Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 93: Chương 93

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Lãnh Tu Minh sững sờ nhìn thiếu niên, hồi lâu vẫn chưa địnhthần lại.Cụ Lãnh đau đớn nhắm mắt lại, Lãnh Uyển Âm che miệng, nướcmắt không ngừng rơi. Con cháu nhà họ Lãnh chết trong một vụtai nạn vì ngồi xe dù để tiết kiệm một tệ.Quý Liên Hoắc khó hiểu nhìn ba người trước mặt, không hiểu tạisao ông cụ này lại có vẻ buồn bã như vậy, tại sao người phụ nữlại khóc không thành tiếng, ngay cả gã Lãnh Tu Minh kia cũngquay mặt đi, không dám nhìn mình nữa."Tai nạn xe cộ này..." Cụ Lãnh gần như không nói nên lời, lòngđau như cắt. Cháu trai của mình thoát khỏi thảm họa hơn mườinăm trước, nhưng lại bị cán chết dưới bánh xe vì nghèo khó. Tạisao lúc đó mình không xem xét chi tiết vụ tai nạn xe hơi đó? Tạisao lại chỉ tin vào lời kể của những người đó, tin rằng hai đứa trẻđã bị ngọn lửa nuốt chửng mà không tìm kiếm nữa?Lòng Lãnh Uyển Âm bị nỗi tự trách nhồi đầy, nếu cái chết củaem trai và em dâu là do kẻ thù của nhà họ Lãnh gây ra, thì cáichết của đứa cháu thứ hai đều là lỗi của những người lớn vôtrách nhiệm như mình! Nếu em trai và em dâu biết hai đứa concủa họ đã phải chịu đựng biết bao đau khổ ở đây, trong khi anhchị của mình đang vui vẻ ở Mỹ thì họ sẽ nghĩ sao!Nghe ông lão đối diện nhắc đến vụ tai nạn, Quý Liên Hoắc cụpmắt nói: "Vụ tai nạn đã giải quyết xong, được bồi thường bamươi ngàn.""Ba, ba mươi ngàn." Cụ Lãnh hít một hơi thật sâu, cảm thấytừng hơi thở đều nhức nhối."Ba." Lãnh Uyển Âm ngồi cạnh cụ Lãnh, vừa lau nước mắt vừavuốt lưng cho ông lão."Ông còn nhớ, anh của con cũng có một miếng ngọc... ở đâurồi?" Người mạnh mẽ như cụ Lãnh mà lúc này giọng nói lại hơirun rẩy."Chôn cùng anh tôi rồi." Quý Liên Hoắc vừa nói xong liền nhậnra có gì đó không đúng, ngẩng đầu cảnh giác nhìn ông lão: "Saoông biết anh tôi cũng có một miếng ngọc bàn long?"Cụ Lãnh dù có cứng rắn đến đâu, lúc này vẫn rưng rưng nướcmắt."Miếng ngọc đó là do bạn cũ của ông tặng, tổng cộng có haimiếng, con một miếng, anh trai con một miếng. Khi con mới sinhra đã đeo trên cổ rồi, hồi còn nhỏ con rất thích ôm ngọc màgặm."Quý Liên Hoắc im lặng nhìn ông lão, rồi đến người phụ nữ rưngrưng nước mắt, lại đến Lãnh Tu Minh không dám nhìn mình, độtnhiên phản ứng lại. Quý Liên Hoắc bất an nhìn Vương ChiêuMưu, sau đó nhìn ba người ở đối diện, ngồi lùi lại, đến gầnVương Chiêu Mưu hơn, giữ khoảng cách với họ.Thì ra lúc trước anh Chiêu Mưu hỏi cậu có muốn tìm gia đìnhmình không, nếu gia đình đến tìm thì sao, là do nguyên nhânnày. Dù thấy đối phương có vẻ rất mạnh, nhưng câu trả lời củaQuý Liên Hoắc vẫn như cũ. Không ai có thể buộc cậu rời khỏiChiêu Chiêu.Cảm nhận được sự chống đối của thiếu niên, Lãnh Uyển Âmrưng rưng nước mắt, giơ tay chỉ vào cụ Lãnh."Con à, đây là ông nội ruột của con.""Cô, là cô của con." Lãnh Uyển Âm buồn bã vỗ nhẹ vào trướcngực mình. "Chúng ta... là người nhà của con."Quý Liên Hoắc nhìn hai người kia bằng ánh mắt thờ ơ."Thật sự là vậy." Lãnh Uyển Âm gạt nước mắt: "Lúc đó cả nhàkhông bỏ rơi các con, là vì một tai nạn đã xảy ra, ba mẹ conthiệt mạng trong biển lửa, cả nhà tưởng hai đứa con cũng khôngmay đi rồi, cả nhà thật sự không biết hai con còn sống. Chỉ cầnbiết chút tin tức hai con sống sót, cả nhà sẽ không từ bỏ việc tìmkiếm hai con, cho dù mất tất cả cũng không sao, chỉ cần có thểtìm được hai con..."Lãnh Uyển Âm nói hơi lộn xộn, thấy thiếu niên vẫn tỏ vẻ lạnhlùng mà lòng đau xót vô cùng. Cậu không muốn nhận người cônày, không muốn nhận ông nội ruột, càng không muốn lại nhàhọ Lãnh."Em họ." Lãnh Tu Minh ánh mắt chân thành, ra sức thuyết phục:"Ông nội và cô thực sự đã tốn rất nhiều công sức để tìm đượchai em, bao năm qua họ vẫn luôn nhớ đến em, chưa bao giờquên. Có thể em chưa biết nhiều về nhà họ Lãnh, nhưng nếu emquay lại, em sẽ không bao giờ phải làm những việc mình khôngthích chỉ vì tiền."Lãnh Tu Minh liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, ẩn ý dường như đãquá rõ ràng."Tu Minh!" Cụ Lãnh quát.Lãnh Uyển Âm quay lại nhìn đứa cháu lớn của mình, trong mắtvừa không dám tin, vừa có cả nỗi thất vọng sâu sắc.Quý Liên Hoắc ngẩn ra, cậu cũng hiểu ý Lãnh Tu Minh ám chỉ cáigì. Họ tin vào tin đồn bao nuôi bên ngoài, cho rằng cậu ở bênanh Chiêu Mưu chỉ vì tiền.Vương Chiêu Mưu nhìn thấy cơn giận bùng lên trong mắt QuýLiên Hoắc, cậu lập tức đứng dậy, đấm một quyền thật mạnh.Lãnh Tu Minh dù cố gắng chống cự nhưng vẫn nhận một cú đấmmạnh vào mặt, sức mạnh đủ để khiến gã đập vào lưng ghế sôpha.Lãnh Tu Minh môi chảy máu, bị Quý Liên Hoắc túm cổ áo nhưngvẫn toét miệng cười. "Em nghĩ mình là người duy nhất củaVương Chiêu Mưu à? Anh ta đã đưa miếng ngọc của em cho tìnhnhân nào rồi, mà em vẫn chẳng biết gì cả?""Anh nói bậy!" Quý Liên Hoắc phản bác không chút do dự."Vậy em nhìn cái này đi!" Lãnh Tu Minh vươn tay cầm lấy tài liệutrên bàn đưa ra trước mặt Quý Liên Hoắc.Quý Liên Hoắc ngơ ngác, nhìn đi nhìn lại dòng chữ "một đêmxuân với sếp", lòng như bị một mũi kim thép đâm vào, vặn vẹoxoay chuyển."Em nói đi, nếu Vương Chiêu Mưu không có người khác thì bàiđăng này làm sao xuất hiện được?" Lãnh Tu Minh lắc lắc tranggiấy trong tay, trong mắt hiện lên vài phần tàn nhẫn: "Vừa đoánlà biết em đã tặng ngọc bàn long cho Vương Chiêu Mưu, nhìnxem, anh ta đối xử với vật quý giá nhất của em như thế nào? Emhọ, người ngoài không đáng tin cậy, chỉ có gia đình mới là ngườiyêu thương em nhất!"Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, ngước lên nhìn Quý Liên Hoắc.Lãnh Tu Minh đang liên tục kích động Quý Liên Hoắc, gã cảmthấy bị đe dọa, gã muốn Quý Liên Hoắc trở về nhà họ Lãnh càngsớm càng tốt, để Quý Liên Hoắc cạnh tranh với mình ở trạng tháinày. Đồng thời, gã còn có thể tạo dựng hình ảnh một con ngườivị tha, không biết sợ hãi, dùng vết thương của chính mình đểvạch trần bộ mặt thật của Vương Chiêu Mưu, để em họ bị baonuôi biết quay đầu trên con đường lạc lối, trở về nhà họ Lãnh,để gã giành được sự ưu ái của cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm.Vậy nên, Lãnh Tu Minh đang ly gián anh và Quý Liên Hoắc, bàiviết đó chính là vũ khí trong tay gã.Quý Liên Hoắc nhìn vào mắt Vương Chiêu Mưu, hai mắt đỏ hoe,trái cổ rung động, cậu quay lại nhìn Lãnh Tu Minh."Bài viết đó là do tôi đăng, không liên quan gì đến anh ChiêuMưu."Lãnh Tu Minh đẩy Quý Liên Hoắc ra, không nhịn được cười: "Kỹnăng nói dối của em thực sự rất kém! Theo lời của em, ngọc bànlong vẫn còn trong tay em, em có thể chứng minh được không?"Quý Liên Hoắc im lặng, nghiến răng thật chặt, không nói gì."Tất nhiên là được."Đột nhiên một giọng nói dịu dàng từ phía đối diện vang lên, QuýLiên Hoắc ngẩng đầu nhìn thấy Vương Chiêu Mưu đang mỉmcười với mình.Vương Chiêu Mưu tao nhã đứng dậy, bước lên cầu thang, mởcửa phòng làm việc, lát sau, anh cầm thứ gì đó trong tay bướcra, đứng trước mặt Quý Liên Hoắc, đặt miếng ngọc vào tay thiếuniên.Quý Liên Hoắc vui mừng nhìn anh, nhìn miếng ngọc bàn longtrong tay, rồi lại nhìn Vương Chiêu Mưu, nếu có đuôi thì có cócậu đã quẫy bay lên trời. Anh Chiêu Mưu không có người tìnhnhỏ nào cả! Chiêu Chiêu luôn giữ ngọc của mình rất kỹ!Lãnh Tu Minh cau mày nhìn miếng ngọc trong tay Quý LiênHoắc, rồi nhìn Vương Chiêu Mưu, trong mắt hiện lên nỗi nghihoặc. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Vương Chiêu Mưu lấylại viên ngọc từ tay người tình?"Có thể cho ông xem miếng ngọc này không?" Cụ Lãnh liếc nhìnLãnh Tu Minh, rồi ôn hòa nhìn sang Quý Liên Hoắc."Tôi đã tặng ngọc cho anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ngẩngđầu đặt miếng ngọc lại vào tay Vương Chiêu Mưu.Cụ Lãnh khựng lại, nhìn sang Vương Chiêu Mưu, muốn nói lạithôi.Vương Chiêu Mưu hiểu ý, trao ngọc cho ông lão.Cụ Lãnh nhìn kỹ miếng ngọc trên tay, từ tay nghề điêu khắc đếnchất liệu cũng như những sai sót nhỏ trên đó đều chứng tỏ nó làhàng thật.Thấy vẻ mặt xác định của cha mình, Lãnh Uyển Âm nhìn lại dòngchữ hiển thị trên văn kiện, cảm thấy có chút bối rối. "Vậy còn bàiviết...""Là on!" Một giọng nói trẻ con vang lên từ tầng hai, mọi ngườiđều ngước nhìn. Một thằng nhóc mặc áo xanh đứng ở nơi đầucầu thang, hai tay chống nạnh, ngực ưỡn cao.Lãnh Uyển Âm sửng sốt nhìn đứa bé, rồi nhìn Quý Liên Hoắc vàVương Chiêu Mưu.Quý Đại Bảo lúc này cảm thấy mình đang tỏa ra hào quang vạntrượng, mặc dù chú út đã đặt mình lên giường trước khi rời đi,bên cạnh có một chiếc gối chặn lại, nhưng những trở ngại nhỏđó làm sao có thể cản trở nó khi đã hai tuổi chứ!Nhưng cầu thang trước mặt lúc này thì hơi cao. Quý Đại Bảoquay người lại, bám chặt vào bậc trên, cẩn thận đặt chân xuốngbậc dưới, sau khi chân vững rồi mới thả chân còn lại xuống, cốgắng xuống cầu thang.Phòng khách im lặng như tờ, cụ Lãnh không nói nên lời. Ông cụđã sống lâu như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên gặp phải hếtngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cụ Lãnh suy nghĩ kỹ lại,nhớ ra hôm qua khi em trai của Vương Chiêu Mưu cãi nhau vớingười ta có nói rằng sinh viên được Vương Chiêu Mưu tài trợ códẫn theo một đứa bé. Vậy... đây là con của ai?Đi xuống được bốn bậc thang, chân Quý Đại Bảo đã hơi run lên,nhìn con đường dài phía dưới, nó thở dài, tiếp tục thận trọng bòxuống. Bậc thang quá sạch sẽ, Quý Đại Bảo không đi giày nênchân hơi trơn. Dưới lầu im lặng, mọi người đang nhìn đứa trẻmột hai tuổi trượt xuống cầu thang.Thấy phía dưới chỉ còn hai bậc, Quý Đại Bảo thở phào nhẹnhõm, chuẩn bị xoay người nhảy xuống cho thật ngầu lòi, ai ngờnhảy mạnh một cái, vừa hay đến được mặt cắt ngang của bậcthang cuối cùng, "bốp" một tiếng ngã đập mặt xuống trước mặtmọi người.Quý Liên Hoắc im lặng một lúc, lặng lẽ bế thằng cháu lên."Đây là con của ai?" Lãnh Uyển Âm không khỏi đứng dậy nhìnđứa bé trong tay Quý Liên Hoắc."Của anh tôi." Quý Liên Hoắc giữ Quý Đại Bảo lại, không chongười phụ nữ kia nhìn."Diệu Minh nó, có con rồi?" Cụ Lãnh ngạc nhiên đứng dậy nhìnthẳng đứa bé trong vòng tay thiếu niên. Đây hóa ra là chắt traicủa mình! Diệu Minh vậy mà đã để lại một giọt máu!"Anh tôi là Quý Liên Thành, không phải Diệu Minh gì đó." QuýLiên Hoắc bế Quý Đại Bảo, lạnh lùng nhìn những người kia.Quý Đại Bảo quay đầu lại nhìn cụ Lãnh, toét miệng cười vui vẻ.Cụ Lãnh nhìn chắt trai của mình mà tim gần như tan chảy."Pa pa." Quý Đại Bảo ngạo nghễ kéo cổ áo Quý Liên Hoắc, chỉvào bài viết trên văn kiện: "Đó là on ăng!"Quý Liên Hoắc dừng chân lại, cúi đầu nhìn thằng nhóc con trongtay.Lãnh Uyển Âm không nhịn được bước tới, ôn hòa nhìn thằngnhóc quậy phá: "Con còn nhỏ như vậy, sao có thể đăng cáinày?""Con chỉ muốn xem ngọc của pa pa có giá trị gì không." Quý ĐạiBảo trịnh trọng nói, cố gắng thể hiện hình tượng thiên tài nhỏ bécủa mình: "Đưa điện thoại di động cho con, con có thể đăngthêm một cái."Lãnh Uyển Âm mỉm cười lấy điện thoại di động ra nhét vào taynó. Quý Đại Bảo thuần thục mở điện thoại, tìm thấy Diễn đànNgười giàu có, nhìn cánh cửa biệt thự bị vỡ tan, cau mày bắtđầu đăng bài.