các câu hỏi kiểm tra môn thứ nhất và môn thứ tư, cậu đọc
vài ngày rồi đi thi môn thứ nhất, dễ dàng thi đậu với số điểm
tuyệt đối chỉ sau một lần thi. Kỳ thi môn thứ hai diễn ra ngay sau
môn thứ nhất, Vương Chiêu Mưu không đi xem, nhưng theo lời
huấn luyện viên thì đã Quý Liên Hoắc đậu hết.
Quý Liên Hoắc bắt đầu tập nội dung môn thứ ba. Huấn luyện
viên không ngừng khen với Vương Chiêu Mưu rằng Quý Liên
Hoắc học gì cũng nhanh, dù lên số xuống số, vượt đầu quay đầu
cũng chỉ giảng một lần là biết, là người tài năng nhất trong số
các học viên mà anh ta từng dạy. Vương Chiêu Mưu bây giờ
nghe xong chỉ mỉm cười.
Trong trường dạy lái xe, Quý Liên Hoắc cả người nóng bừng, còn
thoang thoảng mùi xăng. Xe tập lái là loại Jetta phổ biến nhất,
hiện giờ lại thời điểm nóng nhất trong tháng 7, Quý Liên Hoắc đã
tập lái liên tục mấy tiếng đồng hồ, ánh mặt trời chói chang chiếu
xuống làm xe nóng hầm hập, dù mở cửa sổ vẫn nóng bức khó
chịu, huấn luyện viên không chịu nổi nên phải chạy ra tiệm tạp
hóa cho thoáng. Khi huấn luyện viên trở lại còn tốt bụng mua
kem que cho Quý Liên Hoắc, môi cậu khô sắp bong tróc cả ra
nhưng vẫn mím môi lắc đầu không nhận. Huấn luyện viên ban
đầu tưởng Quý Liên Hoắc ngại, đẩy tới đẩy lui mấy lần mới nhận
ra rằng cậu thực sự không thích.
Kiên trì đến khi hết thời gian tập lái xe của hôm nay, Quý Liên
Hoắc mới rời khỏi xe tập lái, ra đứng trước cửa trường dạy lái xe,
thấy chiếc Bentley đang đậu dưới bóng râm, cậu vội ra sức giũ
bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, khi người trong xe vẫy tay thì lập
tức chạy tới, lên xe.
Quý Liên Hoắc cố gắng hết sức tránh xa người đàn ông bên
cạnh, không dám dựa lưng vào xe vì sợ làm bẩn nội thất.
Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên mồ hôi đầm đìa bên cạnh, lấy
khăn giấy trong xe đưa cho cậu.
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhận lấy tờ giấy bằng
hai tay, ngượng ngùng lau mồ hôi trên trán và cổ mình.
Hàng ghế sau tràn ngập mùi mồ hôi thiếu niên, cùng hơi nóng
còn sót lại do phơi nắng. Quý Liên Hoắc như một nguồn nhiệt di
động, ai ngồi cạnh cũng có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra
từ cơ thể cậu.
Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, đốt ngón trỏ vuốt nhẹ chóp mũi.
Mùi mồ hôi cũng không khó ngửi, dù sao thì dạo này thời tiết
nắng nóng, mà Quý Liên Hoắc phải tập lái xe nên ngày nào cũng
tắm. Nhưng quanh cậu luôn có một mùi hương thoang thoảng,
như vị chanh trong ly winter smoothie, hay dư vị của một loại
cocktail sủi bọt nào đó uống kèm đá, sau khi Quý Liên Hoắc đổ
mồ hôi thì nồng hơn rất nhiều, không hiểu sao khiến đầu mũi
Vương Chiêu Mưu ngứa ngáy.
Quý Liên Hoắc nhìn thấy hành động của Vương Chiêu Mưu liền
đỏ mặt xấu hổ, cố gắng ngồi nhích sang một bên, mắt thì nhìn
chung quanh, không biết lấy gì để che mình lại.
