Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 63: Chương 63

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Vương Chiêu Mưu luôn ghi nhớ rõ ràng những lời mình đã hứa.Chính vì điều ước này và sự thúc giục của nhiều bên, số điểmcủa Quý Liên Hoắc đã tăng từ 570 lên thẳng hơn 700 như hiệnnay, cậu đã dày công học hành gần nửa năm, cũng đáp ứngđược yêu cầu của Vương Chiêu Mưu nên cần phải được khenthưởng xứng đáng.Trước đó Lão Tề đã đại diện cho anh tặng Quý Liên Hoắc mộtcăn nhà ở Chung cư Xuyên Hải, nên bây giờ cậu còn thiếu mộtchiếc xe. Vương Chiêu Mưu đã dự trù ngân sách khoảng nămtriệu để chi trả cho điều ước của cậu. Mức giá năm triệu bây giờđủ mua một chiếc xe thể thao hạng sang phiên bản giới hạn.Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc, chờ cậu lên tiếng.Nghe thấy hai chữ "phần thưởng", Quý Liên Hoắc đứng trướcmặt Vương Chiêu Mưu, hai tay đặt sát bên mình nắm chặt lại,môi cũng mím chặt. Cậu chưa kịp nói một chữ nào thì tai đã bắtđầu đỏ lên. Vương Chiêu Mưu mở to mắt nhìn màu đỏ trên taiQuý Liên Hoắc dần lan ra, lan lên má, rồi lan xuống cổ, lan thẳngxuống dưới. Chẳng bao lâu, cả người Quý Liên Hoắc như bốccháy đến nơi mà vẫn không nói ra được một lời.Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, tự hỏi đó là ước muốn gì màkhó bày tỏ đến thế."Có chuyện gì sao?" Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng, hai tayđan lại đặt trước bụng, ngước mắt nhìn thiếu niên, nói giọngđiệu dịu dàng."Anh Chiêu Mưu, em..." Quý Liên Hoắc cúi đầu, tựa hồ muốn giảithích cái gì, lại không biết mở miệng như thế nào."Cậu có thể cố gắng nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hiểu cậu." VươngChiêu Mưu nhìn ra được nỗi bất an của thiếu niên, cảm thấymình như Thần Đèn của Aladdin, đang chờ người nhặt được câyđèn nói ra điều ước thứ ba.Nói nghe xem nào."Anh Chiêu Mưu." Thiếu niên cẩn thận nhìn vào mắt VươngChiêu Mưu, cố gắng giấu đi vẻ bất an. "Em nói rồi, anh đừnggiận được không.""Sẽ không giận." Vương Chiêu Mưu rất bình tĩnh, cho dù bây giờQuý Liên Hoắc có đòi lấy vợ, bắt anh phải mua nhà mua xe, tổchức đám cưới cho mình thì anh cũng không hề tức giận mà cònchúc mừng cậu nữa."Em có thể..." Quý Liên Hoắc lấy hết can đảm nhìn người đànông lịch lãm trước mặt. "Em có thể gọi anh là Chiêu Chiêukhông."Phòng làm việc yên lặng hai giây.Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhìn thiếu niên mà không nóimột lời.Bị anh nhìn như vậy, Quý Liên Hoắc hoảng sợ nói thêm: "Chỉtrong lúc riêng tư thôi, khi chỉ có anh và em, sẽ không để ainghe được, em cũng sẽ không nói cho ai biết, em thề!"Vương Chiêu Mưu nhìn bộ dáng hoảng sợ của Quý Liên Hoắc rấtchăm chú, rồi dời ánh mắt, áp đốt ngón tay lên môi, cười mộttiếng rất ngắn. Anh đã nghĩ đến hàng chục điều ước mà QuýLiên Hoắc có thể nói ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.Cậu ta muốn gọi mình là Chiêu Chiêu. Gọi biệt danh mà anh đãvứt bỏ từ lâu, chỉ là một từ ngắn gọn mà khi chạm môi một cáilà dư âm còn lại đã tan biến trong không khí, cậu ta muốn thựchiện nó bằng một điều ước."Anh Chiêu Mưu..." Quý Liên Hoắc căng thẳng nhìn người đànông ngồi ở bàn làm việc, trong mắt còn vương sợ hãi.Sợ anh sẽ giận.Sợ anh Chiêu Mưu cảm thấy mình không tôn trọng anh, khôngbiết lớn nhỏ, không lễ phép.Càng sợ anh ấy sẽ phát hiện ra những suy nghĩ nhỏ nhặt màmình che giấu.Nghe thiếu niên gọi mình, Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn QuýLiên Hoắc đang căng thẳng, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng."Chắc cậu cũng biết rằng từ khi Vương Chiêu Vân ra đời, tôichưa bao giờ sử dụng cái tên này nữa. Người khác sẽ khôngphân biệt được Chiêu Chiêu là ai.""Em có thể phân biệt." Quý Liên Hoắc nóng lòng lên tiếng, tiếnlên rồi ngồi xổm bên cạnh ghế, ngước mắt nhìn Vương ChiêuMưu. "Trong lòng em chỉ có một Chiêu Chiêu."Ánh mắt của cậu vừa cẩn thận vừa khẩn thiết, vừa có khát vọngmãnh liệt. Vương Chiêu Mưu thấy vậy, chỉ có cảm giác hoangđường buồn cười. Trong lòng Vương Chiêu Mưu dâng lên mộtcảm giác kỳ lạ, rất khó miêu tả, anh dứt khoát quay mặt đi,không nhìn Quý Liên Hoắc nữa."Đây không phải là một điều ước đúng nghĩa." Vương Chiêu Mưuduy trì giọng điệu như thường lệ, giơ tay lấy khăn giấy trên bàn,tháo cặp kính trên sống mũi ra, chậm rãi lau tròng kính. "Tôi sẽcho cậu một cơ hội cuối cùng."Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn nửa bên mặt tinh tế của anh, đôimắt dưới tròng kính, hàng mi dài hơi cong, sau khi tháo kính ratrông đặc biệt hấp dẫn.Anh Chiêu Mưu giận rồi.Tuy giọng điệu của Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, nhưngQuý Liên Hoắc đã nhiều năm sống nhờ dưới mái nhà người khác,đã học được cách quan sát lời nói và biểu cảm, lúc này cậu cóthể nhìn thấy rất rõ. Nếu cứ đòi hỏi mãi, anh Chiêu Mưu sẽ thựcsự giận mình. Anh ấy sẽ cảm thấy rằng mình có những động cơthầm kín nào đó, cuối cùng sẽ bỏ rơi mình. Xin anh đừng làmvậy với em.Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát, lại chậm rãingước mắt lên."Vậy em... xin một công việc được không?"Vương Chiêu Mưu dừng động tác lau kính, cằm khẽ hạ xuống."Được." Đeo lại kính vào, Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, trênmôi nở nụ cười dịu dàng. "Có yêu cầu gì khác không?"Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, Quý Liên Hoắc cảm thấy nhẹnhõm hơn một chút, ánh mắt chân thành. "Em muốn một côngviệc như của chú Tề, có thể luôn ở bên cạnh anh, anh bảo emlàm gì, thì em làm cái đó."Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, nhìn vào mắt Quý Liên Hoắc,thấy được sự chân thành, dũng cảm và kiên trì trong mắt cậu.Điều ước này không quá đáng, anh đã phủ quyết một điều ướccủa cậu rồi, cái này có thể trở thành hiện thực. Nhưng nó cũngphải có chừng mực."Hiện tại cậu không thể ngồi vào vị trí của Lão Tề." Vương ChiêuMưu bình tĩnh nói: "Bởi vì trình độ của cậu có hạn.""Em biết." Quý Liên Hoắc vội vàng gật đầu, ánh mắt bức thiết:"Nhưng em có thể học được, em học rất nhanh.""Còn nữa, cậu còn phải đi học." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn vị tríkét sắt: "Chỉ có học tập nhiều mới có thể cống hiến hết mình đểlàm việc tốt hơn.""Em biết." Quý Liên Hoắc mím môi: "Em có thể làm việc trong kỳnghỉ."Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế: "Khinào lấy được bằng lái xe thì đến chỗ tôi điểm danh."Trong mắt thiếu niên hiện lên vài phần vui mừng, biết VươngChiêu Mưu đã đồng ý với yêu cầu của mình. Cuối cùng cậu cũngcó thể giống như chú Tề và những người khác, đi theo anhChiêu Mưu mỗi ngày, như hình với bóng."Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vội đứng dậy đi theosau Vương Chiêu Mưu, mắt sáng rực, vui sướng như thể chuẩnbị vẫy đuôi.Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, bước vào phòng ngủ của mình rồiđóng cửa phòng lại.Quý Liên Hoắc đi theo sau lưng Vương Chiêu Mưu, nhìn ván cửatrước mặt cũng không hề thất vọng, còn vui sướng trở về phòngmình, tranh thủ xem qua nội dung môn thứ tư. Chỉ cần có bằnglái xe là có thể theo anh Chiêu Mưu đến công ty!Quý Liên Hoắc đạt được điều mình muốn, còn Vương Chiêu Mưuđang đứng bên cửa sổ phòng ngủ, khẽ cau mày.Hai mong muốn của Quý Liên Hoắc gần như nằm ngoài dự đoáncủa anh, kiểu người như thế nào lại không nhân cơ hội này đểxin một số tiền lớn mà chỉ muốn quyền được gọi một cái tên,hay một công việc? Cộng thêm thân phận người cầm quyềntương lai của nhà họ Lãnh của Quý Liên Hoắc càng làm cho tìnhhình trở nên phức tạp hơn.Anh luôn nhìn thấy những cảm xúc trong mắt Quý Liên Hoắc, từsự biết ơn lúc đầu cho đến sự ngưỡng mộ sau này, tất cả đềubình thường. Cho đến nay, thiếu niên dường như đã có nhậnthức thiên lệch về tình cảm của mình. Việc trẻ con ở độ tuổi nàytưởng lầm thiện cảm thành tình yêu là điều bình thường. Anh chỉcần có sự hướng dẫn đúng đắn để đưa mọi việc trở lại đúng quỹđạo, có lẽ cậu sẽ tự ngộ ra, đối mặt lại với cảm xúc của mình.×××Ngày hôm sau, Vương Chiêu Mưu gọi Lão Tề, nói với anh ta vềviệc Quý Liên Hoắc muốn đi làm, coi như tiêm mũi dự phòngtrước cho Lão Tề."Thằng nhóc này ghê thật!" Lão Tề nghe vậy lập tức trợn trònmắt: "Tôi biết ngay là nó thèm muốn công việc của tôi mà!""Có dấu hiệu từ trước à?" Vương Chiêu Mưu khẽ cười."Sếp không biết đấy, cái hồi mà Quý Liên Hoắc còn bán trái câyngoài đường đã từng hỏi tôi phải làm thế nào mới được làm việccho cậu, tôi nói phải đợi Quý Đại Bảo tự lập, thế mà thằng nhóccòn chưa quên chuyện này!" Lão Tề lập tức bắt đầu lo lắng vềvấn đề việc làm của mình, lúc đó anh ta đã thấy thằng nhóc tớiđây là có mục đích, xem xem, quả đúng là thế! Nửa năm thôi mànó đã thành công!"Sếp, còn tôi..." Lão Tề chỉ vào mình, con mắt còn lại toát lên vẻưu sầu."Anh không cần lo." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với tâm phúccủa mình: "Quý Liên Hoắc còn phải đi học, dù có tốt nghiệp cũngkhông thay thế được anh."Thấy Lão Tề thở dài nhẹ nhõm, Vương Chiêu Mưu nói đùa: "Anhtheo tôi lâu năm rồi mà còn không yên tâm sao?"Lão Tề cười hề hề, ngại ngùng gãi đầu: "Thì cũng tại thằng nhócQuý Liên Hoắc tài giỏi quá chứ sao, mới có nửa năm, nói đậu Đạihọc Tô Thành là đậu, còn là trạng nguyên khối tự nhiên, nóimuốn làm việc bên cạnh sếp, giờ cũng làm được rồi."Vương Chiêu Mưu không phủ nhận, dù sao cũng là người thừakế của nhà họ Lãnh, nếu không có thủ đoạn gì thì đời trước làmsao tiếp quản được gã khổng lồ thương mại đó. Anh im lặng mộtlúc, tựa người vào ghế khẽ thở dài. "Giới trẻ ngày nay...""Ấy, sếp, cậu cũng còn trẻ mà." Lão Tề không nhịn được nhắcnhở Vương Chiêu Mưu: "Cậu mới hai mươi bốn tuổi, nếu cậu màkhông còn trẻ thì tôi thành cái gì rồi?"Vương Chiêu Mưu giật mình, bất giác mỉm cười nhưng ánh mắtcô đơn."Ừ, bây giờ tôi cũng còn trẻ." Còn trẻ nên lại phải phấn đấuthêm lần nữa rồi.Lão Tề nhận được câu trả lời của Vương Chiêu Mưu thì yên tâmrời đi. Lão Tề vừa đi, trợ lý đã vào ngay."Sếp Vương, đây là danh sách cửa hàng muốn gia nhập trungtâm mua sắm Chử Thành."Vương Chiêu Mưu mở hồ sơ xem một hồi thì phát hiện có rấtnhiều người từ Hội doanh nhân Chử Thành trà trộn vào. "Đã xétduyệt tiêu chuẩn của những cửa hàng này chưa?""Đây là danh sách sau đợt xét duyệt thứ nhất, sau khi anh kýtên, đoàn xét duyệt sẽ đích thân đến Chử Thành để tiến hànhxét duyệt tại chỗ đợt thứ hai." Trợ lý cung kính đáp.Vương Chiêu Mưu vừa lấy bút chấm mực, gạch bỏ những cửahàng liên quan đến Hội doanh nhân Chử Thành trong danh sách,vừa hỏi: "Người của Hội doanh nhân Chử Thành đã về chưa?""Bọn họ ở đây ở lại ba ngày rồi lần lượt về cả rồi." Nhắc tớichuyện này, trợ lý tựa hồ là nhớ ra gì đó nên nhíu mày."Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?" Vương ChiêuMưu thấy vẻ mặt trợ lý như vậy mới thản nhiên hỏi."Lúc đi họ có để lại cho anh một món quà." Trợ lý lúng túng nói.Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhớ lại chuyện xảy ra sau khianh trở mặt với Hội doanh nhân Chử Thành kiếp trước, cườinhạt: "Tặng cho tôi một con chim chết?""Làm sao anh biết!" Trợ lý kinh ngạc nói.Vương Chiêu Mưu cười rất bất đắc dĩ, thủ đoạn uy h**p ngườikhác của đám người này vẫn luôn là như vậy, chẳng chút sángtạo nào cả. Vương Chiêu Mưu không chỉ biết đối phương gửi mộtcon chim chết cho anh, mà còn biết nếu nhìn kỹ con chim sẽphát hiện nó bị một viên bi thép bắn trúng.Dưới tay nhà họ Trương của Hội doanh nhân Chử Thành có mộtcao thủ giỏi sử dụng ná, có độ chính xác cao và tầm bắn xa,được nhà họ Trương dùng để đối phó với đối thủ cạnh tranh.Kiếp trước Vương Chiêu Mưu cũng từng bị đối phó bằng thủđoạn này, toàn bộ cửa sổ của công ty đều bị bắn vỡ chỉ trongmột đêm, bản thân anh bị phục kích trên xe trên đường đếncông ty, cửa kính xe bị bắn vỡ, Lão Tề trúng bi thép găm thẳngvào da thịt, phải đến bệnh viện để lấy ra.Sau này Vương Chiêu Mưu hỏi thăm nhiều bên mới biết đượccao thủ này thì ra là một cô gái trẻ, để có tiền phẫu thuật chocha đang bệnh nặng, cô mới đến nương nhờ nhà họ Trương, bịnhà họ Trương sai khiến. Vương Chiêu Mưu luôn hào phóng vớinhững việc có thể giải quyết bằng tiền, anh dùng tiền bạc và tàinguyên y tế để đạt được thỏa thuận với cô gái, đánh ngược lạinhà họ Trương, liên minh với nhà họ Võ Chử Thành, nhanhchóng phân chia tài nguyên của nhà họ Trương, nhờ đó ổn địnhđược tình hình Chử Thành. Đáng tiếc ca phẫu thuật của ngườicha đã không thành công.Sau này Vương Chiêu Mưu mới biết được, để giữ chân cô gái lại,nhà họ Trương đã tìm một bác sĩ không có giấy phép, hợp tácvới bác sĩ đó để viện nhiều lý do nhằm trì hoãn bệnh tình củacha cô. Cứ kéo dài một năm là tỉ lệ thành công của ca mổ thấphơn một phần, đến thời điểm cô gái đầu quân cho Vương ChiêuMưu, đưa cha đến Tô Thành để mổ thì khả năng thành công đãgiảm đến mức chỉ trông chờ vào kỳ tích.Chuyện lại xảy ra lần nữa, đồng thời đến trước ba năm, VươngChiêu Mưu không sợ bị uy h**p mà còn mong nhà họ Trương ratay càng sớm càng tốt, để sớm ngày giải thoát.---Người dịch: Nhắc lại không thôi quên, sếp Vương hiện tại thể xáclà 24, nhưng mà tuổi linh hồn thì ít nhất cũng phải 42 rồi