[Sốc, cửa trước nhà tôi bị một nhóm người phá vỡ, thiênlý ở đâu!]Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo gõ chữ bằng phiên âmrất mượt mà, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.Trước khi Quý Đại Bảo bấm "đăng bài", Lãnh Uyển Âm đã lấyđiện thoại của mình lại, đưa cho cụ Lãnh xem nội dung trên đó.Cụ Lãnh nhìn bài đăng, rồi nhìn đứa trẻ dễ thương trước mặt,ánh càng ngày càng thương yêu. Sao có thể có một đứa trẻthông minh lanh lợi dễ thương như vậy? Lại còn là chắt trai củamình!Lãnh Tu Minh nhìn đứa trẻ đang gõ phím trôi chảy, trong mắttràn đầy kinh ngạc."Con tên gì?" Cụ Lãnh cúi người xuống nhìn thằng nhóc bằngánh mắt thương yêu: "Bao nhiêu tuổi?""On tên Quý Đại Bảo, năm nay hai tuổi." Quý Đại Bảo nhìn ôngnội yêu thương mình nhất, hai mắt đen láy chớp chớp, muốnnhận người thân ngay: "Ông là pa pa của pa pa của pa pa onsao?""Đúng vậy." Cụ Lãnh hai mắt sáng bừng."Tức là ông cố ~" Quý Đại Bảo vui vẻ đưa bàn tay nhỏ bé vềphía cụ Lãnh, thầm khen ngợi sự thông minh cơ trí của chínhmình. Chỉ mất chưa đầy nửa năm kể từ khi bắt đầu đăng bài chođến khi nhận người thân! Cuối cùng cũng có thể trở về nhà họLãnh sớm hơn rồi!Tiếng "ông cố" khiến trái tim cụ Lãnh run lên, giơ tay lên định bếchắt trai đáng yêu của mình, thế nhưng Quý Liên Hoắc lùi lại haibước, xoay Quý Đại Bảo đi, không cho hai người ôm nhau.Cụ Lãnh giật mình, mắt tối đi, thất vọng buông tay xuống."Đây là chắt trai của ông nội, ông nội có quyền bế nó." Lãnh TuMinh nhìn Quý Liên Hoắc."Quyền?" Quý Liên Hoắc hai mắt tối đen: "Quý Đại Bảo khócsuốt đêm vì bệnh, các người ở đâu? Không ai chăm sóc Quý ĐạiBảo, tôi phải nghỉ học đi bày hàng, các người ở đâu? Để có mộtmiếng sữa cho Quý Đại Bảo, tôi phải vật lộn với chó hoang, đánhnhau với bọn côn đồ đường phố, các người ở đâu? Quý Đại Bảomôi tím tái ngất xỉu, bệnh viện bảo tôi đi gom tiền, các người ởđâu?""Bây giờ mở miệng đòi quyền với tôi?!" Quý Liên Hoắc nhìn đámngười trước mặt, đứng trước Vương Chiêu Mưu, chỉ tay về phíacửa biệt thự. "Tôi không chào đón các người, tôi họ Quý khônghọ Lãnh, đứa trẻ này cũng không!""Con à..." Cụ Lãnh rất ruột đau như cắt khi nghe những gì QuýLiên Hoắc phải trải qua, không cần suy nghĩ nhiều cũng biếtchăm sóc đứa bé một tuổi khó khăn đến nhường nào.Thấy đám người vẫn không chịu đi, Quý Liên Hoắc mím môi, cởiquần Quý Đại Bảo trước mặt mọi người, vỗ vào cái mông tròntrịa của cháu trai.Một tiếng "bốp" vang dội, Quý Đại Bảo lập tức hét lên.Cụ Lãnh chết lặng tại chỗ, nghe chắt trai òa lên khóc."Tất cả là tại con!" Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo, ánh mắtđầy tức giận. "Tất cả là tại con, đưa những người này đến đây!Còn dám vu cáo hãm hại anh Chiêu Mưu!"Sau vài cái vỗ nữa, mông Quý Đại Bảo đã đỏ bừng lên, cụ Lãnhvô cùng đau khổ khi nghe tiếng đứa trẻ khóc, đành hạ quyếttâm bảo Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh ra ngoài."Con à, đừng đánh nữa..." Cụ Lãnh đứng ở cửa, vẫn muốn canngăn, những cú đánh của Quý Liên Hoắc dường như giáng thẳngvào tim khiến ông rất đau.Quý Liên Hoắc mím môi, liếc nhìn cụ Lãnh, rồi đánh thêm mấycái thật mạnh nữa.Tiếng khóc của Quý Đại Bảo lập tức trở nên xé ruột xé gan, cụLãnh thấy vậy thì vội vàng ra khỏi biệt thự, lên xe ngay, chỉ đạođoàn xe nhanh chóng rời đi.Tiếng khóc của Quý Đại Bảo truyền ra từ biệt thự, cụ Lãnh quayđầu nhìn về phía đó, ánh mắt đầy lo lắng và đau khổ. Cả hai đứatrẻ đều có cuộc sống khó khăn, đặc biệt là Quý Liên Hoắc phảivừa mưu sinh vừa chăm sóc con của anh trai còn nhỏ, cậu chỉ làmột đứa trẻ mà phải gánh trách nhiệm nuôi một đứa trẻ khác.Cậu quyến luyến ỷ lại vào Vương Chiêu Mưu như vậy cũng cóthể hiểu được, nếu không gặp được Vương Chiêu Mưu, không cógì đảm bảo hai đứa trẻ này sẽ sống sót cho đến khi ông tìm đến.Lòng cụ Lãnh như thắt lại, Lãnh Uyển Âm ngồi cạnh cụ Lãnh,cảm xúc vẫn còn chưa dịu lại được.Thấy biệt thự không còn trong tầm mắt nữa, cụ Lãnh dừng đoànxe lại, xuống xe nhìn về hướng biệt thự, ánh mắt đầy vương vấn."Ông nội..." Lãnh Tu Minh đứng phía sau cụ Lãnh, vừa định nóivài lời an ủi thì cụ Lãnh quay lại, nghiêm khắc cho cháu trai mìnhmột cái tát."Đừng tưởng ông không biết suy nghĩ nhỏ nhặt của con." CụLãnh có chút tức giận nói: "Em họ và cháu họ còn chưa vào nhàhọ Lãnh mà đã tính toán gài bẫy chúng, ba mẹ con dạy con thếnày à?!"Lãnh Tu Minh cúi đầu, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi ông nội, cho chỉmong em họ nhanh chóng quay lại nhà họ Lãnh."Cụ Lãnh lười nói nhảm với Lãnh Tu Minh, Lãnh Uyển Âm bước tớiđỡ cụ Lãnh lên xe, quay lại nhìn Lãnh Tu Minh không mấy vui vẻ."Oa, oa oa oa!" Quý Đại Bảo bất lực kêu khóc trên sô pha, ngườinhà họ Lãnh đã đi khuất dạng rồi mà chú út vẫn không nươngtay, tiếng "bốp bốp" vang dội liên hồi."Oa oa!" Quý Đại Bảo nước mắt đầm đìa, đôi mắt mờ mịt giơ tayra cầu cứu Vương Chiêu Mưu đang đứng một bên, thế rồi anhlớn bước tới, xòe tay ra đập vào bàn tay cầu cứu của nó.---Người dịch: Thật ra trong suốt quá trình, sếp Vương cũng đangthử lòng Quý Liên Hoắc đó, ẻm đã chứng minh mình xứng đángrồi á.