"Em, để em đi bộ về." Quý Liên Hoắc liếc nhìn bộ quần áo trên
người gần như ướt đẫm mồ hôi, từ ngửi hồi lâu không ngửi thấy
mùi gì, nhưng chắc chắn anh Chiêu Mưu bị ngộp. Cậu tập lái
trong xe gần như cả ngày, đổ mồ hôi rất nhiều, tất nhiên là phải
rất hôi.
Quý Liên Hoắc đã cố gắng không để mình nghĩ đến câu "thứ đồ
nghèo đói bốc mùi hôi hám không từ thủ đoạn", nhưng không
hiểu sao câu nói này như khắc sâu vào tâm trí cậu, nhắc nhở cậu
mọi lúc mọi nơi. Nhắc nhở cậu rằng mình được anh Chiêu Mưu
đưa về từ con hẻm bẩn thỉu và bừa bộn, từ gian chứa đồ chật
hẹp như bãi rác.
"Em chạy rất nhanh." Quý Liên Hoắc nhìn tài xế ngồi ở hàng ghế
đầu, cố gắng mở miệng nói: "Dừng xe ở đây. Chờ xe về đến biệt
thự, nhiều nhất nửa tiếng nữa em cũng đến rồi." Không thể để
anh Chiêu Mưu tiếp tục chịu đựng. Anh ấy sẽ ghét mình.
Tài xế khó xử liếc nhìn gương chiếu hậu, Vương Chiêu Mưu xua
tay bảo tài xế tiếp tục lái.
"Tại sao muốn xuống." Vương Chiêu Mưu biết có lẽ hành động
vừa rồi của mình khiến thiếu niên bất an, nhưng vẫn muốn hỏi
rõ ràng.
"Em, người em đầy mồ hôi, rất hôi." Quý Liên Hoắc hạ giọng
như đã làm sai điều gì, cậu kéo cổ áo ra ngửi, quả nhiên có chút
mùi xăng của xe tập lái.
"Không có hôi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu: "Tôi chỉ
muốn hỏi cậu có thay sữa tắm không."
"Sữa tắm?" Quý Liên Hoắc không nhịn được ngửi lại chính mình,
hình như thật sự có chút mùi sữa tắm. Vừa rồi anh Chiêu Mưu
không có chê mình!
Nhìn ánh mắt thiếu niên từng chút sáng lên, Vương Chiêu Mưu
liền mỉm cười, tiếp theo lại thấy cậu đánh hơi xung quanh như
một chú cún con, rồi mới yên tâm ngồi xuống.
"Sữa tắm không có đổi, vẫn là chai chị Trình bỏ vào." Quý Liên
Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, khóe miệng vô thức nhếch lên:
"Dạo này ngày nào em cũng dùng."
Sau khi thiếu niên ngồi lại gần, mùi hương đó càng nồng hơn,
như đang vội vã vây quanh Vương Chiêu Mưu, khiến anh có thể
ngửi thấy mùi của cậu trong từng hơi thở.
"Vậy là cùng loại với cái tôi dùng." Vương Chiêu Mưu quay đầu
nhìn về phía trước, bắt đầu cân nhắc xem việc mở cửa sổ có làm
tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên hay không.
"Sữa tắm của em cùng loại với của anh Chiêu Mưu à?" Quý Liên
Hoắc kinh ngạc nói, cả người toát lên vẻ chờ mong ngập tràn,
như một người may mắn bỗng nhiên bị một chiếc bánh đập vào
đầu, trong mắt vẫn còn vẻ không dám tin.
"Cùng loại." Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, tự hỏi trên người
mình còn lưu lại mùi sữa tắm không.
Quý Liên Hoắc dùng hai tay cẩn thận đỡ cổ tay người bên cạnh,
cúi đầu từng chút một, nhìn vào cổ tay thon thả trắng nõn trước
mặt, thấy những dây thần kinh mảnh hơi nhô lên ở giữa cổ tay,
còn nhìn thấy những mạch máu mang tông màu lạnh dưới làn da
trắng, lan dần lên trên như một sợi dây leo mảnh. Chóp mũi
thiếu niên cọ nhẹ vào cổ tay, hít một hơi thật cẩn thận và lễ
phép.
Không giống nhau.