Vương Chiêu Mưu luôn ghi nhớ rõ ràng những lời mình đã hứa.

Chính vì điều ước này và sự thúc giục của nhiều bên, số điểm

của Quý Liên Hoắc đã tăng từ 570 lên thẳng hơn 700 như hiện

nay, cậu đã dày công học hành gần nửa năm, cũng đáp ứng

được yêu cầu của Vương Chiêu Mưu nên cần phải được khen

thưởng xứng đáng.

Trước đó Lão Tề đã đại diện cho anh tặng Quý Liên Hoắc một

căn nhà ở Chung cư Xuyên Hải, nên bây giờ cậu còn thiếu một

chiếc xe. Vương Chiêu Mưu đã dự trù ngân sách khoảng năm

triệu để chi trả cho điều ước của cậu. Mức giá năm triệu bây giờ

đủ mua một chiếc xe thể thao hạng sang phiên bản giới hạn.

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc, chờ cậu lên tiếng.

Nghe thấy hai chữ "phần thưởng", Quý Liên Hoắc đứng trước

mặt Vương Chiêu Mưu, hai tay đặt sát bên mình nắm chặt lại,

môi cũng mím chặt. Cậu chưa kịp nói một chữ nào thì tai đã bắt

đầu đỏ lên. Vương Chiêu Mưu mở to mắt nhìn màu đỏ trên tai

Quý Liên Hoắc dần lan ra, lan lên má, rồi lan xuống cổ, lan thẳng

xuống dưới. Chẳng bao lâu, cả người Quý Liên Hoắc như bốc

cháy đến nơi mà vẫn không nói ra được một lời.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, tự hỏi đó là ước muốn gì mà

khó bày tỏ đến thế.

"Có chuyện gì sao?" Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng, hai tay

đan lại đặt trước bụng, ngước mắt nhìn thiếu niên, nói giọng

điệu dịu dàng.

"Anh Chiêu Mưu, em..." Quý Liên Hoắc cúi đầu, tựa hồ muốn giải

thích cái gì, lại không biết mở miệng như thế nào.

"Cậu có thể cố gắng nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hiểu cậu." Vương

Chiêu Mưu nhìn ra được nỗi bất an của thiếu niên, cảm thấy

mình như Thần Đèn của Aladdin, đang chờ người nhặt được cây

đèn nói ra điều ước thứ ba.

Nói nghe xem nào.

