Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 92: Chương 92

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Quý Liên Hoắc không chút do dự bế Quý Đại Bảo lên, bướcnhanh lên cầu thang, vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.Không kịp dọn dẹp, Vương Chiêu Mưu đá đồ chơi của Quý ĐạiBảo xuống gầm bàn, chị Trình vội vàng đẩy xe tập đi ra sau cửabếp, chưa kịp dọn dẹp cẩn thận thì chuông cửa đã vang lên.Chị Trình nhìn Vương Chiêu Mưu, Vương Chiêu Mưu để bài vàomột chỗ rồi gật đầu với chị Trình. Chị Trình lau tay vào tạp dề,bước nhanh ra khỏi biệt thự rồi chạy chậm ra mở cổng biệt thự,Vương Chiêu Mưu bước ra ngoài, mỉm cười chào khách một cáchlịch sự.Ba người nhà họ Lãnh cùng đứng trước biệt thự, cụ Lãnh mặt vôcảm, Lãnh Tu Minh mặt đã không còn nụ cười, Lãnh Uyển Âmdìu cụ Lãnh, vẻ mặt khó đoán.Bốn vệ sĩ đi theo người nhà họ Lãnh, còn lại đều ngồi trên xe,không có ý định xuống, chờ lệnh từ chủ."Có khách quý đến, Chiêu Mưu không kịp đón từ xa." VươngChiêu Mưu vẫn mỉm cười, vẻ mặt bình thường nhìn ba ngườitrước mặt: "Nếu có thể gọi điện báo trước, Chiêu Mưu cũng tiệnchuẩn bị trước.""Chuẩn bị cái gì?" Giọng nói của Lãnh Tu Minh không giấu đượccảm xúc, Lãnh Uyển Âm không nể nang liếc nhìn cháu trai mìnhvới ánh mắt cảnh cáo.Nếu vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra thì bây giờ nghegiọng điệu của Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu đã mơ hồ đoánra được. Chuyện miếng ngọc bàn long rất có thể đã tìm tới anhrồi."Tôi nghĩ chúng ta có thể nói về những gì đã thảo luận trongbữa tiệc trước đó." Cụ Lãnh nhướng mày, vẻ mặt tự nhiên:"Không biết tổng giám đốc Vương có đồng ý không.""Gọi tôi Chiêu Mưu là được." Vương Chiêu Mưu nghiêng người,liếc nhìn mấy cái xe xung quanh biệt thự rồi mời ba người vàobiệt thự.Trong số bốn vệ sĩ đi sau cụ Lãnh, hai người canh cửa biệt thự,hai người đi theo người nhà họ Lãnh vào biệt thự.Chị Trình nhanh chóng mang trà và đồ ăn nhẹ lên, vừa nhìn đãthấy hai vệ sĩ cao lớn đang canh giữ bên cạnh, tóc vàng mắtxanh, rất vạm vỡ.Cụ Lãnh ngồi giữa sô pha, Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh mộtbên trái một bên phải đứng đằng sau sô pha, im lặng nhìn ngườiđàn ông trẻ tuổi trước mặt. Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện vớicụ Lãnh, dáng ngồi rất vững vàng."Về kế hoạch phát triển bất động sản mà tôi đã đề cập trongbữa tiệc, không biết ông Lãnh có ý kiến như thế nào?" VươngChiêu Mưu mỉm cười, làm như những người đối diện thực sự đếnđây để bàn bạc về việc hợp tác.Cụ Lãnh lặng lẽ nhìn người trẻ tuổi này, có đánh giá mới về tốchất tâm lý của anh. Nếu cứ chỉ thăm dò, anh sẽ có thể tiếp tụcxoay trở mà không để lộ bất kỳ thông tin nào, muốn làm mộtngười như vậy lộ ra sơ hở là điều cực kỳ khó khăn."Cậu không cần phải tiếp tục diễn." Cụ Lãnh nhìn thẳng vàothanh niên trước mặt, dứt khoát nói: "Chúng tôi đã biết bài đăngvề ngọc bàn long được gửi từ đây."Vương Chiêu Mưu khựng lại, đối mặt với lối chất vấn thẳng thắncủa cụ Lãnh, đôi mắt hơi nheo lại."Cậu đã biết đại khái chuyện của nhà họ Lãnh năm đó, về vụ tainạn xe hơi, về ngọc bàn long rồi. Chúng tôi cũng biết rất rõ, khichuyện xảy ra, cậu chẳng qua mới chín tuổi, nhất định không thểnhúng tay vào."Cụ Lãnh suy nghĩ vô cùng rõ ràng, nhìn vào mắt Vương ChiêuMưu, tuy giọng điệu bình thường nhưng tư thế lại đầy vẻ uyh**p."Bây giờ chúng tôi chỉ hỏi cậu hai câu thôi." Đôi mắt của cụ Lãnhnhư mắt chim ưng, sắc bén hung ác. "Thứ nhất, ngọc bàn longtrong tay cậu là từ đâu đến, thứ hai, cậu thưởng ngọc bàn longcho ai."Cụ Lãnh nói xong, phòng khách hoàn toàn im lặng, Vương ChiêuMưu không nói gì.Câu hỏi đầu tiên chắc chắn liên quan đến Quý Liên Hoắc, còncâu hỏi thứ hai, ngọc bàn long nằm ngay trong phòng làm việctrên lầu, tuy rất dễ trả lời nhưng một khi mở miệng ra sẽ tiết lộrất nhiều điều.Dường như để đánh thức ký ức của Vương Chiêu Mưu, Lãnh TuMinh bước tới, đặt trang tài liệu đã cho Vương Chiêu Mưu xemtrước mặt anh, khi ngẩng đầu lùi lại, trong mắt gã vẫn còn vàiphần tức giận.[Sốc! Sau một đêm xuân với sếp, được thưởng một miếngngọc, vào sem sem có đáng tiền không!]Vương Chiêu Mưu nhắm mắt lại, dù thế nào đi nữa, Quý Đại Bảobị đánh vẫn còn nhẹ lắm.Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Vương Chiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu trầm mặc hồi lâu, vươn tay nâng tách tràtrước mặt lên, ung dung nhấp một ngụm trà.Mọi hành động dường như đều bình thản minh họa bốn chữ:Không thể trả lời."Cậu nên biết, miếng ngọc này liên quan đến mạng sống conngười." Lãnh Uyển Âm nhìn người đàn ông trẻ tuổi đối diện:"Hiện tại cậu không nói cũng không sao, chúng tôi đã cùng cảnhsát thương lượng, mở lại vụ án năm đó, ngọc bàn long sẽ đượcdùng làm bằng chứng, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thểthoát khỏi."Cửa phòng ngủ tầng hai không biết mở ra một khe nhỏ từ baogiờ, Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo, đứng sau cửa, một tay bịtmiệng nó, ánh mắt đau đớn. Ngọc bàn long này liên quan đếnmạng sống con người? Thế mà cậu lại đưa thứ như vậy cho anhChiêu Mưu, khiến anh Chiêu Mưu bị người ta tìm đến tận nhàchất vấn, còn dính líu đến vụ án giết người!Thấy Vương Chiêu Mưu vẫn không lên tiếng, Lãnh Tu Minhnghiến răng nghiến lợi."Trong bữa tiệc, em trai của anh dường như rất bảo vệ anh."Lãnh Tu Minh khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm người trước mặt:"Anh không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì phải không?"Vương Chiêu Mưu nhướng mày, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳngvào Lãnh Tu Minh."Tôi có hàng trăm cách để khiến anh phải mở miệng, nhưngkhông ai trong chúng ta muốn đi đến bước đó." Lãnh Tu Minhtừng bước một đến gần Vương Chiêu Mưu, một tay chống lên sôpha bên cạnh anh, cúi người nhìn vào mắt anh. "Tôi coi anh nhưmột người bạn, nhưng anh coi tôi như một kẻ ngốc, phảikhông?""Chúng ta từ đầu vẫn chỉ là lợi dụng nhau để đạt được thứ mìnhcần." Vương Chiêu Mưu ngước lên, đôi mắt dưới tròng kính toátra vẻ hung hãn tàn bạo: "Nếu dám đụng đến gia đình tôi, đừngtrách tôi không từ thủ đoạn đáp trả.""Sao hả." Lãnh Tu Minh nhìn chằm chằm người đàn ông màmình từng vô cùng ngưỡng mộ, cười khẩy: "Còn muốn tấn côngngười nhà họ Lãnh, anh cũng..."Lãnh Tu Minh chưa kịp nói xong, vai và cánh tay bỗng đau nhức,cả người không tự chủ được lùi lại vài bước, thắt lưng nhói lên,thân thể đập vào đồ đạc bên cạnh, sau vài tiếng ầm ầm, LãnhTu Minh ngã xuống giữa đống đồ đạc vỡ nát, gần như khôngđứng dậy được.Sự việc xảy ra bất ngờ, một vệ sĩ nhanh chóng đứng trước mặtLãnh Tu Minh chặn đòn tấn công của thiếu niên, vệ sĩ khácnhanh chóng nhấn nút báo động khẩn cấp, bảo vệ cụ Lãnh.Cánh cửa biệt thự gần như bị phá tung ngay lập tức, mười mấyvệ sĩ tràn vào phòng.Quý Liên Hoắc nhanh chóng bảo vệ Vương Chiêu Mưu, nhìnnhững người xa lạ trước mặt với ánh mắt căm hận.Vào khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, Lãnh Uyển Âm gần nhưmất tiếng, cố gắng há miệng hồi lâu mới thốt lên một tiếng đứtquãng: "Dừng tay!"Cụ Lãnh ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt, kinh ngạc đẩy vệ sĩra, đứng thẳng dậy."Ngọc bàn long là của tôi! Không liên quan gì đến anh ChiêuMưu!" Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào ông lão và người phụnữ, cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xung quanh, giang tay ra, bảo vệVương Chiêu Mưu ở phía sau mình.Cụ Lãnh nhìn thiếu niên trước mặt, giơ ngón tay chỉ vào cậutrong im lặng rồi quay lại nhìn con gái."Ba, đúng là nó!" Lãnh Uyển Âm vội bước tới đỡ cha mình, nhìnQuý Liên Hoắc mà rưng rưng nước mắt: "Người con gặp ở nhàhàng, đúng là nó!"Mười mấy vệ sĩ xông vào cửa đều bối rối trước tình huống trướcmắt, nhìn nhau mấy lần, không biết có nên cử động hay không.Lãnh Tu Minh được vệ sĩ đỡ lên, cũng cau mày nhìn thiếu niên cóngoại hình cực kỳ giống chú mình, trong lúc sửng sốt, gã đẩyngười vệ sĩ đang đỡ mình ra.Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đang bảo vệ mình chặtchẽ, mắt hơi rũ xuống, giữa vô vàn cảm xúc phức tạp trong lòng,nhẹ nhàng kìm nén một phần tán thưởng."Con à, con đừng kích động." Lãnh Uyển Âm nghẹn ngào, cốtrấn an Quý Liên Hoắc: "Con họ Quý, con có một người anh traiphải không?"Quý Liên Hoắc không nói gì, vẫn cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xungquanh."Hiểu lầm, các anh đi ra ngoài trước đi!" Lãnh Uyển Âm lập tứcquay đầu ra lệnh cho những vệ sĩ khác.Mười mấy vệ sĩ lần lượt đi ra ngoài, khi người cuối cùng đi ra còncố gắng đóng cánh cửa bị hỏng lại.Thấy thiếu niên vẫn đề phòng, Lãnh Uyển Âm nhìn hai vệ sĩ đicùng mình, ra hiệu cho họ cũng đi ra ngoài. Vệ sĩ đứng trướcmặt cụ Lãnh nhìn ông cụ hỏi ý, cụ Lãnh giơ tay, hai mắt vẫnsững sờ nhìn thiếu niên, ra hiệu cho vệ sĩ thân cận ra ngoài.Quý Liên Hoắc chậm rãi hạ tay xuống, lùi lại đằng sau, lạnh lùngnhìn ba người trước mặt."Con à, con có thể trả lời câu hỏi của cô được không?" LãnhUyển Âm cố gắng kìm lại giọng điệu bức thiết của mình, khôngmuốn làm thiếu niên trước mặt kinh hãi.Nhìn người phụ nữ giàn giụa nước mắt, Quý Liên Hoắc cau mày,thái độ thù địch không hề giảm bớt: "Tôi không nói, các ngườicũng định ra tay với người nhà của tôi phải không?"Lãnh Uyển Âm nửa khóc nửa cười, bi thương đến mức không nóinên lời, cụ Lãnh lạnh mặt liếc nhìn Lãnh Tu Minh vừa nói nhữnglời này."Con..." Cơn đau trên người Lãnh Tu Minh vẫn chưa tan đi, thấyánh mắt khiển trách của ông nội, gã cắn môi nhìn hai ngườitrước mặt. "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá nóng vội, bây giờ chúng tôiđang ở trên nước Hoa nên đương nhiên sẽ tuân theo luật phápcủa nước Hoa. Những lời vừa rồi chỉ là... chỉ là nhất thời buộtmiệng mà thôi."Quý Liên Hoắc trừng mắt nhìn Lãnh Tu Minh, gã này là ngườitrước đó đã tặng hoa cho anh Chiêu Mưu, hết hoa diên vĩ tím lạiđến lan quân tử. Rất đáng ghét, cực kỳ đáng ghét!Thấy thiếu niên vẫn không thôi cảnh giác, cụ Lãnh phát hiện rabản chất vấn đề, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói chuyện vớingười đàn ông sau lưng cậu: "Tổng giám đốc Vương, sao chúngta không ngồi xuống nói chuyện tử tế."Vương Chiêu Mưu giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc, chỉvào vị trí bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc quay người lại, ánh mắtlập tức dịu đi, quay lại nhìn ba người kia với vẻ cảnh cáo rồingoan ngoãn ngồi vào vị trí Vương Chiêu Mưu chỉ.Nghĩ đến cuộc cãi vã trong bữa tiệc, cụ Lãnh nhìn Vương ChiêuMưu bằng ánh mắt phức tạp.Lãnh Uyển Âm cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên bằng ánhmắt trìu mến, lấy trong túi ra một bức ảnh cũ đưa vào giữa."Trong bức ảnh này, có con phải không?"Nhìn tấm ảnh được người phụ nữ đưa tới, Quý Liên Hoắc lại nhìnvề phía Vương Chiêu Mưu, anh mỉm cười: "Xem đi."Quý Liên Hoắc nghe vậy liền nhận tấm ảnh, phát hiện đó là cảnhvô tình được chụp khi cậu và cha mẹ nuôi đang ở trong thôn cũ."Đây là em." Quý Liên Hoắc đưa ảnh cho Vương Chiêu Mưu xem,chỉ vào một cậu bé chân trần, người đầy bụi bặm trong ảnh.Lãnh Uyển Âm bước nhanh ra phía sau hai người, thấy Quý LiênHoắc chỉ vào đứa trẻ cao hơn."Người bên cạnh đang dắt em, là anh của em."Lãnh Uyển Âm ngước mắt ngấn lệ nhìn về phía cụ Lãnh, gật đầu.Đúng là nó!Đúng là cháu nhỏ của bà!"Con à, bây giờ con và anh con tên là gì?" Cụ Lãnh nói nói giọnghiền hòa, nghiêng người về phía trước chăm chú nhìn thiếu niên.Quý Liên Hoắc lại nhìn Vương Chiêu Mưu, tựa hồ sẽ chỉ nóichuyện với những người xa lạ này nếu anh đồng ý."Đây là một ông cụ rất tốt." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía cụLãnh, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc: "Cậu không cần lo lắng, ông ấyhỏi gì, cậu cứ trả lời."Cụ Lãnh liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt hơi dao động."Tôi tên Quý Liên Hoắc, anh trai tôi tên Quý Liên Thành." QuýLiên Hoắc ngoan ngoãn nói."Ba mẹ nuôi và anh trai con đâu, họ đâu rồi?" Ánh mắt cụ Lãnhđầy dịu dàng."Ba mẹ nuôi của tôi, họ đều đã chết." Nói đến những chuyệnnày, Quý Liên Hoắc không nhịn được tiến lại gần Vương ChiêuMưu một chút. "Anh tôi... cũng đi rồi."Cụ Lãnh hít một hơi, cau mày đau đớn. Lãnh Uyển Âm dùng mộttay che môi, rơi nước mắt. Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, ánh mắtông cụ nhìn thiếu niên đầy dịu dàng quan tâm, gã chưa từngthấy bao giờ."Sao... anh trai con lại qua đời?" Giọng cụ Lãnh không giấu đượcsự đau buồn."Đi xe dù về nhà vào ban đêm, trên đường bị một chiếc xe lớntông trúng." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, không muốn nghĩđến tình cảnh lúc đó."Xe dù là gì?" Lãnh Tu Minh không hiểu.Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã đàn ông."Là cái loại xe năm chỗ nhét tám người, rẻ hơn một tệ so vớitaxi, xe dành cho người nghèo."---Người dịch: Mặc dù đang gay cấn lắm, tui vẫn không thể khôngcảm thán vì phong thái của sếp Vương, ai để ý sẽ thấy từ đầuđến cuối sếp vẫn ngồi yên đấy