Quý Liên Hoắc nhắm mắt lại, thân thể như chìm trong tuyết,
trước mặt là tiếng gió bắc gào thét, là một cành thông phủ đầy
tuyết và sương giá, trắng muốt vô tận, mát lạnh nhưng lại phản
phất một mùi hương tinh tế lôi kéo người ta tiếp tục tiến về phía
trước.
Hàng ghế sau im lặng một lúc, tài xế cẩn thận nhìn phía sau qua
gương chiếu hậu. Thiếu niên nhắm mắt như đang ngủ, dụi mũi
vào cổ tay sếp, ngoan ngoãn thuần phục, sếp nhìn ra ngoài cửa
sổ, như đang chờ xem khi nào thì thiếu niên buông tay. Thấy sắp
đến biệt thự, tài xế giả vờ ho mấy tiếng, thiếu niên lập tức mở
mắt ra, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ sắc bén. Một lúc sau, cậu mới
thu lại ánh mắt, lưu luyến ngồi thẳng dậy.
Vương Chiêu Mưu đưa mắt từ ngoài cửa sổ về, thu tay lại, bình
tĩnh nhìn Quý Liên Hoắc.
"Giống không?"
Quý Liên Hoắc sửng sốt một chút, lắc đầu, tựa hồ nhớ ra cái gì,
lại hoảng hốt gật đầu mấy cái.
Vương Chiêu Mưu khẽ cong môi cười, không suy nghĩ nhiều.
Xe dừng trước biệt thự, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc
bước xuống xe, vừa vào cửa đã nhận thấy không khí khác hẳn
thường ngày.
"Cậu chủ về rồi." Chị Trình nghe tiếng cửa đóng mở, vội lau tay,
bước ra khỏi bếp, nhìn Quý Liên Hoắc đang ngồi xổm lấy dép
cho cậu chủ.
"Tiểu Quý, hôm nay có người đưa thư tới." Chị Trình không giấu
được vẻ vui mừng, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc nhìn về phía bàn
trong phòng khách.
Quý Liên Hoắc dừng lại, nhìn Vương Chiêu Mưu xỏ dép vào rồi
mới đứng dậy nhìn về phía bàn.
Vương Chiêu Mưu cũng bước tới, nhìn thấy một lá thư mới trên
bàn. Anh lấy con dao rọc giấy đưa cho Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc cầm lấy con dao rọc giấy bằng cả hai tay, nhìn lá
thư trước mặt, bình tĩnh mở phong bì ngoài cùng ra, bên trong là
một phong bì khác có in dòng chữ "Đại học Tô Thành chào
mừng bạn". Cậu tiếp tục mở ra, sau đó lấy ra từng món đồ trong
túi. Một xấp giấy hướng dẫn nhập học, một tấm bản đồ Đại học
Tô Thành, một thẻ điện thoại và thẻ ngân hàng mới toanh..
Quý Liên Hoắc lại sờ một lần nữa, cuối cùng lấy ra thứ quan
trọng nhất.
Giấy báo nhập học.
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt long lanh.
Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu, ra hiệu mở ra.
Quý Liên Hoắc mở giấy báo nhập học, thoạt nhìn đã thấy dòng
chữ in đậm bên trong.
[Sinh viên Quý Liên Hoắc: Chúc mừng em đã trúng tuyển vào
ngành Kinh tế Tài chính của Khoa Quản trị Kinh doanh của
trường chúng tôi.]
Quý Liên Hoắc bất giác mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu
Mưu lần nữa, xoay mặt giấy báo nhập học về hướng anh.
Em làm được rồi.
Anh Chiêu Mưu, anh xem, em làm được rồi!
"Chà!" Chị Trình đứng bên cạnh tươi cười, chỉ còn thiếu vỗ tay
hoan hô.
Vương Chiêu Mưu cũng mỉm cười nhìn cậu, gần như ngay lập tức
bị Quý Liên Hoắc nào tới ôm lấy.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ôm thật chặt người đàn ông
trước mặt, chỉ muốn được hòa người nọ vào máu thịt của chính
mình, dính chặt vào người, hai mắt không khỏi đỏ lên.
Cậu thi đậu được Đại học Thành Tô là nhờ người này.