Lãnh Tu Minh sững sờ nhìn thiếu niên, hồi lâu vẫn chưa định

thần lại.

Cụ Lãnh đau đớn nhắm mắt lại, Lãnh Uyển Âm che miệng, nước

mắt không ngừng rơi. Con cháu nhà họ Lãnh chết trong một vụ

tai nạn vì ngồi xe dù để tiết kiệm một tệ.

Quý Liên Hoắc khó hiểu nhìn ba người trước mặt, không hiểu tại

sao ông cụ này lại có vẻ buồn bã như vậy, tại sao người phụ nữ

lại khóc không thành tiếng, ngay cả gã Lãnh Tu Minh kia cũng

quay mặt đi, không dám nhìn mình nữa.

"Tai nạn xe cộ này..." Cụ Lãnh gần như không nói nên lời, lòng

đau như cắt. Cháu trai của mình thoát khỏi thảm họa hơn mười

năm trước, nhưng lại bị cán chết dưới bánh xe vì nghèo khó. Tại

sao lúc đó mình không xem xét chi tiết vụ tai nạn xe hơi đó? Tại

sao lại chỉ tin vào lời kể của những người đó, tin rằng hai đứa trẻ

đã bị ngọn lửa nuốt chửng mà không tìm kiếm nữa?

Lòng Lãnh Uyển Âm bị nỗi tự trách nhồi đầy, nếu cái chết của

em trai và em dâu là do kẻ thù của nhà họ Lãnh gây ra, thì cái

chết của đứa cháu thứ hai đều là lỗi của những người lớn vô

trách nhiệm như mình! Nếu em trai và em dâu biết hai đứa con

của họ đã phải chịu đựng biết bao đau khổ ở đây, trong khi anh

chị của mình đang vui vẻ ở Mỹ thì họ sẽ nghĩ sao!

Nghe ông lão đối diện nhắc đến vụ tai nạn, Quý Liên Hoắc cụp

mắt nói: "Vụ tai nạn đã giải quyết xong, được bồi thường ba

mươi ngàn."

"Ba, ba mươi ngàn." Cụ Lãnh hít một hơi thật sâu, cảm thấy

từng hơi thở đều nhức nhối.

"Ba." Lãnh Uyển Âm ngồi cạnh cụ Lãnh, vừa lau nước mắt vừa

vuốt lưng cho ông lão.

"Ông còn nhớ, anh của con cũng có một miếng ngọc... ở đâu

rồi?" Người mạnh mẽ như cụ Lãnh mà lúc này giọng nói lại hơi

run rẩy.

"Chôn cùng anh tôi rồi." Quý Liên Hoắc vừa nói xong liền nhận

ra có gì đó không đúng, ngẩng đầu cảnh giác nhìn ông lão: "Sao

ông biết anh tôi cũng có một miếng ngọc bàn long?"

Cụ Lãnh dù có cứng rắn đến đâu, lúc này vẫn rưng rưng nước

mắt.

"Miếng ngọc đó là do bạn cũ của ông tặng, tổng cộng có hai

miếng, con một miếng, anh trai con một miếng. Khi con mới sinh

ra đã đeo trên cổ rồi, hồi còn nhỏ con rất thích ôm ngọc mà

gặm."

Quý Liên Hoắc im lặng nhìn ông lão, rồi đến người phụ nữ rưng

rưng nước mắt, lại đến Lãnh Tu Minh không dám nhìn mình, đột

nhiên phản ứng lại. Quý Liên Hoắc bất an nhìn Vương Chiêu

Mưu, sau đó nhìn ba người ở đối diện, ngồi lùi lại, đến gần

Vương Chiêu Mưu hơn, giữ khoảng cách với họ.

Thì ra lúc trước anh Chiêu Mưu hỏi cậu có muốn tìm gia đình

mình không, nếu gia đình đến tìm thì sao, là do nguyên nhân

này. Dù thấy đối phương có vẻ rất mạnh, nhưng câu trả lời của

Quý Liên Hoắc vẫn như cũ. Không ai có thể buộc cậu rời khỏi

Chiêu Chiêu.

Cảm nhận được sự chống đối của thiếu niên, Lãnh Uyển Âm

rưng rưng nước mắt, giơ tay chỉ vào cụ Lãnh.

"Con à, đây là ông nội ruột của con."

"Cô, là cô của con." Lãnh Uyển Âm buồn bã vỗ nhẹ vào trước

ngực mình. "Chúng ta... là người nhà của con."

Quý Liên Hoắc nhìn hai người kia bằng ánh mắt thờ ơ.

"Thật sự là vậy." Lãnh Uyển Âm gạt nước mắt: "Lúc đó cả nhà

không bỏ rơi các con, là vì một tai nạn đã xảy ra, ba mẹ con

thiệt mạng trong biển lửa, cả nhà tưởng hai đứa con cũng không

may đi rồi, cả nhà thật sự không biết hai con còn sống. Chỉ cần

biết chút tin tức hai con sống sót, cả nhà sẽ không từ bỏ việc tìm

kiếm hai con, cho dù mất tất cả cũng không sao, chỉ cần có thể

tìm được hai con..."

Lãnh Uyển Âm nói hơi lộn xộn, thấy thiếu niên vẫn tỏ vẻ lạnh

lùng mà lòng đau xót vô cùng. Cậu không muốn nhận người cô

này, không muốn nhận ông nội ruột, càng không muốn lại nhà

họ Lãnh.

"Em họ." Lãnh Tu Minh ánh mắt chân thành, ra sức thuyết phục:

"Ông nội và cô thực sự đã tốn rất nhiều công sức để tìm được

hai em, bao năm qua họ vẫn luôn nhớ đến em, chưa bao giờ

quên. Có thể em chưa biết nhiều về nhà họ Lãnh, nhưng nếu em

quay lại, em sẽ không bao giờ phải làm những việc mình không

thích chỉ vì tiền."

Lãnh Tu Minh liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, ẩn ý dường như đã

quá rõ ràng.

"Tu Minh!" Cụ Lãnh quát.

Lãnh Uyển Âm quay lại nhìn đứa cháu lớn của mình, trong mắt

vừa không dám tin, vừa có cả nỗi thất vọng sâu sắc.

Quý Liên Hoắc ngẩn ra, cậu cũng hiểu ý Lãnh Tu Minh ám chỉ cái

gì. Họ tin vào tin đồn bao nuôi bên ngoài, cho rằng cậu ở bên

anh Chiêu Mưu chỉ vì tiền.

Vương Chiêu Mưu nhìn thấy cơn giận bùng lên trong mắt Quý

Liên Hoắc, cậu lập tức đứng dậy, đấm một quyền thật mạnh.

Lãnh Tu Minh dù cố gắng chống cự nhưng vẫn nhận một cú đấm

mạnh vào mặt, sức mạnh đủ để khiến gã đập vào lưng ghế sô

pha.