Quý Liên Hoắc không chút do dự bế Quý Đại Bảo lên, bước

nhanh lên cầu thang, vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Không kịp dọn dẹp, Vương Chiêu Mưu đá đồ chơi của Quý Đại

Bảo xuống gầm bàn, chị Trình vội vàng đẩy xe tập đi ra sau cửa

bếp, chưa kịp dọn dẹp cẩn thận thì chuông cửa đã vang lên.

Chị Trình nhìn Vương Chiêu Mưu, Vương Chiêu Mưu để bài vào

một chỗ rồi gật đầu với chị Trình. Chị Trình lau tay vào tạp dề,

bước nhanh ra khỏi biệt thự rồi chạy chậm ra mở cổng biệt thự,

Vương Chiêu Mưu bước ra ngoài, mỉm cười chào khách một cách

lịch sự.

Ba người nhà họ Lãnh cùng đứng trước biệt thự, cụ Lãnh mặt vô

cảm, Lãnh Tu Minh mặt đã không còn nụ cười, Lãnh Uyển Âm

dìu cụ Lãnh, vẻ mặt khó đoán.

Bốn vệ sĩ đi theo người nhà họ Lãnh, còn lại đều ngồi trên xe,

không có ý định xuống, chờ lệnh từ chủ.

"Có khách quý đến, Chiêu Mưu không kịp đón từ xa." Vương

Chiêu Mưu vẫn mỉm cười, vẻ mặt bình thường nhìn ba người

trước mặt: "Nếu có thể gọi điện báo trước, Chiêu Mưu cũng tiện

chuẩn bị trước."

"Chuẩn bị cái gì?" Giọng nói của Lãnh Tu Minh không giấu được

cảm xúc, Lãnh Uyển Âm không nể nang liếc nhìn cháu trai mình

với ánh mắt cảnh cáo.

Nếu vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra thì bây giờ nghe

giọng điệu của Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu đã mơ hồ đoán

ra được. Chuyện miếng ngọc bàn long rất có thể đã tìm tới anh

rồi.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể nói về những gì đã thảo luận trong

bữa tiệc trước đó." Cụ Lãnh nhướng mày, vẻ mặt tự nhiên:

"Không biết tổng giám đốc Vương có đồng ý không."

"Gọi tôi Chiêu Mưu là được." Vương Chiêu Mưu nghiêng người,

liếc nhìn mấy cái xe xung quanh biệt thự rồi mời ba người vào

biệt thự.