Cậu có thể thoát khỏi vũng lầy hôi thối cũng là nhờ người này.
Cậu có thể học tập mà không bị phân tâm, được động viên khi
chán nản, được hỗ trợ và an ủi khi bị tổn thương, tất cả đều là
nhờ người này.
Quý Liên Hoắc không biết bày tỏ lòng biết ơn như thế nào chứ
đừng nói đến việc đền đáp ân tình đó, điều duy nhất cậu có thể
làm là luôn ở bên cạnh anh, cho dù có xuống địa ngục cũng phải
theo sát anh, làm bất cứ điều gì vì anh.
Vương Chiêu Mưu bị siết chặt quá không nói nên lời, những lời
động viên và khen ngợi mà anh định bày tỏ ban đầu cũng không
nói được. Anh hiểu tâm trạng kích động của thiếu niên, cũng
hiểu được hoàn cảnh khổ tận cam lai của cậu, giờ đây chỉ có thể
lấy tay vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên để động viên bằng hành
động.
Chị Trình nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa không kìm
được nước mắt. Chị đã thấy tận mắt dáng vẻ của Quý Liên Hoắc
hồi mới đến: đang là mùa đông mà vẫn còn mặc một chiếc áo
mỏng manh tồi tàn, đôi giày vải gần như lòi ra khỏi ngón chân ra
ngoài, mặt đầy vết bầm tím, bế một đứa trẻ bẩn thỉu trong tay,
nói rằng tới xin ăn chắc chị cũng tin. Nhưng cậu chủ cứ thế dẫn
hai chú cháu vào nhà, cho cậu thay quần áo, cho đi học, động
viên cậu, dẫn cậu đi chơi, cung cấp đủ điều kiện ăn mặc đi lại
chất lượng cao, tận tình làm tất cả những việc mà bậc cha mẹ
nên làm. Cậu bé này cũng đang nỗ lực hết mình, giờ đây đã thi
đậu thành trạng nguyên khối tự nhiên của tỉnh Ôn Giang, được
nhận vào ngôi trường mình yêu thích. Đây quả thực là một kỳ
tích.
Chị Trình lau nước mắt, vô thức liếc nhìn lên lầu. Còn một đứa
phải dạy dỗ nữa, chỉ có điều hơi nhỏ, cần nhiều công sức hơn
một chút.
"Hôm nay tôi làm một bữa đặc biệt để ăn mừng." Chị Trình mỉm
cười nói, lau tay vào tạp dề trên người: "Sắp xong rồi!"
Thấy chị Trình quay người bước vào bếp, Vương Chiêu Mưu hạ
bàn tay đang muốn cầu cứu xuống, anh bị siết khó thở quá rồi
mà Quý Liên Hoắc không biết buông tay ra. Vương Chiêu Mưu vỗ
mạnh vào lưng Quý Liên Hoắc, cậu ngẩng đầu rưng rưng nước
mắt, mắt chạm mắt với anh.
"Nhẹ thôi..." Vương Chiêu Mưu đẩy vai thiếu niên ra, cuối cùng
cũng có thể thở được bình thường.
"Xin lỗi anh Chiêu Mưu, em kích động quá." Quý Liên Hoắc vội
vàng kiểm tra tình hình của Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu hít sâu hai hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhìn đôi mắt lo lắng của cậu, rồi nhìn tờ giấy báo nhập học trên
bàn, anh bất lực mỉm cười, vuốt thẳng quần áo đã nhăn nheo:
"Cất kỹ giấy báo."
Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn quay lại, cất tờ và giấy báo một loạt
đồ vật đi kèm vào phong bì thư rồi đưa cho Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu đưa thiếu niên lên lầu vào phòng làm việc, đặt
giấy báo nhập học của Quý Liên Hoắc vào két sắt - nơi an toàn
nhất trong nhà - ngay trước mặt cậu. Tiếp đó anh ngồi vào bàn,
nhìn thiếu niên đã cao gần bằng mình, cầm chung trà trên bàn
lên, chậm rãi nhấp một ngụm làm ướt môi.
"Bây giờ là lúc khen thưởng." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên
Hoắc, khẽ mỉm cười: "Mong muốn của cậu là gì?"
Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Liên tục mấy ngày liền, sau khi Vương Chiêu Mưu tan làm ở côngty, tài xế đều dừng xe trước trường dạy lái xe, đợi Quý Liên Hoắcra rồi cùng nhau về nhà.Huấn luyện viên phát cho Quý Liên Hoắc một cuốn sách bìa xanhgồm các câu hỏi kiểm tra môn thứ nhất và môn thứ tư, cậu đọcvài ngày rồi đi thi môn thứ nhất, dễ dàng thi đậu với số điểmtuyệt đối chỉ sau một lần thi. Kỳ thi môn thứ hai diễn ra ngay saumôn thứ nhất, Vương Chiêu Mưu không đi xem, nhưng theo lờihuấn luyện viên thì đã Quý Liên Hoắc đậu hết.Quý Liên Hoắc bắt đầu tập nội dung môn thứ ba. Huấn luyệnviên không ngừng khen với Vương Chiêu Mưu rằng Quý LiênHoắc học gì cũng nhanh, dù lên số xuống số, vượt đầu quay đầucũng chỉ giảng một lần là biết, là người tài năng nhất trong sốcác học viên mà anh ta từng dạy. Vương Chiêu Mưu bây giờnghe xong chỉ mỉm cười.Trong trường dạy lái xe, Quý Liên Hoắc cả người nóng bừng, cònthoang thoảng mùi xăng. Xe tập lái là loại Jetta phổ biến nhất,hiện giờ lại thời điểm nóng nhất trong tháng 7, Quý Liên Hoắc đãtập lái liên tục mấy tiếng đồng hồ, ánh mặt trời chói chang chiếuxuống làm xe nóng hầm hập, dù mở cửa sổ vẫn nóng bức khóchịu, huấn luyện viên không chịu nổi nên phải chạy ra tiệm tạphóa cho thoáng. Khi huấn luyện viên trở lại còn tốt bụng muakem que cho Quý Liên Hoắc, môi cậu khô sắp bong tróc cả ranhưng vẫn mím môi lắc đầu không nhận. Huấn luyện viên banđầu tưởng Quý Liên Hoắc ngại, đẩy tới đẩy lui mấy lần mới nhậnra rằng cậu thực sự không thích.Kiên trì đến khi hết thời gian tập lái xe của hôm nay, Quý LiênHoắc mới rời khỏi xe tập lái, ra đứng trước cửa trường dạy lái xe,thấy chiếc Bentley đang đậu dưới bóng râm, cậu vội ra sức giũbộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, khi người trong xe vẫy tay thì lậptức chạy tới, lên xe.Quý Liên Hoắc cố gắng hết sức tránh xa người đàn ông bêncạnh, không dám dựa lưng vào xe vì sợ làm bẩn nội thất.Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên mồ hôi đầm đìa bên cạnh, lấykhăn giấy trong xe đưa cho cậu."Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhận lấy tờ giấy bằnghai tay, ngượng ngùng lau mồ hôi trên trán và cổ mình.Hàng ghế sau tràn ngập mùi mồ hôi thiếu niên, cùng hơi nóngcòn sót lại do phơi nắng. Quý Liên Hoắc như một nguồn nhiệt diđộng, ai ngồi cạnh cũng có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ratừ cơ thể cậu.Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, đốt ngón trỏ vuốt nhẹ chóp mũi.Mùi mồ hôi cũng không khó ngửi, dù sao thì dạo này thời tiếtnắng nóng, mà Quý Liên Hoắc phải tập lái xe nên ngày nào cũngtắm. Nhưng quanh cậu luôn có một mùi hương thoang thoảng,như vị chanh trong ly winter smoothie, hay dư vị của một loạicocktail sủi bọt nào đó uống kèm đá, sau khi Quý Liên Hoắc đổmồ hôi thì nồng hơn rất nhiều, không hiểu sao khiến đầu mũiVương Chiêu Mưu ngứa ngáy.Quý Liên Hoắc nhìn thấy hành động của Vương Chiêu Mưu liềnđỏ mặt xấu hổ, cố gắng ngồi nhích sang một bên, mắt thì