"Anh Chiêu Mưu." Thiếu niên cẩn thận nhìn vào mắt Vương

Chiêu Mưu, cố gắng giấu đi vẻ bất an. "Em nói rồi, anh đừng

giận được không."

"Sẽ không giận." Vương Chiêu Mưu rất bình tĩnh, cho dù bây giờ

Quý Liên Hoắc có đòi lấy vợ, bắt anh phải mua nhà mua xe, tổ

chức đám cưới cho mình thì anh cũng không hề tức giận mà còn

chúc mừng cậu nữa.

"Em có thể..." Quý Liên Hoắc lấy hết can đảm nhìn người đàn

ông lịch lãm trước mặt. "Em có thể gọi anh là Chiêu Chiêu

không."

Phòng làm việc yên lặng hai giây.

Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhìn thiếu niên mà không nói

một lời.

Bị anh nhìn như vậy, Quý Liên Hoắc hoảng sợ nói thêm: "Chỉ

trong lúc riêng tư thôi, khi chỉ có anh và em, sẽ không để ai

nghe được, em cũng sẽ không nói cho ai biết, em thề!"

Vương Chiêu Mưu nhìn bộ dáng hoảng sợ của Quý Liên Hoắc rất

chăm chú, rồi dời ánh mắt, áp đốt ngón tay lên môi, cười một

tiếng rất ngắn. Anh đã nghĩ đến hàng chục điều ước mà Quý

Liên Hoắc có thể nói ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Cậu ta muốn gọi mình là Chiêu Chiêu. Gọi biệt danh mà anh đã

vứt bỏ từ lâu, chỉ là một từ ngắn gọn mà khi chạm môi một cái

là dư âm còn lại đã tan biến trong không khí, cậu ta muốn thực

hiện nó bằng một điều ước.

"Anh Chiêu Mưu..." Quý Liên Hoắc căng thẳng nhìn người đàn

ông ngồi ở bàn làm việc, trong mắt còn vương sợ hãi.

Sợ anh sẽ giận.

Sợ anh Chiêu Mưu cảm thấy mình không tôn trọng anh, không

biết lớn nhỏ, không lễ phép.

Càng sợ anh ấy sẽ phát hiện ra những suy nghĩ nhỏ nhặt mà

mình che giấu.

Nghe thiếu niên gọi mình, Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn Quý

Liên Hoắc đang căng thẳng, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng.

"Chắc cậu cũng biết rằng từ khi Vương Chiêu Vân ra đời, tôi

chưa bao giờ sử dụng cái tên này nữa. Người khác sẽ không

phân biệt được Chiêu Chiêu là ai."

"Em có thể phân biệt." Quý Liên Hoắc nóng lòng lên tiếng, tiến

lên rồi ngồi xổm bên cạnh ghế, ngước mắt nhìn Vương Chiêu

Mưu. "Trong lòng em chỉ có một Chiêu Chiêu."

Ánh mắt của cậu vừa cẩn thận vừa khẩn thiết, vừa có khát vọng

mãnh liệt. Vương Chiêu Mưu thấy vậy, chỉ có cảm giác hoang

đường buồn cười. Trong lòng Vương Chiêu Mưu dâng lên một

cảm giác kỳ lạ, rất khó miêu tả, anh dứt khoát quay mặt đi,

không nhìn Quý Liên Hoắc nữa.

"Đây không phải là một điều ước đúng nghĩa." Vương Chiêu Mưu

duy trì giọng điệu như thường lệ, giơ tay lấy khăn giấy trên bàn,

tháo cặp kính trên sống mũi ra, chậm rãi lau tròng kính. "Tôi sẽ

cho cậu một cơ hội cuối cùng."

Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn nửa bên mặt tinh tế của anh, đôi

mắt dưới tròng kính, hàng mi dài hơi cong, sau khi tháo kính ra

trông đặc biệt hấp dẫn.

Anh Chiêu Mưu giận rồi.

Tuy giọng điệu của Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, nhưng

Quý Liên Hoắc đã nhiều năm sống nhờ dưới mái nhà người khác,

đã học được cách quan sát lời nói và biểu cảm, lúc này cậu có

thể nhìn thấy rất rõ. Nếu cứ đòi hỏi mãi, anh Chiêu Mưu sẽ thực

sự giận mình. Anh ấy sẽ cảm thấy rằng mình có những động cơ

thầm kín nào đó, cuối cùng sẽ bỏ rơi mình. Xin anh đừng làm

vậy với em.

Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát, lại chậm rãi

ngước mắt lên.

"Vậy em... xin một công việc được không?"

Vương Chiêu Mưu dừng động tác lau kính, cằm khẽ hạ xuống.

"Được." Đeo lại kính vào, Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, trên

môi nở nụ cười dịu dàng. "Có yêu cầu gì khác không?"

Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, Quý Liên Hoắc cảm thấy nhẹ

nhõm hơn một chút, ánh mắt chân thành. "Em muốn một công

việc như của chú Tề, có thể luôn ở bên cạnh anh, anh bảo em

làm gì, thì em làm cái đó."

Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, nhìn vào mắt Quý Liên Hoắc,

thấy được sự chân thành, dũng cảm và kiên trì trong mắt cậu.

Điều ước này không quá đáng, anh đã phủ quyết một điều ước

của cậu rồi, cái này có thể trở thành hiện thực. Nhưng nó cũng

phải có chừng mực.

"Hiện tại cậu không thể ngồi vào vị trí của Lão Tề." Vương Chiêu

Mưu bình tĩnh nói: "Bởi vì trình độ của cậu có hạn."

"Em biết." Quý Liên Hoắc vội vàng gật đầu, ánh mắt bức thiết:

"Nhưng em có thể học được, em học rất nhanh."

"Còn nữa, cậu còn phải đi học." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn vị trí

két sắt: "Chỉ có học tập nhiều mới có thể cống hiến hết mình để

làm việc tốt hơn."

"Em biết." Quý Liên Hoắc mím môi: "Em có thể làm việc trong kỳ

nghỉ."

Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế: "Khi

nào lấy được bằng lái xe thì đến chỗ tôi điểm danh."

Trong mắt thiếu niên hiện lên vài phần vui mừng, biết Vương

Chiêu Mưu đã đồng ý với yêu cầu của mình. Cuối cùng cậu cũng

có thể giống như chú Tề và những người khác, đi theo anh

Chiêu Mưu mỗi ngày, như hình với bóng.

"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vội đứng dậy đi theo

sau Vương Chiêu Mưu, mắt sáng rực, vui sướng như thể chuẩn

bị vẫy đuôi.

Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, bước vào phòng ngủ của mình rồi

đóng cửa phòng lại.