Trong số bốn vệ sĩ đi sau cụ Lãnh, hai người canh cửa biệt thự,

hai người đi theo người nhà họ Lãnh vào biệt thự.

Chị Trình nhanh chóng mang trà và đồ ăn nhẹ lên, vừa nhìn đã

thấy hai vệ sĩ cao lớn đang canh giữ bên cạnh, tóc vàng mắt

xanh, rất vạm vỡ.

Cụ Lãnh ngồi giữa sô pha, Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh một

bên trái một bên phải đứng đằng sau sô pha, im lặng nhìn người

đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện với

cụ Lãnh, dáng ngồi rất vững vàng.

"Về kế hoạch phát triển bất động sản mà tôi đã đề cập trong

bữa tiệc, không biết ông Lãnh có ý kiến như thế nào?" Vương

Chiêu Mưu mỉm cười, làm như những người đối diện thực sự đến

đây để bàn bạc về việc hợp tác.

Cụ Lãnh lặng lẽ nhìn người trẻ tuổi này, có đánh giá mới về tố

chất tâm lý của anh. Nếu cứ chỉ thăm dò, anh sẽ có thể tiếp tục

xoay trở mà không để lộ bất kỳ thông tin nào, muốn làm một

người như vậy lộ ra sơ hở là điều cực kỳ khó khăn.

"Cậu không cần phải tiếp tục diễn." Cụ Lãnh nhìn thẳng vào

thanh niên trước mặt, dứt khoát nói: "Chúng tôi đã biết bài đăng

về ngọc bàn long được gửi từ đây."

Vương Chiêu Mưu khựng lại, đối mặt với lối chất vấn thẳng thắn

của cụ Lãnh, đôi mắt hơi nheo lại.

"Cậu đã biết đại khái chuyện của nhà họ Lãnh năm đó, về vụ tai

nạn xe hơi, về ngọc bàn long rồi. Chúng tôi cũng biết rất rõ, khi

chuyện xảy ra, cậu chẳng qua mới chín tuổi, nhất định không thể

nhúng tay vào."

Cụ Lãnh suy nghĩ vô cùng rõ ràng, nhìn vào mắt Vương Chiêu

Mưu, tuy giọng điệu bình thường nhưng tư thế lại đầy vẻ uy

h**p.

"Bây giờ chúng tôi chỉ hỏi cậu hai câu thôi." Đôi mắt của cụ Lãnh

như mắt chim ưng, sắc bén hung ác. "Thứ nhất, ngọc bàn long

trong tay cậu là từ đâu đến, thứ hai, cậu thưởng ngọc bàn long

cho ai."

Cụ Lãnh nói xong, phòng khách hoàn toàn im lặng, Vương Chiêu

Mưu không nói gì.

Câu hỏi đầu tiên chắc chắn liên quan đến Quý Liên Hoắc, còn

câu hỏi thứ hai, ngọc bàn long nằm ngay trong phòng làm việc

trên lầu, tuy rất dễ trả lời nhưng một khi mở miệng ra sẽ tiết lộ

rất nhiều điều.

Dường như để đánh thức ký ức của Vương Chiêu Mưu, Lãnh Tu

Minh bước tới, đặt trang tài liệu đã cho Vương Chiêu Mưu xem

trước mặt anh, khi ngẩng đầu lùi lại, trong mắt gã vẫn còn vài

phần tức giận.

[Sốc! Sau một đêm xuân với sếp, được thưởng một miếng

ngọc, vào sem sem có đáng tiền không!]

Vương Chiêu Mưu nhắm mắt lại, dù thế nào đi nữa, Quý Đại Bảo

bị đánh vẫn còn nhẹ lắm.

Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu trầm mặc hồi lâu, vươn tay nâng tách trà

trước mặt lên, ung dung nhấp một ngụm trà.

Mọi hành động dường như đều bình thản minh họa bốn chữ:

Không thể trả lời.

"Cậu nên biết, miếng ngọc này liên quan đến mạng sống con

người." Lãnh Uyển Âm nhìn người đàn ông trẻ tuổi đối diện:

"Hiện tại cậu không nói cũng không sao, chúng tôi đã cùng cảnh

sát thương lượng, mở lại vụ án năm đó, ngọc bàn long sẽ được

dùng làm bằng chứng, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể

thoát khỏi."

Cửa phòng ngủ tầng hai không biết mở ra một khe nhỏ từ bao

giờ, Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo, đứng sau cửa, một tay bịt

miệng nó, ánh mắt đau đớn. Ngọc bàn long này liên quan đến

mạng sống con người? Thế mà cậu lại đưa thứ như vậy cho anh

Chiêu Mưu, khiến anh Chiêu Mưu bị người ta tìm đến tận nhà

chất vấn, còn dính líu đến vụ án giết người!

Thấy Vương Chiêu Mưu vẫn không lên tiếng, Lãnh Tu Minh

nghiến răng nghiến lợi.

"Trong bữa tiệc, em trai của anh dường như rất bảo vệ anh."

Lãnh Tu Minh khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm người trước mặt:

"Anh không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì phải không?"

Vương Chiêu Mưu nhướng mày, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng

vào Lãnh Tu Minh.

"Tôi có hàng trăm cách để khiến anh phải mở miệng, nhưng

không ai trong chúng ta muốn đi đến bước đó." Lãnh Tu Minh

từng bước một đến gần Vương Chiêu Mưu, một tay chống lên sô

pha bên cạnh anh, cúi người nhìn vào mắt anh. "Tôi coi anh như

một người bạn, nhưng anh coi tôi như một kẻ ngốc, phải

không?"

"Chúng ta từ đầu vẫn chỉ là lợi dụng nhau để đạt được thứ mình

cần." Vương Chiêu Mưu ngước lên, đôi mắt dưới tròng kính toát

ra vẻ hung hãn tàn bạo: "Nếu dám đụng đến gia đình tôi, đừng

trách tôi không từ thủ đoạn đáp trả."

"Sao hả." Lãnh Tu Minh nhìn chằm chằm người đàn ông mà

mình từng vô cùng ngưỡng mộ, cười khẩy: "Còn muốn tấn công

người nhà họ Lãnh, anh cũng..."

Lãnh Tu Minh chưa kịp nói xong, vai và cánh tay bỗng đau nhức,

cả người không tự chủ được lùi lại vài bước, thắt lưng nhói lên,

thân thể đập vào đồ đạc bên cạnh, sau vài tiếng ầm ầm, Lãnh

Tu Minh ngã xuống giữa đống đồ đạc vỡ nát, gần như không

đứng dậy được.