nhìnchung quanh, không biết lấy gì để che mình lại."Em, để em đi bộ về." Quý Liên Hoắc liếc nhìn bộ quần áo trênngười gần như ướt đẫm mồ hôi, từ ngửi hồi lâu không ngửi thấymùi gì, nhưng chắc chắn anh Chiêu Mưu bị ngộp. Cậu tập láitrong xe gần như cả ngày, đổ mồ hôi rất nhiều, tất nhiên là phảirất hôi.Quý Liên Hoắc đã cố gắng không để mình nghĩ đến câu "thứ đồnghèo đói bốc mùi hôi hám không từ thủ đoạn", nhưng khônghiểu sao câu nói này như khắc sâu vào tâm trí cậu, nhắc nhở cậumọi lúc mọi nơi. Nhắc nhở cậu rằng mình được anh Chiêu Mưuđưa về từ con hẻm bẩn thỉu và bừa bộn, từ gian chứa đồ chậthẹp như bãi rác."Em chạy rất nhanh." Quý Liên Hoắc nhìn tài xế ngồi ở hàng ghếđầu, cố gắng mở miệng nói: "Dừng xe ở đây. Chờ xe về đến biệtthự, nhiều nhất nửa tiếng nữa em cũng đến rồi." Không thể đểanh Chiêu Mưu tiếp tục chịu đựng. Anh ấy sẽ ghét mình.Tài xế khó xử liếc nhìn gương chiếu hậu, Vương Chiêu Mưu xuatay bảo tài xế tiếp tục lái."Tại sao muốn xuống." Vương Chiêu Mưu biết có lẽ hành độngvừa rồi của mình khiến thiếu niên bất an, nhưng vẫn muốn hỏirõ ràng."Em, người em đầy mồ hôi, rất hôi." Quý Liên Hoắc hạ giọngnhư đã làm sai điều gì, cậu kéo cổ áo ra ngửi, quả nhiên có chútmùi xăng của xe tập lái."Không có hôi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu: "Tôi chỉmuốn hỏi cậu có thay sữa tắm không.""Sữa tắm?" Quý Liên Hoắc không nhịn được ngửi lại chính mình,hình như thật sự có chút mùi sữa tắm. Vừa rồi anh Chiêu Mưukhông có chê mình!Nhìn ánh mắt thiếu niên từng chút sáng lên, Vương Chiêu Mưuliền mỉm cười, tiếp theo lại thấy cậu đánh hơi xung quanh nhưmột chú cún con, rồi mới yên tâm ngồi xuống."Sữa tắm không có đổi, vẫn là chai chị Trình bỏ vào." Quý LiênHoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, khóe miệng vô thức nhếch lên:"Dạo này ngày nào em cũng dùng."Sau khi thiếu niên ngồi lại gần, mùi hương đó càng nồng hơn,như đang vội vã vây quanh Vương Chiêu Mưu, khiến anh có thểngửi thấy mùi của cậu trong từng hơi thở."Vậy là cùng loại với cái tôi dùng." Vương Chiêu Mưu quay đầunhìn về phía trước, bắt đầu cân nhắc xem việc mở cửa sổ có làmtổn thương lòng tự trọng của thiếu niên hay không."Sữa tắm của em cùng loại với của anh Chiêu Mưu à?" Quý LiênHoắc kinh ngạc nói, cả người toát lên vẻ chờ mong ngập tràn,như một người may mắn bỗng nhiên bị một chiếc bánh đập vàođầu, trong mắt vẫn còn vẻ không dám tin."Cùng loại." Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, tự hỏi trên ngườimình còn lưu lại mùi sữa tắm không.Quý Liên Hoắc dùng hai tay cẩn thận đỡ cổ tay người bên cạnh,cúi đầu từng chút một, nhìn vào cổ tay thon thả trắng nõn trướcmặt, thấy những dây thần kinh mảnh hơi nhô lên ở giữa cổ tay,còn nhìn thấy những mạch máu mang tông màu lạnh dưới làn datrắng, lan dần lên trên như một sợi dây leo mảnh. Chóp mũithiếu niên cọ nhẹ vào cổ tay, hít một hơi thật cẩn thận và lễphép.Không giống nhau.Quý Liên Hoắc nhắm mắt lại, thân thể như chìm trong tuyết,trước mặt là tiếng gió bắc gào thét, là một cành thông