Quý Liên Hoắc đi theo sau lưng Vương Chiêu Mưu, nhìn ván cửa

trước mặt cũng không hề thất vọng, còn vui sướng trở về phòng

mình, tranh thủ xem qua nội dung môn thứ tư. Chỉ cần có bằng

lái xe là có thể theo anh Chiêu Mưu đến công ty!

Quý Liên Hoắc đạt được điều mình muốn, còn Vương Chiêu Mưu

đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ, khẽ cau mày.

Hai mong muốn của Quý Liên Hoắc gần như nằm ngoài dự đoán

của anh, kiểu người như thế nào lại không nhân cơ hội này để

xin một số tiền lớn mà chỉ muốn quyền được gọi một cái tên,

hay một công việc? Cộng thêm thân phận người cầm quyền

tương lai của nhà họ Lãnh của Quý Liên Hoắc càng làm cho tình

hình trở nên phức tạp hơn.

Anh luôn nhìn thấy những cảm xúc trong mắt Quý Liên Hoắc, từ

sự biết ơn lúc đầu cho đến sự ngưỡng mộ sau này, tất cả đều

bình thường. Cho đến nay, thiếu niên dường như đã có nhận

thức thiên lệch về tình cảm của mình. Việc trẻ con ở độ tuổi này

tưởng lầm thiện cảm thành tình yêu là điều bình thường. Anh chỉ

cần có sự hướng dẫn đúng đắn để đưa mọi việc trở lại đúng quỹ

đạo, có lẽ cậu sẽ tự ngộ ra, đối mặt lại với cảm xúc của mình.

×××

Ngày hôm sau, Vương Chiêu Mưu gọi Lão Tề, nói với anh ta về

việc Quý Liên Hoắc muốn đi làm, coi như tiêm mũi dự phòng

trước cho Lão Tề.

"Thằng nhóc này ghê thật!" Lão Tề nghe vậy lập tức trợn tròn

mắt: "Tôi biết ngay là nó thèm muốn công việc của tôi mà!"

"Có dấu hiệu từ trước à?" Vương Chiêu Mưu khẽ cười.

"Sếp không biết đấy, cái hồi mà Quý Liên Hoắc còn bán trái cây

ngoài đường đã từng hỏi tôi phải làm thế nào mới được làm việc

cho cậu, tôi nói phải đợi Quý Đại Bảo tự lập, thế mà thằng nhóc

còn chưa quên chuyện này!" Lão Tề lập tức bắt đầu lo lắng về

vấn đề việc làm của mình, lúc đó anh ta đã thấy thằng nhóc tới

đây là có mục đích, xem xem, quả đúng là thế! Nửa năm thôi mà

nó đã thành công!

"Sếp, còn tôi..." Lão Tề chỉ vào mình, con mắt còn lại toát lên vẻ

ưu sầu.

"Anh không cần lo." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với tâm phúc

của mình: "Quý Liên Hoắc còn phải đi học, dù có tốt nghiệp cũng

không thay thế được anh."

Thấy Lão Tề thở dài nhẹ nhõm, Vương Chiêu Mưu nói đùa: "Anh

theo tôi lâu năm rồi mà còn không yên tâm sao?"

Lão Tề cười hề hề, ngại ngùng gãi đầu: "Thì cũng tại thằng nhóc

Quý Liên Hoắc tài giỏi quá chứ sao, mới có nửa năm, nói đậu Đại

học Tô Thành là đậu, còn là trạng nguyên khối tự nhiên, nói

muốn làm việc bên cạnh sếp, giờ cũng làm được rồi."

Vương Chiêu Mưu không phủ nhận, dù sao cũng là người thừa

kế của nhà họ Lãnh, nếu không có thủ đoạn gì thì đời trước làm

sao tiếp quản được gã khổng lồ thương mại đó. Anh im lặng một

lúc, tựa người vào ghế khẽ thở dài. "Giới trẻ ngày nay..."

"Ấy, sếp, cậu cũng còn trẻ mà." Lão Tề không nhịn được nhắc

nhở Vương Chiêu Mưu: "Cậu mới hai mươi bốn tuổi, nếu cậu mà

không còn trẻ thì tôi thành cái gì rồi?"

Vương Chiêu Mưu giật mình, bất giác mỉm cười nhưng ánh mắt

cô đơn.

"Ừ, bây giờ tôi cũng còn trẻ." Còn trẻ nên lại phải phấn đấu

thêm lần nữa rồi.

Lão Tề nhận được câu trả lời của Vương Chiêu Mưu thì yên tâm

rời đi. Lão Tề vừa đi, trợ lý đã vào ngay.

"Sếp Vương, đây là danh sách cửa hàng muốn gia nhập trung

tâm mua sắm Chử Thành."

Vương Chiêu Mưu mở hồ sơ xem một hồi thì phát hiện có rất

nhiều người từ Hội doanh nhân Chử Thành trà trộn vào. "Đã xét

duyệt tiêu chuẩn của những cửa hàng này chưa?"

"Đây là danh sách sau đợt xét duyệt thứ nhất, sau khi anh ký

tên, đoàn xét duyệt sẽ đích thân đến Chử Thành để tiến hành

xét duyệt tại chỗ đợt thứ hai." Trợ lý cung kính đáp.

Vương Chiêu Mưu vừa lấy bút chấm mực, gạch bỏ những cửa

hàng liên quan đến Hội doanh nhân Chử Thành trong danh sách,

vừa hỏi: "Người của Hội doanh nhân Chử Thành đã về chưa?"

"Bọn họ ở đây ở lại ba ngày rồi lần lượt về cả rồi." Nhắc tới

chuyện này, trợ lý tựa hồ là nhớ ra gì đó nên nhíu mày.

"Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?" Vương Chiêu

Mưu thấy vẻ mặt trợ lý như vậy mới thản nhiên hỏi.

"Lúc đi họ có để lại cho anh một món quà." Trợ lý lúng túng nói.

Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhớ lại chuyện xảy ra sau khi

anh trở mặt với Hội doanh nhân Chử Thành kiếp trước, cười

nhạt: "Tặng cho tôi một con chim chết?"

"Làm sao anh biết!" Trợ lý kinh ngạc nói.

Vương Chiêu Mưu cười rất bất đắc dĩ, thủ đoạn uy h**p người

khác của đám người này vẫn luôn là như vậy, chẳng chút sáng

tạo nào cả. Vương Chiêu Mưu không chỉ biết đối phương gửi một

con chim chết cho anh, mà còn biết nếu nhìn kỹ con chim sẽ

phát hiện nó bị một viên bi thép bắn trúng.

Dưới tay nhà họ Trương của Hội doanh nhân Chử Thành có một

cao thủ giỏi sử dụng ná, có độ chính xác cao và tầm bắn xa,

được nhà họ Trương dùng để đối phó với đối thủ cạnh tranh.