Sự việc xảy ra bất ngờ, một vệ sĩ nhanh chóng đứng trước mặt

Lãnh Tu Minh chặn đòn tấn công của thiếu niên, vệ sĩ khác

nhanh chóng nhấn nút báo động khẩn cấp, bảo vệ cụ Lãnh.

Cánh cửa biệt thự gần như bị phá tung ngay lập tức, mười mấy

vệ sĩ tràn vào phòng.

Quý Liên Hoắc nhanh chóng bảo vệ Vương Chiêu Mưu, nhìn

những người xa lạ trước mặt với ánh mắt căm hận.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, Lãnh Uyển Âm gần như

mất tiếng, cố gắng há miệng hồi lâu mới thốt lên một tiếng đứt

quãng: "Dừng tay!"

Cụ Lãnh ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt, kinh ngạc đẩy vệ sĩ

ra, đứng thẳng dậy.

"Ngọc bàn long là của tôi! Không liên quan gì đến anh Chiêu

Mưu!" Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào ông lão và người phụ

nữ, cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xung quanh, giang tay ra, bảo vệ

Vương Chiêu Mưu ở phía sau mình.

Cụ Lãnh nhìn thiếu niên trước mặt, giơ ngón tay chỉ vào cậu

trong im lặng rồi quay lại nhìn con gái.

"Ba, đúng là nó!" Lãnh Uyển Âm vội bước tới đỡ cha mình, nhìn

Quý Liên Hoắc mà rưng rưng nước mắt: "Người con gặp ở nhà

hàng, đúng là nó!"

Mười mấy vệ sĩ xông vào cửa đều bối rối trước tình huống trước

mắt, nhìn nhau mấy lần, không biết có nên cử động hay không.

Lãnh Tu Minh được vệ sĩ đỡ lên, cũng cau mày nhìn thiếu niên có

ngoại hình cực kỳ giống chú mình, trong lúc sửng sốt, gã đẩy

người vệ sĩ đang đỡ mình ra.

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đang bảo vệ mình chặt

chẽ, mắt hơi rũ xuống, giữa vô vàn cảm xúc phức tạp trong lòng,

nhẹ nhàng kìm nén một phần tán thưởng.

"Con à, con đừng kích động." Lãnh Uyển Âm nghẹn ngào, cố

trấn an Quý Liên Hoắc: "Con họ Quý, con có một người anh trai

phải không?"

Quý Liên Hoắc không nói gì, vẫn cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xung

quanh.

"Hiểu lầm, các anh đi ra ngoài trước đi!" Lãnh Uyển Âm lập tức

quay đầu ra lệnh cho những vệ sĩ khác.

Mười mấy vệ sĩ lần lượt đi ra ngoài, khi người cuối cùng đi ra còn

cố gắng đóng cánh cửa bị hỏng lại.

Thấy thiếu niên vẫn đề phòng, Lãnh Uyển Âm nhìn hai vệ sĩ đi

cùng mình, ra hiệu cho họ cũng đi ra ngoài. Vệ sĩ đứng trước

mặt cụ Lãnh nhìn ông cụ hỏi ý, cụ Lãnh giơ tay, hai mắt vẫn

sững sờ nhìn thiếu niên, ra hiệu cho vệ sĩ thân cận ra ngoài.

Quý Liên Hoắc chậm rãi hạ tay xuống, lùi lại đằng sau, lạnh lùng

nhìn ba người trước mặt.

"Con à, con có thể trả lời câu hỏi của cô được không?" Lãnh

Uyển Âm cố gắng kìm lại giọng điệu bức thiết của mình, không

muốn làm thiếu niên trước mặt kinh hãi.

Nhìn người phụ nữ giàn giụa nước mắt, Quý Liên Hoắc cau mày,

thái độ thù địch không hề giảm bớt: "Tôi không nói, các người

cũng định ra tay với người nhà của tôi phải không?"

Lãnh Uyển Âm nửa khóc nửa cười, bi thương đến mức không nói

nên lời, cụ Lãnh lạnh mặt liếc nhìn Lãnh Tu Minh vừa nói những

lời này.

"Con..." Cơn đau trên người Lãnh Tu Minh vẫn chưa tan đi, thấy

ánh mắt khiển trách của ông nội, gã cắn môi nhìn hai người

trước mặt. "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá nóng vội, bây giờ chúng tôi

đang ở trên nước Hoa nên đương nhiên sẽ tuân theo luật pháp

của nước Hoa. Những lời vừa rồi chỉ là... chỉ là nhất thời buột

miệng mà thôi."

Quý Liên Hoắc trừng mắt nhìn Lãnh Tu Minh, gã này là người

trước đó đã tặng hoa cho anh Chiêu Mưu, hết hoa diên vĩ tím lại

đến lan quân tử. Rất đáng ghét, cực kỳ đáng ghét!

Thấy thiếu niên vẫn không thôi cảnh giác, cụ Lãnh phát hiện ra

bản chất vấn đề, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói chuyện với

người đàn ông sau lưng cậu: "Tổng giám đốc Vương, sao chúng

ta không ngồi xuống nói chuyện tử tế."

Vương Chiêu Mưu giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc, chỉ

vào vị trí bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc quay người lại, ánh mắt

lập tức dịu đi, quay lại nhìn ba người kia với vẻ cảnh cáo rồi

ngoan ngoãn ngồi vào vị trí Vương Chiêu Mưu chỉ.

Nghĩ đến cuộc cãi vã trong bữa tiệc, cụ Lãnh nhìn Vương Chiêu

Mưu bằng ánh mắt phức tạp.

Lãnh Uyển Âm cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên bằng ánh

mắt trìu mến, lấy trong túi ra một bức ảnh cũ đưa vào giữa.

"Trong bức ảnh này, có con phải không?"

Nhìn tấm ảnh được người phụ nữ đưa tới, Quý Liên Hoắc lại nhìn

về phía Vương Chiêu Mưu, anh mỉm cười: "Xem đi."

Quý Liên Hoắc nghe vậy liền nhận tấm ảnh, phát hiện đó là cảnh

vô tình được chụp khi cậu và cha mẹ nuôi đang ở trong thôn cũ.

"Đây là em." Quý Liên Hoắc đưa ảnh cho Vương Chiêu Mưu xem,

chỉ vào một cậu bé chân trần, người đầy bụi bặm trong ảnh.

Lãnh Uyển Âm bước nhanh ra phía sau hai người, thấy Quý Liên

Hoắc chỉ vào đứa trẻ cao hơn.

"Người bên cạnh đang dắt em, là anh của em."

Lãnh Uyển Âm ngước mắt ngấn lệ nhìn về phía cụ Lãnh, gật đầu.