phủ đầytuyết và sương giá, trắng muốt vô tận, mát lạnh nhưng lại phảnphất một mùi hương tinh tế lôi kéo người ta tiếp tục tiến về phíatrước.Hàng ghế sau im lặng một lúc, tài xế cẩn thận nhìn phía sau quagương chiếu hậu. Thiếu niên nhắm mắt như đang ngủ, dụi mũivào cổ tay sếp, ngoan ngoãn thuần phục, sếp nhìn ra ngoài cửasổ, như đang chờ xem khi nào thì thiếu niên buông tay. Thấy sắpđến biệt thự, tài xế giả vờ ho mấy tiếng, thiếu niên lập tức mởmắt ra, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ sắc bén. Một lúc sau, cậu mớithu lại ánh mắt, lưu luyến ngồi thẳng dậy.Vương Chiêu Mưu đưa mắt từ ngoài cửa sổ về, thu tay lại, bìnhtĩnh nhìn Quý Liên Hoắc."Giống không?"Quý Liên Hoắc sửng sốt một chút, lắc đầu, tựa hồ nhớ ra cái gì,lại hoảng hốt gật đầu mấy cái.Vương Chiêu Mưu khẽ cong môi cười, không suy nghĩ nhiều.Xe dừng trước biệt thự, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắcbước xuống xe, vừa vào cửa đã nhận thấy không khí khác hẳnthường ngày."Cậu chủ về rồi." Chị Trình nghe tiếng cửa đóng mở, vội lau tay,bước ra khỏi bếp, nhìn Quý Liên Hoắc đang ngồi xổm lấy dépcho cậu chủ."Tiểu Quý, hôm nay có người đưa thư tới." Chị Trình không giấuđược vẻ vui mừng, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc nhìn về phía bàntrong phòng khách.Quý Liên Hoắc dừng lại, nhìn Vương Chiêu Mưu xỏ dép vào rồimới đứng dậy nhìn về phía bàn.Vương Chiêu Mưu cũng bước tới, nhìn thấy một lá thư mới trênbàn. Anh lấy con dao rọc giấy đưa cho Quý Liên Hoắc.Quý Liên Hoắc cầm lấy con dao rọc giấy bằng cả hai tay, nhìn láthư trước mặt, bình tĩnh mở phong bì ngoài cùng ra, bên trong làmột phong bì khác có in dòng chữ "Đại học Tô Thành chàomừng bạn". Cậu tiếp tục mở ra, sau đó lấy ra từng món đồ trongtúi. Một xấp giấy hướng dẫn nhập học, một tấm bản đồ Đại họcTô Thành, một thẻ điện thoại và thẻ ngân hàng mới toanh..Quý Liên Hoắc lại sờ một lần nữa, cuối cùng lấy ra thứ quantrọng nhất.Giấy báo nhập học.Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt long lanh.Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu, ra hiệu mở ra.Quý Liên Hoắc mở giấy báo nhập học, thoạt nhìn đã thấy dòngchữ in đậm bên trong.[Sinh viên Quý Liên Hoắc: Chúc mừng em đã trúng tuyển vàongành Kinh tế Tài chính của Khoa Quản trị Kinh doanh củatrường chúng tôi.]Quý Liên Hoắc bất giác mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vương ChiêuMưu lần nữa, xoay mặt giấy báo nhập học về hướng anh.Em làm được rồi.Anh Chiêu Mưu, anh xem, em làm được rồi!"Chà!" Chị Trình đứng bên cạnh tươi cười, chỉ còn thiếu vỗ tayhoan hô.Vương Chiêu Mưu cũng mỉm cười nhìn cậu, gần như ngay lập tứcbị Quý Liên Hoắc nào tới ôm lấy."Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ôm thật chặt người đàn ôngtrước mặt, chỉ muốn được hòa người nọ vào máu thịt của chínhmình, dính chặt vào người, hai mắt không khỏi đỏ lên.Cậu thi đậu được Đại học Thành Tô là nhờ người này.Cậu có thể thoát khỏi vũng lầy hôi thối cũng là nhờ người này.Cậu có thể học tập mà không bị phân tâm, được động viên khichán nản, được hỗ trợ và an ủi khi bị tổn thương, tất cả đều lànhờ người này.Quý Liên Hoắc không biết bày tỏ lòng biết ơn như thế nào chứđừng nói đến việc đền đáp ân tình đó, điều duy nhất cậu có thểlàm là luôn ở bên cạnh anh, cho dù có xuống địa ngục cũng phảitheo sát anh, làm bất cứ điều gì vì anh.Vương Chiêu Mưu bị siết chặt quá không nói nên lời, những lờiđộng viên và khen ngợi mà anh định bày tỏ ban đầu cũng khôngnói được. Anh hiểu tâm trạng kích động của thiếu niên, cũnghiểu được hoàn cảnh khổ tận cam lai của cậu, giờ đây chỉ có thểlấy tay vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên để động viên bằng hànhđộng.Chị Trình nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa không kìmđược nước mắt. Chị đã thấy tận mắt dáng vẻ của Quý Liên Hoắchồi mới đến: đang là mùa đông mà vẫn còn mặc một chiếc áomỏng manh tồi tàn, đôi giày vải gần như lòi ra khỏi ngón chân rangoài, mặt đầy vết bầm tím, bế một đứa trẻ bẩn thỉu trong tay,nói rằng tới xin ăn chắc chị cũng tin. Nhưng cậu chủ cứ thế dẫnhai chú cháu vào nhà, cho cậu thay quần áo, cho đi học, độngviên cậu, dẫn cậu đi chơi, cung cấp đủ điều kiện ăn mặc đi lạichất lượng cao, tận tình làm tất cả những việc mà bậc cha mẹnên làm. Cậu bé này cũng đang nỗ lực hết mình, giờ đây đã thiđậu thành trạng nguyên khối tự nhiên của tỉnh Ôn Giang, đượcnhận vào ngôi trường mình yêu thích. Đây quả thực là một kỳtích.Chị Trình lau nước mắt, vô thức liếc nhìn lên lầu. Còn một đứaphải dạy dỗ nữa, chỉ có điều hơi nhỏ, cần nhiều công sức hơnmột chút."Hôm nay tôi làm một bữa đặc biệt để ăn mừng." Chị Trình mỉmcười nói, lau tay vào tạp dề trên người: "Sắp xong rồi!"Thấy chị Trình quay người bước vào bếp, Vương Chiêu Mưu hạbàn tay đang muốn cầu cứu xuống, anh bị siết khó thở quá rồimà Quý Liên Hoắc không biết buông tay ra. Vương Chiêu Mưu vỗmạnh vào lưng Quý Liên Hoắc, cậu ngẩng đầu rưng rưng nướcmắt, mắt chạm mắt với anh."Nhẹ thôi..." Vương Chiêu Mưu đẩy vai thiếu niên ra, cuối cùngcũng có thể thở được bình thường."Xin lỗi anh Chiêu Mưu, em kích động quá." Quý Liên Hoắc vộivàng kiểm tra tình hình của Vương Chiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu hít sâu hai hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.Nhìn đôi mắt lo lắng của cậu, rồi nhìn tờ giấy báo nhập học trênbàn, anh bất lực mỉm cười, vuốt thẳng quần áo đã nhăn nheo:"Cất kỹ giấy báo."Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn quay lại, cất tờ và giấy báo một loạtđồ vật đi kèm vào phong bì thư rồi đưa cho Vương Chiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu đưa thiếu niên lên lầu vào phòng làm việc, đặtgiấy báo nhập học của Quý Liên Hoắc vào két sắt - nơi an toànnhất trong nhà - ngay trước mặt cậu. Tiếp đó anh ngồi vào bàn,nhìn thiếu niên đã cao gần bằng mình, cầm chung trà trên bànlên, chậm rãi nhấp một ngụm làm ướt môi."Bây giờ là lúc khen thưởng." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý LiênHoắc, khẽ mỉm cười: "Mong muốn của cậu là gì?"