Kiếp trước Vương Chiêu Mưu cũng từng bị đối phó bằng thủ

đoạn này, toàn bộ cửa sổ của công ty đều bị bắn vỡ chỉ trong

một đêm, bản thân anh bị phục kích trên xe trên đường đến

công ty, cửa kính xe bị bắn vỡ, Lão Tề trúng bi thép găm thẳng

vào da thịt, phải đến bệnh viện để lấy ra.

Sau này Vương Chiêu Mưu hỏi thăm nhiều bên mới biết được

cao thủ này thì ra là một cô gái trẻ, để có tiền phẫu thuật cho

cha đang bệnh nặng, cô mới đến nương nhờ nhà họ Trương, bị

nhà họ Trương sai khiến. Vương Chiêu Mưu luôn hào phóng với

những việc có thể giải quyết bằng tiền, anh dùng tiền bạc và tài

nguyên y tế để đạt được thỏa thuận với cô gái, đánh ngược lại

nhà họ Trương, liên minh với nhà họ Võ Chử Thành, nhanh

chóng phân chia tài nguyên của nhà họ Trương, nhờ đó ổn định

được tình hình Chử Thành. Đáng tiếc ca phẫu thuật của người

cha đã không thành công.

Sau này Vương Chiêu Mưu mới biết được, để giữ chân cô gái lại,

nhà họ Trương đã tìm một bác sĩ không có giấy phép, hợp tác

với bác sĩ đó để viện nhiều lý do nhằm trì hoãn bệnh tình của

cha cô. Cứ kéo dài một năm là tỉ lệ thành công của ca mổ thấp

hơn một phần, đến thời điểm cô gái đầu quân cho Vương Chiêu

Mưu, đưa cha đến Tô Thành để mổ thì khả năng thành công đã

giảm đến mức chỉ trông chờ vào kỳ tích.

Chuyện lại xảy ra lần nữa, đồng thời đến trước ba năm, Vương

Chiêu Mưu không sợ bị uy h**p mà còn mong nhà họ Trương ra

tay càng sớm càng tốt, để sớm ngày giải thoát.