Lãnh Tu Minh môi chảy máu, bị Quý Liên Hoắc túm cổ áo nhưng

vẫn toét miệng cười. "Em nghĩ mình là người duy nhất của

Vương Chiêu Mưu à? Anh ta đã đưa miếng ngọc của em cho tình

nhân nào rồi, mà em vẫn chẳng biết gì cả?"

"Anh nói bậy!" Quý Liên Hoắc phản bác không chút do dự.

"Vậy em nhìn cái này đi!" Lãnh Tu Minh vươn tay cầm lấy tài liệu

trên bàn đưa ra trước mặt Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc ngơ ngác, nhìn đi nhìn lại dòng chữ "một đêm

xuân với sếp", lòng như bị một mũi kim thép đâm vào, vặn vẹo

xoay chuyển.

"Em nói đi, nếu Vương Chiêu Mưu không có người khác thì bài

đăng này làm sao xuất hiện được?" Lãnh Tu Minh lắc lắc trang

giấy trong tay, trong mắt hiện lên vài phần tàn nhẫn: "Vừa đoán

là biết em đã tặng ngọc bàn long cho Vương Chiêu Mưu, nhìn

xem, anh ta đối xử với vật quý giá nhất của em như thế nào? Em

họ, người ngoài không đáng tin cậy, chỉ có gia đình mới là người

yêu thương em nhất!"

Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, ngước lên nhìn Quý Liên Hoắc.

Lãnh Tu Minh đang liên tục kích động Quý Liên Hoắc, gã cảm

thấy bị đe dọa, gã muốn Quý Liên Hoắc trở về nhà họ Lãnh càng

sớm càng tốt, để Quý Liên Hoắc cạnh tranh với mình ở trạng thái

này. Đồng thời, gã còn có thể tạo dựng hình ảnh một con người

vị tha, không biết sợ hãi, dùng vết thương của chính mình để

vạch trần bộ mặt thật của Vương Chiêu Mưu, để em họ bị bao

nuôi biết quay đầu trên con đường lạc lối, trở về nhà họ Lãnh,

để gã giành được sự ưu ái của cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm.

Vậy nên, Lãnh Tu Minh đang ly gián anh và Quý Liên Hoắc, bài

viết đó chính là vũ khí trong tay gã.

Quý Liên Hoắc nhìn vào mắt Vương Chiêu Mưu, hai mắt đỏ hoe,

trái cổ rung động, cậu quay lại nhìn Lãnh Tu Minh.

"Bài viết đó là do tôi đăng, không liên quan gì đến anh Chiêu

Mưu."

Lãnh Tu Minh đẩy Quý Liên Hoắc ra, không nhịn được cười: "Kỹ

năng nói dối của em thực sự rất kém! Theo lời của em, ngọc bàn

long vẫn còn trong tay em, em có thể chứng minh được không?"

Quý Liên Hoắc im lặng, nghiến răng thật chặt, không nói gì.

"Tất nhiên là được."

Đột nhiên một giọng nói dịu dàng từ phía đối diện vang lên, Quý

Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn thấy Vương Chiêu Mưu đang mỉm

cười với mình.

Vương Chiêu Mưu tao nhã đứng dậy, bước lên cầu thang, mở

cửa phòng làm việc, lát sau, anh cầm thứ gì đó trong tay bước

ra, đứng trước mặt Quý Liên Hoắc, đặt miếng ngọc vào tay thiếu

niên.

Quý Liên Hoắc vui mừng nhìn anh, nhìn miếng ngọc bàn long

trong tay, rồi lại nhìn Vương Chiêu Mưu, nếu có đuôi thì có có

cậu đã quẫy bay lên trời. Anh Chiêu Mưu không có người tình

nhỏ nào cả! Chiêu Chiêu luôn giữ ngọc của mình rất kỹ!

Lãnh Tu Minh cau mày nhìn miếng ngọc trong tay Quý Liên

Hoắc, rồi nhìn Vương Chiêu Mưu, trong mắt hiện lên nỗi nghi

hoặc. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Vương Chiêu Mưu lấy

lại viên ngọc từ tay người tình?

"Có thể cho ông xem miếng ngọc này không?" Cụ Lãnh liếc nhìn

Lãnh Tu Minh, rồi ôn hòa nhìn sang Quý Liên Hoắc.

"Tôi đã tặng ngọc cho anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ngẩng

đầu đặt miếng ngọc lại vào tay Vương Chiêu Mưu.

Cụ Lãnh khựng lại, nhìn sang Vương Chiêu Mưu, muốn nói lại

thôi.

Vương Chiêu Mưu hiểu ý, trao ngọc cho ông lão.

Cụ Lãnh nhìn kỹ miếng ngọc trên tay, từ tay nghề điêu khắc đến

chất liệu cũng như những sai sót nhỏ trên đó đều chứng tỏ nó là

hàng thật.

Thấy vẻ mặt xác định của cha mình, Lãnh Uyển Âm nhìn lại dòng

chữ hiển thị trên văn kiện, cảm thấy có chút bối rối. "Vậy còn bài

viết..."

"Là on!" Một giọng nói trẻ con vang lên từ tầng hai, mọi người

đều ngước nhìn. Một thằng nhóc mặc áo xanh đứng ở nơi đầu

cầu thang, hai tay chống nạnh, ngực ưỡn cao.

Lãnh Uyển Âm sửng sốt nhìn đứa bé, rồi nhìn Quý Liên Hoắc và

Vương Chiêu Mưu.

Quý Đại Bảo lúc này cảm thấy mình đang tỏa ra hào quang vạn

trượng, mặc dù chú út đã đặt mình lên giường trước khi rời đi,

bên cạnh có một chiếc gối chặn lại, nhưng những trở ngại nhỏ

đó làm sao có thể cản trở nó khi đã hai tuổi chứ!

Nhưng cầu thang trước mặt lúc này thì hơi cao. Quý Đại Bảo

quay người lại, bám chặt vào bậc trên, cẩn thận đặt chân xuống

bậc dưới, sau khi chân vững rồi mới thả chân còn lại xuống, cố

gắng xuống cầu thang.

Phòng khách im lặng như tờ, cụ Lãnh không nói nên lời. Ông cụ

đã sống lâu như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên gặp phải hết

ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cụ Lãnh suy nghĩ kỹ lại,

nhớ ra hôm qua khi em trai của Vương Chiêu Mưu cãi nhau với

người ta có nói rằng sinh viên được Vương Chiêu Mưu tài trợ có

dẫn theo một đứa bé. Vậy... đây là con của ai?

Đi xuống được bốn bậc thang, chân Quý Đại Bảo đã hơi run lên,

nhìn con đường dài phía dưới, nó thở dài, tiếp tục thận trọng bò

xuống. Bậc thang quá sạch sẽ, Quý Đại Bảo không đi giày nên

chân hơi trơn. Dưới lầu im lặng, mọi người đang nhìn đứa trẻ

một hai tuổi trượt xuống cầu thang.

Thấy phía dưới chỉ còn hai bậc, Quý Đại Bảo thở phào nhẹ

nhõm, chuẩn bị xoay người nhảy xuống cho thật ngầu lòi, ai ngờ

nhảy mạnh một cái, vừa hay đến được mặt cắt ngang của bậc

thang cuối cùng, "bốp" một tiếng ngã đập mặt xuống trước mặt

mọi người.

Quý Liên Hoắc im lặng một lúc, lặng lẽ bế thằng cháu lên.

"Đây là con của ai?" Lãnh Uyển Âm không khỏi đứng dậy nhìn

đứa bé trong tay Quý Liên Hoắc.