Đúng là nó!

Đúng là cháu nhỏ của bà!

"Con à, bây giờ con và anh con tên là gì?" Cụ Lãnh nói nói giọng

hiền hòa, nghiêng người về phía trước chăm chú nhìn thiếu niên.

Quý Liên Hoắc lại nhìn Vương Chiêu Mưu, tựa hồ sẽ chỉ nói

chuyện với những người xa lạ này nếu anh đồng ý.

"Đây là một ông cụ rất tốt." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía cụ

Lãnh, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc: "Cậu không cần lo lắng, ông ấy

hỏi gì, cậu cứ trả lời."

Cụ Lãnh liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt hơi dao động.

"Tôi tên Quý Liên Hoắc, anh trai tôi tên Quý Liên Thành." Quý

Liên Hoắc ngoan ngoãn nói.

"Ba mẹ nuôi và anh trai con đâu, họ đâu rồi?" Ánh mắt cụ Lãnh

đầy dịu dàng.

"Ba mẹ nuôi của tôi, họ đều đã chết." Nói đến những chuyện

này, Quý Liên Hoắc không nhịn được tiến lại gần Vương Chiêu

Mưu một chút. "Anh tôi... cũng đi rồi."

Cụ Lãnh hít một hơi, cau mày đau đớn. Lãnh Uyển Âm dùng một

tay che môi, rơi nước mắt. Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, ánh mắt

ông cụ nhìn thiếu niên đầy dịu dàng quan tâm, gã chưa từng

thấy bao giờ.

"Sao... anh trai con lại qua đời?" Giọng cụ Lãnh không giấu được

sự đau buồn.

"Đi xe dù về nhà vào ban đêm, trên đường bị một chiếc xe lớn

tông trúng." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, không muốn nghĩ

đến tình cảnh lúc đó.

"Xe dù là gì?" Lãnh Tu Minh không hiểu.

Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã đàn ông.

"Là cái loại xe năm chỗ nhét tám người, rẻ hơn một tệ so với

taxi, xe dành cho người nghèo."