---

Người dịch: Nhắc lại không thôi quên, sếp Vương hiện tại thể xác

là 24, nhưng mà tuổi linh hồn thì ít nhất cũng phải 42 rồi

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Vương Chiêu Mưu luôn ghi nhớ rõ ràng những lời mình đã hứa.Chính vì điều ước này và sự thúc giục của nhiều bên, số điểmcủa Quý Liên Hoắc đã tăng từ 570 lên thẳng hơn 700 như hiệnnay, cậu đã dày công học hành gần nửa năm, cũng đáp ứngđược yêu cầu của Vương Chiêu Mưu nên cần phải được khenthưởng xứng đáng.Trước đó Lão Tề đã đại diện cho anh tặng Quý Liên Hoắc mộtcăn nhà ở Chung cư Xuyên Hải, nên bây giờ cậu còn thiếu mộtchiếc xe. Vương Chiêu Mưu đã dự trù ngân sách khoảng nămtriệu để chi trả cho điều ước của cậu. Mức giá năm triệu bây giờđủ mua một chiếc xe thể thao hạng sang phiên bản giới hạn.Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc, chờ cậu lên tiếng.Nghe thấy hai chữ "phần thưởng", Quý Liên Hoắc đứng trướcmặt Vương Chiêu Mưu, hai tay đặt sát bên mình nắm chặt lại,môi cũng mím chặt. Cậu chưa kịp nói một chữ nào thì tai đã bắtđầu đỏ lên. Vương Chiêu Mưu mở to mắt nhìn màu đỏ trên taiQuý Liên Hoắc dần lan ra, lan lên má, rồi lan xuống cổ, lan thẳngxuống dưới. Chẳng bao lâu, cả người Quý Liên Hoắc như bốccháy đến nơi mà vẫn không nói ra được một lời.Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, tự hỏi đó là ước muốn gì màkhó bày tỏ đến thế."Có chuyện gì sao?" Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng, hai tayđan lại đặt trước bụng, ngước mắt nhìn thiếu niên, nói giọngđiệu dịu dàng."Anh Chiêu Mưu, em..." Quý Liên Hoắc cúi đầu, tựa hồ muốn giảithích cái gì, lại không biết mở miệng như thế nào."Cậu có thể cố gắng nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hiểu cậu." VươngChiêu Mưu nhìn ra được nỗi bất an của thiếu niên, cảm thấymình như Thần Đèn của Aladdin, đang chờ người nhặt được câyđèn nói ra điều ước thứ ba.Nói nghe xem nào."Anh Chiêu Mưu." Thiếu niên cẩn thận nhìn vào mắt VươngChiêu Mưu, cố gắng giấu đi vẻ bất an. "Em nói rồi, anh đừnggiận được không.""Sẽ không giận." Vương Chiêu Mưu rất bình tĩnh, cho dù bây giờQuý Liên Hoắc có đòi lấy vợ, bắt anh phải mua nhà mua xe, tổchức đám cưới cho mình thì anh cũng không hề tức giận mà cònchúc mừng cậu nữa."Em có thể..." Quý Liên Hoắc lấy hết can đảm nhìn người đànông lịch lãm trước mặt. "Em có thể gọi anh là Chiêu Chiêukhông."Phòng làm việc yên lặng hai giây.Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhìn thiếu niên mà không nóimột lời.Bị anh nhìn như vậy, Quý Liên Hoắc hoảng sợ nói thêm: "Chỉtrong lúc riêng tư thôi, khi chỉ có anh và em, sẽ không để ainghe được, em cũng sẽ không nói cho ai biết, em thề!"Vương Chiêu Mưu nhìn bộ dáng hoảng sợ của Quý Liên Hoắc rấtchăm chú, rồi dời ánh mắt, áp đốt ngón tay lên môi, cười mộttiếng rất ngắn. Anh đã nghĩ đến hàng chục điều ước mà QuýLiên Hoắc có thể nói ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến điều này.Cậu ta muốn gọi mình là Chiêu Chiêu. Gọi biệt danh mà anh đãvứt bỏ từ lâu, chỉ là một từ ngắn gọn mà khi chạm môi một cáilà dư âm còn lại đã tan biến trong không khí, cậu ta muốn thựchiện nó bằng một điều ước."Anh Chiêu Mưu..." Quý Liên Hoắc căng thẳng nhìn người đànông ngồi ở bàn làm việc, trong mắt còn vương sợ hãi.Sợ anh sẽ giận.Sợ anh Chiêu Mưu cảm thấy mình không tôn trọng anh, khôngbiết lớn nhỏ, không lễ phép.Càng sợ anh ấy sẽ phát hiện ra những suy nghĩ nhỏ nhặt màmình che giấu.Nghe thiếu niên gọi mình, Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn QuýLiên Hoắc đang căng thẳng, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng."Chắc cậu cũng biết rằng từ khi Vương Chiêu Vân ra đời, tôichưa bao giờ sử dụng cái tên này nữa. Người khác sẽ khôngphân biệt được Chiêu Chiêu là ai.""Em có thể phân biệt." Quý Liên Hoắc nóng lòng lên tiếng, tiếnlên rồi ngồi xổm bên cạnh ghế, ngước mắt nhìn Vương ChiêuMưu. "Trong lòng em chỉ có một Chiêu Chiêu."Ánh mắt của cậu vừa cẩn thận vừa khẩn thiết, vừa có khát vọngmãnh liệt. Vương Chiêu Mưu thấy vậy, chỉ có cảm giác hoangđường buồn cười. Trong lòng Vương Chiêu Mưu dâng lên mộtcảm giác kỳ lạ, rất khó miêu tả, anh dứt khoát quay mặt đi,không nhìn Quý Liên Hoắc nữa."Đây không phải là một điều ước đúng nghĩa." Vương Chiêu Mưuduy trì giọng điệu như thường lệ, giơ tay lấy khăn giấy trên bàn,tháo cặp kính trên sống mũi ra, chậm rãi lau tròng kính. "Tôi sẽcho cậu một cơ hội cuối cùng."Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn nửa bên mặt tinh tế của anh, đôimắt dưới tròng kính, hàng mi dài hơi cong, sau khi tháo kính ratrông đặc biệt hấp dẫn.Anh Chiêu Mưu giận rồi.Tuy giọng điệu của Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, nhưngQuý Liên Hoắc đã nhiều năm sống nhờ dưới mái nhà người khác,đã học được cách quan sát lời nói và biểu cảm, lúc này cậu cóthể nhìn thấy rất rõ. Nếu cứ đòi hỏi mãi, anh Chiêu Mưu sẽ thựcsự giận mình. Anh ấy sẽ cảm thấy rằng mình có những động cơthầm kín nào đó, cuối cùng sẽ bỏ rơi mình. Xin anh đừng làmvậy với em.Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát, lại chậm rãingước mắt lên."Vậy em... xin một công việc được không?"Vương Chiêu Mưu dừng động tác lau kính, cằm khẽ hạ xuống."Được." Đeo lại kính vào, Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, trênmôi nở nụ cười dịu dàng. "Có yêu cầu gì khác không?"Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, Quý Liên Hoắc cảm thấy nhẹnhõm hơn một chút, ánh mắt chân thành. "Em muốn một côngviệc như của chú Tề, có thể luôn ở bên cạnh anh, anh bảo emlàm gì, thì em làm cái đó."Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, nhìn vào mắt Quý Liên Hoắc,thấy được sự chân thành, dũng cảm và kiên trì trong mắt cậu.Điều ước này không quá đáng, anh đã phủ quyết một điều ướccủa cậu rồi, cái này có thể trở thành hiện thực. Nhưng nó cũngphải có chừng mực."Hiện tại cậu không thể ngồi vào vị trí của Lão Tề." Vương ChiêuMưu bình tĩnh nói: "Bởi vì trình độ của cậu có hạn.""Em biết." Quý Liên Hoắc vội vàng gật đầu, ánh mắt bức thiết:"Nhưng em có thể học được, em học rất nhanh.""Còn nữa, cậu còn phải đi học." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn vị tríkét sắt: "Chỉ có học tập nhiều mới có thể cống hiến hết mình đểlàm việc tốt hơn.""Em biết." Quý Liên Hoắc mím môi: "Em có thể làm việc trong kỳnghỉ."Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế: "Khinào lấy được bằng lái xe thì đến chỗ tôi điểm danh."Trong mắt thiếu niên hiện lên vài phần vui mừng, biết VươngChiêu Mưu đã đồng ý với yêu cầu của mình. Cuối cùng cậu cũngcó thể giống như chú Tề và những người khác, đi theo anhChiêu Mưu mỗi ngày, như hình với bóng."Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vội đứng dậy đi theosau Vương Chiêu Mưu, mắt sáng rực, vui sướng như thể chuẩnbị vẫy đuôi.Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, bước vào phòng ngủ của mình rồiđóng cửa phòng lại.Quý Liên Hoắc đi theo sau lưng Vương Chiêu Mưu, nhìn ván cửatrước mặt cũng không hề thất vọng, còn vui sướng trở về phòngmình, tranh thủ xem qua nội dung môn thứ tư. Chỉ cần có bằnglái xe là có thể theo anh Chiêu Mưu đến công ty!Quý Liên Hoắc đạt được điều mình muốn, còn Vương Chiêu Mưuđang đứng bên cửa sổ phòng ngủ, khẽ cau mày.Hai mong muốn của Quý Liên Hoắc gần như nằm ngoài dự đoáncủa anh, kiểu người như thế nào lại không nhân cơ hội này đểxin một số tiền lớn mà chỉ muốn quyền được gọi một cái tên,hay một công việc? Cộng thêm thân phận người cầm quyềntương lai của nhà họ Lãnh của Quý Liên Hoắc càng làm cho tìnhhình trở nên phức tạp hơn.Anh luôn nhìn thấy những cảm xúc trong mắt Quý Liên Hoắc, từsự biết ơn lúc đầu cho đến sự ngưỡng mộ sau này, tất cả đềubình thường. Cho đến nay, thiếu niên dường như đã có nhậnthức thiên lệch về tình cảm của mình. Việc trẻ con ở độ tuổi nàytưởng lầm thiện cảm thành tình yêu là điều bình thường. Anh chỉcần có sự hướng dẫn đúng đắn để đưa mọi việc trở lại đúng quỹđạo, có lẽ cậu sẽ tự ngộ ra, đối mặt lại với cảm xúc của mình.×××Ngày hôm sau, Vương Chiêu Mưu gọi Lão Tề, nói với anh ta vềviệc Quý Liên Hoắc muốn đi làm, coi như tiêm mũi dự phòngtrước cho Lão Tề."Thằng nhóc này ghê thật!" Lão Tề nghe vậy lập tức trợn trònmắt: "Tôi biết ngay là nó thèm muốn công việc của tôi mà!""Có dấu hiệu từ trước à?" Vương Chiêu Mưu khẽ cười."Sếp không biết đấy, cái hồi mà Quý Liên Hoắc còn bán trái câyngoài đường đã từng hỏi tôi phải làm thế nào mới được làm việccho cậu, tôi nói phải đợi Quý Đại Bảo tự lập, thế mà thằng nhóccòn chưa quên chuyện này!" Lão Tề lập tức bắt đầu lo lắng vềvấn đề việc làm của mình, lúc đó anh ta đã thấy thằng nhóc tớiđây là có mục đích, xem xem, quả đúng là thế! Nửa năm thôi mànó đã thành công!"Sếp, còn tôi..." Lão Tề chỉ vào mình, con mắt còn lại toát lên vẻưu sầu."Anh không cần lo." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với tâm phúccủa mình: "Quý Liên Hoắc còn phải đi học, dù có tốt nghiệp cũngkhông thay thế được anh."Thấy Lão Tề thở dài nhẹ nhõm, Vương Chiêu Mưu nói đùa: "Anhtheo tôi lâu năm rồi mà còn không yên tâm sao?"Lão Tề cười hề hề, ngại ngùng gãi đầu: "Thì cũng tại thằng nhócQuý Liên Hoắc tài giỏi quá chứ sao, mới có nửa năm, nói đậu Đạihọc Tô Thành là đậu, còn là trạng nguyên khối tự nhiên, nóimuốn làm việc bên cạnh sếp, giờ cũng làm được rồi."Vương Chiêu Mưu không phủ nhận, dù sao cũng là người thừakế của nhà họ Lãnh, nếu không có thủ đoạn gì thì đời trước làmsao tiếp quản được gã khổng lồ thương mại đó. Anh im lặng mộtlúc, tựa người vào ghế khẽ thở dài. "Giới trẻ ngày nay...""Ấy, sếp, cậu cũng còn trẻ mà." Lão Tề không nhịn được nhắcnhở Vương Chiêu Mưu: "Cậu mới hai mươi bốn tuổi, nếu cậu màkhông còn trẻ thì tôi thành cái gì rồi?"Vương Chiêu Mưu giật mình, bất giác mỉm cười nhưng ánh mắtcô đơn."Ừ, bây giờ tôi cũng còn trẻ." Còn trẻ nên lại phải phấn đấuthêm lần nữa rồi.Lão Tề nhận được câu trả lời của Vương Chiêu Mưu thì yên tâmrời đi. Lão Tề vừa đi, trợ lý đã vào ngay."Sếp Vương, đây là danh sách cửa hàng muốn gia nhập trungtâm mua sắm Chử Thành."Vương Chiêu Mưu mở hồ sơ xem một hồi thì phát hiện có rấtnhiều người từ Hội doanh nhân Chử Thành trà trộn vào. "Đã xétduyệt tiêu chuẩn của những cửa hàng này chưa?""Đây là danh sách sau đợt xét duyệt thứ nhất, sau khi anh kýtên, đoàn xét duyệt sẽ đích thân đến Chử Thành để tiến hànhxét duyệt tại chỗ đợt thứ hai." Trợ lý cung kính đáp.Vương Chiêu Mưu vừa lấy bút chấm mực, gạch bỏ những cửahàng liên quan đến Hội doanh nhân Chử Thành trong danh sách,vừa hỏi: "Người của Hội doanh nhân Chử Thành đã về chưa?""Bọn họ ở đây ở lại ba ngày rồi lần lượt về cả rồi." Nhắc tớichuyện này, trợ lý tựa hồ là nhớ ra gì đó nên nhíu mày."Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?" Vương ChiêuMưu thấy vẻ mặt trợ lý như vậy mới thản nhiên hỏi."Lúc đi họ có để lại cho anh một món quà." Trợ lý lúng túng nói.Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, nhớ lại chuyện xảy ra sau khianh trở mặt với Hội doanh nhân Chử Thành kiếp trước, cườinhạt: "Tặng cho tôi một con chim chết?""Làm sao anh biết!" Trợ lý kinh ngạc nói.Vương Chiêu Mưu cười rất bất đắc dĩ, thủ đoạn uy h**p ngườikhác của đám người này vẫn luôn là như vậy, chẳng chút sángtạo nào cả. Vương Chiêu Mưu không chỉ biết đối phương gửi mộtcon chim chết cho anh, mà còn biết nếu nhìn kỹ con chim sẽphát hiện nó bị một viên bi thép bắn trúng.Dưới tay nhà họ Trương của Hội doanh nhân Chử Thành có mộtcao thủ giỏi sử dụng ná, có độ chính xác cao và tầm bắn xa,được nhà họ Trương dùng để đối phó với đối thủ cạnh tranh.Kiếp trước Vương Chiêu Mưu cũng từng bị đối phó bằng thủđoạn này, toàn bộ cửa sổ của công ty đều bị bắn vỡ chỉ trongmột đêm, bản thân anh bị phục kích trên xe trên đường đếncông ty, cửa kính xe bị bắn vỡ, Lão Tề trúng bi thép găm thẳngvào da thịt, phải đến bệnh viện để lấy ra.Sau này Vương Chiêu Mưu hỏi thăm nhiều bên mới biết đượccao thủ này thì ra là một cô gái trẻ, để có tiền phẫu thuật chocha đang bệnh nặng, cô mới đến nương nhờ nhà họ Trương, bịnhà họ Trương sai khiến. Vương Chiêu Mưu luôn hào phóng vớinhững việc có thể giải quyết bằng tiền, anh dùng tiền bạc và tàinguyên y tế để đạt được thỏa thuận với cô gái, đánh ngược lạinhà họ Trương, liên minh với nhà họ Võ Chử Thành, nhanhchóng phân chia tài nguyên của nhà họ Trương, nhờ đó ổn địnhđược tình hình Chử Thành. Đáng tiếc ca phẫu thuật của ngườicha đã không thành công.Sau này Vương Chiêu Mưu mới biết được, để giữ chân cô gái lại,nhà họ Trương đã tìm một bác sĩ không có giấy phép, hợp tácvới bác sĩ đó để viện nhiều lý do nhằm trì hoãn bệnh tình củacha cô. Cứ kéo dài một năm là tỉ lệ thành công của ca mổ thấphơn một phần, đến thời điểm cô gái đầu quân cho Vương ChiêuMưu, đưa cha đến Tô Thành để mổ thì khả năng thành công đãgiảm đến mức chỉ trông chờ vào kỳ tích.Chuyện lại xảy ra lần nữa, đồng thời đến trước ba năm, VươngChiêu Mưu không sợ bị uy h**p mà còn mong nhà họ Trương ratay càng sớm càng tốt, để sớm ngày giải thoát.---Người dịch: Nhắc lại không thôi quên, sếp Vương hiện tại thể xáclà 24, nhưng mà tuổi linh hồn thì ít nhất cũng phải 42 rồi

Chương 63: Chương 63