"Của anh tôi." Quý Liên Hoắc giữ Quý Đại Bảo lại, không cho

người phụ nữ kia nhìn.

"Diệu Minh nó, có con rồi?" Cụ Lãnh ngạc nhiên đứng dậy nhìn

thẳng đứa bé trong vòng tay thiếu niên. Đây hóa ra là chắt trai

của mình! Diệu Minh vậy mà đã để lại một giọt máu!

"Anh tôi là Quý Liên Thành, không phải Diệu Minh gì đó." Quý

Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo, lạnh lùng nhìn những người kia.

Quý Đại Bảo quay đầu lại nhìn cụ Lãnh, toét miệng cười vui vẻ.

Cụ Lãnh nhìn chắt trai của mình mà tim gần như tan chảy.

"Pa pa." Quý Đại Bảo ngạo nghễ kéo cổ áo Quý Liên Hoắc, chỉ

vào bài viết trên văn kiện: "Đó là on ăng!"

Quý Liên Hoắc dừng chân lại, cúi đầu nhìn thằng nhóc con trong

tay.

Lãnh Uyển Âm không nhịn được bước tới, ôn hòa nhìn thằng

nhóc quậy phá: "Con còn nhỏ như vậy, sao có thể đăng cái

này?"

"Con chỉ muốn xem ngọc của pa pa có giá trị gì không." Quý Đại

Bảo trịnh trọng nói, cố gắng thể hiện hình tượng thiên tài nhỏ bé

của mình: "Đưa điện thoại di động cho con, con có thể đăng

thêm một cái."

Lãnh Uyển Âm mỉm cười lấy điện thoại di động ra nhét vào tay

nó. Quý Đại Bảo thuần thục mở điện thoại, tìm thấy Diễn đàn

Người giàu có, nhìn cánh cửa biệt thự bị vỡ tan, cau mày bắt

đầu đăng bài.

[Sốc, cửa trước nhà tôi bị một nhóm người phá vỡ, thiên

lý ở đâu!]

Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo gõ chữ bằng phiên âm

rất mượt mà, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

Trước khi Quý Đại Bảo bấm "đăng bài", Lãnh Uyển Âm đã lấy

điện thoại của mình lại, đưa cho cụ Lãnh xem nội dung trên đó.

Cụ Lãnh nhìn bài đăng, rồi nhìn đứa trẻ dễ thương trước mặt,

ánh càng ngày càng thương yêu. Sao có thể có một đứa trẻ

thông minh lanh lợi dễ thương như vậy? Lại còn là chắt trai của

mình!

Lãnh Tu Minh nhìn đứa trẻ đang gõ phím trôi chảy, trong mắt

tràn đầy kinh ngạc.

"Con tên gì?" Cụ Lãnh cúi người xuống nhìn thằng nhóc bằng

ánh mắt thương yêu: "Bao nhiêu tuổi?"

"On tên Quý Đại Bảo, năm nay hai tuổi." Quý Đại Bảo nhìn ông

nội yêu thương mình nhất, hai mắt đen láy chớp chớp, muốn

nhận người thân ngay: "Ông là pa pa của pa pa của pa pa on

sao?"

"Đúng vậy." Cụ Lãnh hai mắt sáng bừng.

"Tức là ông cố ~" Quý Đại Bảo vui vẻ đưa bàn tay nhỏ bé về

phía cụ Lãnh, thầm khen ngợi sự thông minh cơ trí của chính

mình. Chỉ mất chưa đầy nửa năm kể từ khi bắt đầu đăng bài cho

đến khi nhận người thân! Cuối cùng cũng có thể trở về nhà họ

Lãnh sớm hơn rồi!

Tiếng "ông cố" khiến trái tim cụ Lãnh run lên, giơ tay lên định bế

chắt trai đáng yêu của mình, thế nhưng Quý Liên Hoắc lùi lại hai

bước, xoay Quý Đại Bảo đi, không cho hai người ôm nhau.

Cụ Lãnh giật mình, mắt tối đi, thất vọng buông tay xuống.

"Đây là chắt trai của ông nội, ông nội có quyền bế nó." Lãnh Tu

Minh nhìn Quý Liên Hoắc.

"Quyền?" Quý Liên Hoắc hai mắt tối đen: "Quý Đại Bảo khóc

suốt đêm vì bệnh, các người ở đâu? Không ai chăm sóc Quý Đại

Bảo, tôi phải nghỉ học đi bày hàng, các người ở đâu? Để có một

miếng sữa cho Quý Đại Bảo, tôi phải vật lộn với chó hoang, đánh

nhau với bọn côn đồ đường phố, các người ở đâu? Quý Đại Bảo

môi tím tái ngất xỉu, bệnh viện bảo tôi đi gom tiền, các người ở

đâu?"

"Bây giờ mở miệng đòi quyền với tôi?!" Quý Liên Hoắc nhìn đám

người trước mặt, đứng trước Vương Chiêu Mưu, chỉ tay về phía

cửa biệt thự. "Tôi không chào đón các người, tôi họ Quý không

họ Lãnh, đứa trẻ này cũng không!"

"Con à..." Cụ Lãnh rất ruột đau như cắt khi nghe những gì Quý

Liên Hoắc phải trải qua, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết

chăm sóc đứa bé một tuổi khó khăn đến nhường nào.

Thấy đám người vẫn không chịu đi, Quý Liên Hoắc mím môi, cởi

quần Quý Đại Bảo trước mặt mọi người, vỗ vào cái mông tròn

trịa của cháu trai.

Một tiếng "bốp" vang dội, Quý Đại Bảo lập tức hét lên.

Cụ Lãnh chết lặng tại chỗ, nghe chắt trai òa lên khóc.

"Tất cả là tại con!" Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo, ánh mắt

đầy tức giận. "Tất cả là tại con, đưa những người này đến đây!

Còn dám vu cáo hãm hại anh Chiêu Mưu!"

Sau vài cái vỗ nữa, mông Quý Đại Bảo đã đỏ bừng lên, cụ Lãnh

vô cùng đau khổ khi nghe tiếng đứa trẻ khóc, đành hạ quyết

tâm bảo Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh ra ngoài.

"Con à, đừng đánh nữa..." Cụ Lãnh đứng ở cửa, vẫn muốn can

ngăn, những cú đánh của Quý Liên Hoắc dường như giáng thẳng

vào tim khiến ông rất đau.

Quý Liên Hoắc mím môi, liếc nhìn cụ Lãnh, rồi đánh thêm mấy

cái thật mạnh nữa.

Tiếng khóc của Quý Đại Bảo lập tức trở nên xé ruột xé gan, cụ

Lãnh thấy vậy thì vội vàng ra khỏi biệt thự, lên xe ngay, chỉ đạo

đoàn xe nhanh chóng rời đi.

Tiếng khóc của Quý Đại Bảo truyền ra từ biệt thự, cụ Lãnh quay

đầu nhìn về phía đó, ánh mắt đầy lo lắng và đau khổ. Cả hai đứa

trẻ đều có cuộc sống khó khăn, đặc biệt là Quý Liên Hoắc phải

vừa mưu sinh vừa chăm sóc con của anh trai còn nhỏ, cậu chỉ là

một đứa trẻ mà phải gánh trách nhiệm nuôi một đứa trẻ khác.

Cậu quyến luyến ỷ lại vào Vương Chiêu Mưu như vậy cũng có

thể hiểu được, nếu không gặp được Vương Chiêu Mưu, không có

gì đảm bảo hai đứa trẻ này sẽ sống sót cho đến khi ông tìm đến.