---

Người dịch: Mặc dù đang gay cấn lắm, tui vẫn không thể không

cảm thán vì phong thái của sếp Vương, ai để ý sẽ thấy từ đầu

đến cuối sếp vẫn ngồi yên đấy

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Quý Liên Hoắc không chút do dự bế Quý Đại Bảo lên, bướcnhanh lên cầu thang, vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.Không kịp dọn dẹp, Vương Chiêu Mưu đá đồ chơi của Quý ĐạiBảo xuống gầm bàn, chị Trình vội vàng đẩy xe tập đi ra sau cửabếp, chưa kịp dọn dẹp cẩn thận thì chuông cửa đã vang lên.Chị Trình nhìn Vương Chiêu Mưu, Vương Chiêu Mưu để bài vàomột chỗ rồi gật đầu với chị Trình. Chị Trình lau tay vào tạp dề,bước nhanh ra khỏi biệt thự rồi chạy chậm ra mở cổng biệt thự,Vương Chiêu Mưu bước ra ngoài, mỉm cười chào khách một cáchlịch sự.Ba người nhà họ Lãnh cùng đứng trước biệt thự, cụ Lãnh mặt vôcảm, Lãnh Tu Minh mặt đã không còn nụ cười, Lãnh Uyển Âmdìu cụ Lãnh, vẻ mặt khó đoán.Bốn vệ sĩ đi theo người nhà họ Lãnh, còn lại đều ngồi trên xe,không có ý định xuống, chờ lệnh từ chủ."Có khách quý đến, Chiêu Mưu không kịp đón từ xa." VươngChiêu Mưu vẫn mỉm cười, vẻ mặt bình thường nhìn ba ngườitrước mặt: "Nếu có thể gọi điện báo trước, Chiêu Mưu cũng tiệnchuẩn bị trước.""Chuẩn bị cái gì?" Giọng nói của Lãnh Tu Minh không giấu đượccảm xúc, Lãnh Uyển Âm không nể nang liếc nhìn cháu trai mìnhvới ánh mắt cảnh cáo.Nếu vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra thì bây giờ nghegiọng điệu của Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu đã mơ hồ đoánra được. Chuyện miếng ngọc bàn long rất có thể đã tìm tới anhrồi."Tôi nghĩ chúng ta có thể nói về những gì đã thảo luận trongbữa tiệc trước đó." Cụ Lãnh nhướng mày, vẻ mặt tự nhiên:"Không biết tổng giám đốc Vương có đồng ý không.""Gọi tôi Chiêu Mưu là được." Vương Chiêu Mưu nghiêng người,liếc nhìn mấy cái xe xung quanh biệt thự rồi mời ba người vàobiệt thự.Trong số bốn vệ sĩ đi sau cụ Lãnh, hai người canh cửa biệt thự,hai người đi theo người nhà họ Lãnh vào biệt thự.Chị Trình nhanh chóng mang trà và đồ ăn nhẹ lên, vừa nhìn đãthấy hai vệ sĩ cao lớn đang canh giữ bên cạnh, tóc vàng mắtxanh, rất vạm vỡ.Cụ Lãnh ngồi giữa sô pha, Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh mộtbên trái một bên phải đứng đằng sau sô pha, im lặng nhìn ngườiđàn ông trẻ tuổi trước mặt. Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện vớicụ Lãnh, dáng ngồi rất vững vàng."Về kế hoạch phát triển bất động sản mà tôi đã đề cập trongbữa tiệc, không biết ông Lãnh có ý kiến như thế nào?" VươngChiêu Mưu mỉm cười, làm như những người đối diện thực sự đếnđây để bàn bạc về việc hợp tác.Cụ Lãnh lặng lẽ nhìn người trẻ tuổi này, có đánh giá mới về tốchất tâm lý của anh. Nếu cứ chỉ thăm dò, anh sẽ có thể tiếp tụcxoay trở mà không để lộ bất kỳ thông tin nào, muốn làm mộtngười như vậy lộ ra sơ hở là điều cực kỳ khó khăn."Cậu không cần phải tiếp tục diễn." Cụ Lãnh nhìn thẳng vàothanh niên trước mặt, dứt khoát nói: "Chúng tôi đã biết bài đăngvề ngọc bàn long được gửi từ đây."Vương Chiêu Mưu khựng lại, đối mặt với lối chất vấn thẳng thắncủa cụ Lãnh, đôi mắt hơi nheo lại."Cậu đã biết đại khái chuyện của nhà họ Lãnh năm đó, về vụ tainạn xe hơi, về ngọc bàn long rồi. Chúng tôi cũng biết rất rõ, khichuyện xảy ra, cậu chẳng qua mới chín tuổi, nhất định không thểnhúng tay vào."Cụ Lãnh suy nghĩ vô cùng rõ ràng, nhìn vào mắt Vương ChiêuMưu, tuy giọng điệu bình thường nhưng tư thế lại đầy vẻ uyh**p."Bây giờ chúng tôi chỉ hỏi cậu hai câu thôi." Đôi mắt của cụ Lãnhnhư mắt chim ưng, sắc bén hung ác. "Thứ nhất, ngọc bàn longtrong tay cậu là từ đâu đến, thứ hai, cậu thưởng ngọc bàn longcho ai."Cụ Lãnh nói xong, phòng khách hoàn toàn im lặng, Vương ChiêuMưu không nói gì.Câu hỏi đầu tiên chắc chắn liên quan đến Quý Liên Hoắc, còncâu hỏi thứ hai, ngọc bàn long nằm ngay trong phòng làm việctrên lầu, tuy rất dễ trả lời nhưng một khi mở miệng ra sẽ tiết lộrất nhiều điều.Dường như để đánh thức ký ức của Vương Chiêu Mưu, Lãnh TuMinh bước tới, đặt trang tài liệu đã cho Vương Chiêu Mưu xemtrước mặt anh, khi ngẩng đầu lùi lại, trong mắt gã vẫn còn vàiphần tức giận.[Sốc! Sau một đêm xuân với sếp, được thưởng một miếngngọc, vào sem sem có đáng tiền không!]Vương Chiêu Mưu nhắm mắt lại, dù thế nào đi nữa, Quý Đại Bảobị đánh vẫn còn nhẹ lắm.Mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Vương Chiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu trầm mặc hồi lâu, vươn tay nâng tách tràtrước mặt lên, ung dung nhấp một ngụm trà.Mọi hành động dường như đều bình thản minh họa bốn chữ:Không thể trả lời."Cậu nên biết, miếng ngọc này liên quan đến mạng sống conngười." Lãnh Uyển Âm nhìn người đàn ông trẻ tuổi đối diện:"Hiện tại cậu không nói cũng không sao, chúng tôi đã cùng cảnhsát thương lượng, mở lại vụ án năm đó, ngọc bàn long sẽ đượcdùng làm bằng chứng, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thểthoát khỏi."Cửa phòng ngủ tầng hai không biết mở ra một khe nhỏ từ baogiờ, Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo, đứng sau cửa, một tay bịtmiệng nó, ánh mắt đau đớn. Ngọc bàn long này liên quan đếnmạng sống con người? Thế mà cậu lại đưa thứ như vậy cho anhChiêu Mưu, khiến anh Chiêu Mưu bị người ta tìm đến tận nhàchất vấn, còn dính líu đến vụ án giết người!Thấy Vương Chiêu Mưu vẫn không lên tiếng, Lãnh Tu Minhnghiến răng nghiến lợi."Trong bữa tiệc, em trai của anh dường như rất bảo vệ anh."Lãnh Tu Minh khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm người trước mặt:"Anh không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì phải không?"Vương Chiêu Mưu nhướng mày, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳngvào Lãnh Tu Minh."Tôi có hàng trăm cách để khiến anh phải mở miệng, nhưngkhông ai trong chúng ta muốn đi đến bước đó." Lãnh Tu Minhtừng bước một đến gần Vương Chiêu Mưu, một tay chống lên sôpha bên cạnh anh, cúi người nhìn vào mắt anh. "Tôi coi anh nhưmột người bạn, nhưng anh coi tôi như một kẻ ngốc, phảikhông?""Chúng ta từ đầu vẫn chỉ là lợi dụng nhau để đạt được thứ mìnhcần." Vương Chiêu Mưu ngước lên, đôi mắt dưới tròng kính toátra vẻ hung hãn tàn bạo: "Nếu dám đụng đến gia đình tôi, đừngtrách tôi không từ thủ đoạn đáp trả.""Sao hả." Lãnh Tu Minh nhìn chằm chằm người đàn ông màmình từng vô cùng ngưỡng mộ, cười khẩy: "Còn muốn tấn côngngười nhà họ Lãnh, anh cũng..."Lãnh Tu Minh chưa kịp nói xong, vai và cánh tay bỗng đau nhức,cả người không tự chủ được lùi lại vài bước, thắt lưng nhói lên,thân thể đập vào đồ đạc bên cạnh, sau vài tiếng ầm ầm, LãnhTu Minh ngã xuống giữa đống đồ đạc vỡ nát, gần như khôngđứng dậy được.Sự việc xảy ra bất ngờ, một vệ sĩ nhanh chóng đứng trước mặtLãnh Tu Minh chặn đòn tấn công của thiếu niên, vệ sĩ khácnhanh chóng nhấn nút báo động khẩn cấp, bảo vệ cụ Lãnh.Cánh cửa biệt thự gần như bị phá tung ngay lập tức, mười mấyvệ sĩ tràn vào phòng.Quý Liên Hoắc nhanh chóng bảo vệ Vương Chiêu Mưu, nhìnnhững người xa lạ trước mặt với ánh mắt căm hận.Vào khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, Lãnh Uyển Âm gần nhưmất tiếng, cố gắng há miệng hồi lâu mới thốt lên một tiếng đứtquãng: "Dừng tay!"Cụ Lãnh ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt, kinh ngạc đẩy vệ sĩra, đứng thẳng dậy."Ngọc bàn long là của tôi! Không liên quan gì đến anh ChiêuMưu!" Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào ông lão và người phụnữ, cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xung quanh, giang tay ra, bảo vệVương Chiêu Mưu ở phía sau mình.Cụ Lãnh nhìn thiếu niên trước mặt, giơ ngón tay chỉ vào cậutrong im lặng rồi quay lại nhìn con gái."Ba, đúng là nó!" Lãnh Uyển Âm vội bước tới đỡ cha mình, nhìnQuý Liên Hoắc mà rưng rưng nước mắt: "Người con gặp ở nhàhàng, đúng là nó!"Mười mấy vệ sĩ xông vào cửa đều bối rối trước tình huống trướcmắt, nhìn nhau mấy lần, không biết có nên cử động hay không.Lãnh Tu Minh được vệ sĩ đỡ lên, cũng cau mày nhìn thiếu niên cóngoại hình cực kỳ giống chú mình, trong lúc sửng sốt, gã đẩyngười vệ sĩ đang đỡ mình ra.Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đang bảo vệ mình chặtchẽ, mắt hơi rũ xuống, giữa vô vàn cảm xúc phức tạp trong lòng,nhẹ nhàng kìm nén một phần tán thưởng."Con à, con đừng kích động." Lãnh Uyển Âm nghẹn ngào, cốtrấn an Quý Liên Hoắc: "Con họ Quý, con có một người anh traiphải không?"Quý Liên Hoắc không nói gì, vẫn cảnh giác nhìn đám vệ sĩ xungquanh."Hiểu lầm, các anh đi ra ngoài trước đi!" Lãnh Uyển Âm lập tứcquay đầu ra lệnh cho những vệ sĩ khác.Mười mấy vệ sĩ lần lượt đi ra ngoài, khi người cuối cùng đi ra còncố gắng đóng cánh cửa bị hỏng lại.Thấy thiếu niên vẫn đề phòng, Lãnh Uyển Âm nhìn hai vệ sĩ đicùng mình, ra hiệu cho họ cũng đi ra ngoài. Vệ sĩ đứng trướcmặt cụ Lãnh nhìn ông cụ hỏi ý, cụ Lãnh giơ tay, hai mắt vẫnsững sờ nhìn thiếu niên, ra hiệu cho vệ sĩ thân cận ra ngoài.Quý Liên Hoắc chậm rãi hạ tay xuống, lùi lại đằng sau, lạnh lùngnhìn ba người trước mặt."Con à, con có thể trả lời câu hỏi của cô được không?" LãnhUyển Âm cố gắng kìm lại giọng điệu bức thiết của mình, khôngmuốn làm thiếu niên trước mặt kinh hãi.Nhìn người phụ nữ giàn giụa nước mắt, Quý Liên Hoắc cau mày,thái độ thù địch không hề giảm bớt: "Tôi không nói, các ngườicũng định ra tay với người nhà của tôi phải không?"Lãnh Uyển Âm nửa khóc nửa cười, bi thương đến mức không nóinên lời, cụ Lãnh lạnh mặt liếc nhìn Lãnh Tu Minh vừa nói nhữnglời này."Con..." Cơn đau trên người Lãnh Tu Minh vẫn chưa tan đi, thấyánh mắt khiển trách của ông nội, gã cắn môi nhìn hai ngườitrước mặt. "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá nóng vội, bây giờ chúng tôiđang ở trên nước Hoa nên đương nhiên sẽ tuân theo luật phápcủa nước Hoa. Những lời vừa rồi chỉ là... chỉ là nhất thời buộtmiệng mà thôi."Quý Liên Hoắc trừng mắt nhìn Lãnh Tu Minh, gã này là ngườitrước đó đã tặng hoa cho anh Chiêu Mưu, hết hoa diên vĩ tím lạiđến lan quân tử. Rất đáng ghét, cực kỳ đáng ghét!Thấy thiếu niên vẫn không thôi cảnh giác, cụ Lãnh phát hiện rabản chất vấn đề, hít một hơi thật sâu, cố gắng nói chuyện vớingười đàn ông sau lưng cậu: "Tổng giám đốc Vương, sao chúngta không ngồi xuống nói chuyện tử tế."Vương Chiêu Mưu giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc, chỉvào vị trí bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc quay người lại, ánh mắtlập tức dịu đi, quay lại nhìn ba người kia với vẻ cảnh cáo rồingoan ngoãn ngồi vào vị trí Vương Chiêu Mưu chỉ.Nghĩ đến cuộc cãi vã trong bữa tiệc, cụ Lãnh nhìn Vương ChiêuMưu bằng ánh mắt phức tạp.Lãnh Uyển Âm cố gắng bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên bằng ánhmắt trìu mến, lấy trong túi ra một bức ảnh cũ đưa vào giữa."Trong bức ảnh này, có con phải không?"Nhìn tấm ảnh được người phụ nữ đưa tới, Quý Liên Hoắc lại nhìnvề phía Vương Chiêu Mưu, anh mỉm cười: "Xem đi."Quý Liên Hoắc nghe vậy liền nhận tấm ảnh, phát hiện đó là cảnhvô tình được chụp khi cậu và cha mẹ nuôi đang ở trong thôn cũ."Đây là em." Quý Liên Hoắc đưa ảnh cho Vương Chiêu Mưu xem,chỉ vào một cậu bé chân trần, người đầy bụi bặm trong ảnh.Lãnh Uyển Âm bước nhanh ra phía sau hai người, thấy Quý LiênHoắc chỉ vào đứa trẻ cao hơn."Người bên cạnh đang dắt em, là anh của em."Lãnh Uyển Âm ngước mắt ngấn lệ nhìn về phía cụ Lãnh, gật đầu.Đúng là nó!Đúng là cháu nhỏ của bà!"Con à, bây giờ con và anh con tên là gì?" Cụ Lãnh nói nói giọnghiền hòa, nghiêng người về phía trước chăm chú nhìn thiếu niên.Quý Liên Hoắc lại nhìn Vương Chiêu Mưu, tựa hồ sẽ chỉ nóichuyện với những người xa lạ này nếu anh đồng ý."Đây là một ông cụ rất tốt." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía cụLãnh, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc: "Cậu không cần lo lắng, ông ấyhỏi gì, cậu cứ trả lời."Cụ Lãnh liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt hơi dao động."Tôi tên Quý Liên Hoắc, anh trai tôi tên Quý Liên Thành." QuýLiên Hoắc ngoan ngoãn nói."Ba mẹ nuôi và anh trai con đâu, họ đâu rồi?" Ánh mắt cụ Lãnhđầy dịu dàng."Ba mẹ nuôi của tôi, họ đều đã chết." Nói đến những chuyệnnày, Quý Liên Hoắc không nhịn được tiến lại gần Vương ChiêuMưu một chút. "Anh tôi... cũng đi rồi."Cụ Lãnh hít một hơi, cau mày đau đớn. Lãnh Uyển Âm dùng mộttay che môi, rơi nước mắt. Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, ánh mắtông cụ nhìn thiếu niên đầy dịu dàng quan tâm, gã chưa từngthấy bao giờ."Sao... anh trai con lại qua đời?" Giọng cụ Lãnh không giấu đượcsự đau buồn."Đi xe dù về nhà vào ban đêm, trên đường bị một chiếc xe lớntông trúng." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, không muốn nghĩđến tình cảnh lúc đó."Xe dù là gì?" Lãnh Tu Minh không hiểu.Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã đàn ông."Là cái loại xe năm chỗ nhét tám người, rẻ hơn một tệ so vớitaxi, xe dành cho người nghèo."---Người dịch: Mặc dù đang gay cấn lắm, tui vẫn không thể khôngcảm thán vì phong thái của sếp Vương, ai để ý sẽ thấy từ đầuđến cuối sếp vẫn ngồi yên đấy

Chương 92: Chương 92