Lòng cụ Lãnh như thắt lại, Lãnh Uyển Âm ngồi cạnh cụ Lãnh,

cảm xúc vẫn còn chưa dịu lại được.

Thấy biệt thự không còn trong tầm mắt nữa, cụ Lãnh dừng đoàn

xe lại, xuống xe nhìn về hướng biệt thự, ánh mắt đầy vương vấn.

"Ông nội..." Lãnh Tu Minh đứng phía sau cụ Lãnh, vừa định nói

vài lời an ủi thì cụ Lãnh quay lại, nghiêm khắc cho cháu trai mình

một cái tát.

"Đừng tưởng ông không biết suy nghĩ nhỏ nhặt của con." Cụ

Lãnh có chút tức giận nói: "Em họ và cháu họ còn chưa vào nhà

họ Lãnh mà đã tính toán gài bẫy chúng, ba mẹ con dạy con thế

này à?!"

Lãnh Tu Minh cúi đầu, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi ông nội, cho chỉ

mong em họ nhanh chóng quay lại nhà họ Lãnh."

Cụ Lãnh lười nói nhảm với Lãnh Tu Minh, Lãnh Uyển Âm bước tới

đỡ cụ Lãnh lên xe, quay lại nhìn Lãnh Tu Minh không mấy vui vẻ.

"Oa, oa oa oa!" Quý Đại Bảo bất lực kêu khóc trên sô pha, người

nhà họ Lãnh đã đi khuất dạng rồi mà chú út vẫn không nương

tay, tiếng "bốp bốp" vang dội liên hồi.

"Oa oa!" Quý Đại Bảo nước mắt đầm đìa, đôi mắt mờ mịt giơ tay

ra cầu cứu Vương Chiêu Mưu đang đứng một bên, thế rồi anh

lớn bước tới, xòe tay ra đập vào bàn tay cầu cứu của nó.

---

Người dịch: Thật ra trong suốt quá trình, sếp Vương cũng đang

thử lòng Quý Liên Hoắc đó, ẻm đã chứng minh mình xứng đáng

rồi á.

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Lãnh Tu Minh sững sờ nhìn thiếu niên, hồi lâu vẫn chưa địnhthần lại.Cụ Lãnh đau đớn nhắm mắt lại, Lãnh Uyển Âm che miệng, nướcmắt không ngừng rơi. Con cháu nhà họ Lãnh chết trong một vụtai nạn vì ngồi xe dù để tiết kiệm một tệ.Quý Liên Hoắc khó hiểu nhìn ba người trước mặt, không hiểu tạisao ông cụ này lại có vẻ buồn bã như vậy, tại sao người phụ nữlại khóc không thành tiếng, ngay cả gã Lãnh Tu Minh kia cũngquay mặt đi, không dám nhìn mình nữa."Tai nạn xe cộ này..." Cụ Lãnh gần như không nói nên lời, lòngđau như cắt. Cháu trai của mình thoát khỏi thảm họa hơn mườinăm trước, nhưng lại bị cán chết dưới bánh xe vì nghèo khó. Tạisao lúc đó mình không xem xét chi tiết vụ tai nạn xe hơi đó? Tạisao lại chỉ tin vào lời kể của những người đó, tin rằng hai đứa trẻđã bị ngọn lửa nuốt chửng mà không tìm kiếm nữa?Lòng Lãnh Uyển Âm bị nỗi tự trách nhồi đầy, nếu cái chết củaem trai và em dâu là do kẻ thù của nhà họ Lãnh gây ra, thì cáichết của đứa cháu thứ hai đều là lỗi của những người lớn vôtrách nhiệm như mình! Nếu em trai và em dâu biết hai đứa concủa họ đã phải chịu đựng biết bao đau khổ ở đây, trong khi anhchị của mình đang vui vẻ ở Mỹ thì họ sẽ nghĩ sao!Nghe ông lão đối diện nhắc đến vụ tai nạn, Quý Liên Hoắc cụpmắt nói: "Vụ tai nạn đã giải quyết xong, được bồi thường bamươi ngàn.""Ba, ba mươi ngàn." Cụ Lãnh hít một hơi thật sâu, cảm thấytừng hơi thở đều nhức nhối."Ba." Lãnh Uyển Âm ngồi cạnh cụ Lãnh, vừa lau nước mắt vừavuốt lưng cho ông lão."Ông còn nhớ, anh của con cũng có một miếng ngọc... ở đâurồi?" Người mạnh mẽ như cụ Lãnh mà lúc này giọng nói lại hơirun rẩy."Chôn cùng anh tôi rồi." Quý Liên Hoắc vừa nói xong liền nhậnra có gì đó không đúng, ngẩng đầu cảnh giác nhìn ông lão: "Saoông biết anh tôi cũng có một miếng ngọc bàn long?"Cụ Lãnh dù có cứng rắn đến đâu, lúc này vẫn rưng rưng nướcmắt."Miếng ngọc đó là do bạn cũ của ông tặng, tổng cộng có haimiếng, con một miếng, anh trai con một miếng. Khi con mới sinhra đã đeo trên cổ rồi, hồi còn nhỏ con rất thích ôm ngọc màgặm."Quý Liên Hoắc im lặng nhìn ông lão, rồi đến người phụ nữ rưngrưng nước mắt, lại đến Lãnh Tu Minh không dám nhìn mình, độtnhiên phản ứng lại. Quý Liên Hoắc bất an nhìn Vương ChiêuMưu, sau đó nhìn ba người ở đối diện, ngồi lùi lại, đến gầnVương Chiêu Mưu hơn, giữ khoảng cách với họ.Thì ra lúc trước anh Chiêu Mưu hỏi cậu có muốn tìm gia đìnhmình không, nếu gia đình đến tìm thì sao, là do nguyên nhânnày. Dù thấy đối phương có vẻ rất mạnh, nhưng câu trả lời củaQuý Liên Hoắc vẫn như cũ. Không ai có thể buộc cậu rời khỏiChiêu Chiêu.Cảm nhận được sự chống đối của thiếu niên, Lãnh Uyển Âmrưng rưng nước mắt, giơ tay chỉ vào cụ Lãnh."Con à, đây là ông nội ruột của con.""Cô, là cô của con." Lãnh Uyển Âm buồn bã vỗ nhẹ vào trướcngực mình. "Chúng ta... là người nhà của con."Quý Liên Hoắc nhìn hai người kia bằng ánh mắt thờ ơ."Thật sự là vậy." Lãnh Uyển Âm gạt nước mắt: "Lúc đó cả nhàkhông bỏ rơi các con, là vì một tai nạn đã xảy ra, ba mẹ conthiệt mạng trong biển lửa, cả nhà tưởng hai đứa con cũng khôngmay đi rồi, cả nhà thật sự không biết hai con còn sống. Chỉ cầnbiết chút tin tức hai con sống sót, cả nhà sẽ không từ bỏ việc tìmkiếm hai con, cho dù mất tất cả cũng không sao, chỉ cần có thểtìm được hai con..."Lãnh Uyển Âm nói hơi lộn xộn, thấy thiếu niên vẫn tỏ vẻ lạnhlùng mà lòng đau xót vô cùng. Cậu không muốn nhận người cônày, không muốn nhận ông nội ruột, càng không muốn lại nhàhọ Lãnh."Em họ." Lãnh Tu Minh ánh mắt chân thành, ra sức thuyết phục:"Ông nội và cô thực sự đã tốn rất nhiều công sức để tìm đượchai em, bao năm qua họ vẫn luôn nhớ đến em, chưa bao giờquên. Có thể em chưa biết nhiều về nhà họ Lãnh, nhưng nếu emquay lại, em sẽ không bao giờ phải làm những việc mình khôngthích chỉ vì tiền."Lãnh Tu Minh liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, ẩn ý dường như đãquá rõ ràng."Tu Minh!" Cụ Lãnh quát.Lãnh Uyển Âm quay lại nhìn đứa cháu lớn của mình, trong mắtvừa không dám tin, vừa có cả nỗi thất vọng sâu sắc.Quý Liên Hoắc ngẩn ra, cậu cũng hiểu ý Lãnh Tu Minh ám chỉ cáigì. Họ tin vào tin đồn bao nuôi bên ngoài, cho rằng cậu ở bênanh Chiêu Mưu chỉ vì tiền.Vương Chiêu Mưu nhìn thấy cơn giận bùng lên trong mắt QuýLiên Hoắc, cậu lập tức đứng dậy, đấm một quyền thật mạnh.Lãnh Tu Minh dù cố gắng chống cự nhưng vẫn nhận một cú đấmmạnh vào mặt, sức mạnh đủ để khiến gã đập vào lưng ghế sôpha.Lãnh Tu Minh môi chảy máu, bị Quý Liên Hoắc túm cổ áo nhưngvẫn toét miệng cười. "Em nghĩ mình là người duy nhất củaVương Chiêu Mưu à? Anh ta đã đưa miếng ngọc của em cho tìnhnhân nào rồi, mà em vẫn chẳng biết gì cả?""Anh nói bậy!" Quý Liên Hoắc phản bác không chút do dự."Vậy em nhìn cái này đi!" Lãnh Tu Minh vươn tay cầm lấy tài liệutrên bàn đưa ra trước mặt Quý Liên Hoắc.Quý Liên Hoắc ngơ ngác, nhìn đi nhìn lại dòng chữ "một đêmxuân với sếp", lòng như bị một mũi kim thép đâm vào, vặn vẹoxoay chuyển."Em nói đi, nếu Vương Chiêu Mưu không có người khác thì bàiđăng này làm sao xuất hiện được?" Lãnh Tu Minh lắc lắc tranggiấy trong tay, trong mắt hiện lên vài phần tàn nhẫn: "Vừa đoánlà biết em đã tặng ngọc bàn long cho Vương Chiêu Mưu, nhìnxem, anh ta đối xử với vật quý giá nhất của em như thế nào? Emhọ, người ngoài không đáng tin cậy, chỉ có gia đình mới là ngườiyêu thương em nhất!"Vương Chiêu Mưu giữ im lặng, ngước lên nhìn Quý Liên Hoắc.Lãnh Tu Minh đang liên tục kích động Quý Liên Hoắc, gã cảmthấy bị đe dọa, gã muốn Quý Liên Hoắc trở về nhà họ Lãnh càngsớm càng tốt, để Quý Liên Hoắc cạnh tranh với mình ở trạng tháinày. Đồng thời, gã còn có thể tạo dựng hình ảnh một con ngườivị tha, không biết sợ hãi, dùng vết thương của chính mình đểvạch trần bộ mặt thật của Vương Chiêu Mưu, để em họ bị baonuôi biết quay đầu trên con đường lạc lối, trở về nhà họ Lãnh,để gã giành được sự ưu ái của cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm.Vậy nên, Lãnh Tu Minh đang ly gián anh và Quý Liên Hoắc, bàiviết đó chính là vũ khí trong tay gã.Quý Liên Hoắc nhìn vào mắt Vương Chiêu Mưu, hai mắt đỏ hoe,trái cổ rung động, cậu quay lại nhìn Lãnh Tu Minh."Bài viết đó là do tôi đăng, không liên quan gì đến anh ChiêuMưu."Lãnh Tu Minh đẩy Quý Liên Hoắc ra, không nhịn được cười: "Kỹnăng nói dối của em thực sự rất kém! Theo lời của em, ngọc bànlong vẫn còn trong tay em, em có thể chứng minh được không?"Quý Liên Hoắc im lặng, nghiến răng thật chặt, không nói gì."Tất nhiên là được."Đột nhiên một giọng nói dịu dàng từ phía đối diện vang lên, QuýLiên Hoắc ngẩng đầu nhìn thấy Vương Chiêu Mưu đang mỉmcười với mình.Vương Chiêu Mưu tao nhã đứng dậy, bước lên cầu thang, mởcửa phòng làm việc, lát sau, anh cầm thứ gì đó trong tay bướcra, đứng trước mặt Quý Liên Hoắc, đặt miếng ngọc vào tay thiếuniên.Quý Liên Hoắc vui mừng nhìn anh, nhìn miếng ngọc bàn longtrong tay, rồi lại nhìn Vương Chiêu Mưu, nếu có đuôi thì có cócậu đã quẫy bay lên trời. Anh Chiêu Mưu không có người tìnhnhỏ nào cả! Chiêu Chiêu luôn giữ ngọc của mình rất kỹ!Lãnh Tu Minh cau mày nhìn miếng ngọc trong tay Quý LiênHoắc, rồi nhìn Vương Chiêu Mưu, trong mắt hiện lên nỗi nghihoặc. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Vương Chiêu Mưu lấylại viên ngọc từ tay người tình?"Có thể cho ông xem miếng ngọc này không?" Cụ Lãnh liếc nhìnLãnh Tu Minh, rồi ôn hòa nhìn sang Quý Liên Hoắc."Tôi đã tặng ngọc cho anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ngẩngđầu đặt miếng ngọc lại vào tay Vương Chiêu Mưu.Cụ Lãnh khựng lại, nhìn sang Vương Chiêu Mưu, muốn nói lạithôi.Vương Chiêu Mưu hiểu ý, trao ngọc cho ông lão.Cụ Lãnh nhìn kỹ miếng ngọc trên tay, từ tay nghề điêu khắc đếnchất liệu cũng như những sai sót nhỏ trên đó đều chứng tỏ nó làhàng thật.Thấy vẻ mặt xác định của cha mình, Lãnh Uyển Âm nhìn lại dòngchữ hiển thị trên văn kiện, cảm thấy có chút bối rối. "Vậy còn bàiviết...""Là on!" Một giọng nói trẻ con vang lên từ tầng hai, mọi ngườiđều ngước nhìn. Một thằng nhóc mặc áo xanh đứng ở nơi đầucầu thang, hai tay chống nạnh, ngực ưỡn cao.Lãnh Uyển Âm sửng sốt nhìn đứa bé, rồi nhìn Quý Liên Hoắc vàVương Chiêu Mưu.Quý Đại Bảo lúc này cảm thấy mình đang tỏa ra hào quang vạntrượng, mặc dù chú út đã đặt mình lên giường trước khi rời đi,bên cạnh có một chiếc gối chặn lại, nhưng những trở ngại nhỏđó làm sao có thể cản trở nó khi đã hai tuổi chứ!Nhưng cầu thang trước mặt lúc này thì hơi cao. Quý Đại Bảoquay người lại, bám chặt vào bậc trên, cẩn thận đặt chân xuốngbậc dưới, sau khi chân vững rồi mới thả chân còn lại xuống, cốgắng xuống cầu thang.Phòng khách im lặng như tờ, cụ Lãnh không nói nên lời. Ông cụđã sống lâu như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên gặp phải hếtngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cụ Lãnh suy nghĩ kỹ lại,nhớ ra hôm qua khi em trai của Vương Chiêu Mưu cãi nhau vớingười ta có nói rằng sinh viên được Vương Chiêu Mưu tài trợ códẫn theo một đứa bé. Vậy... đây là con của ai?Đi xuống được bốn bậc thang, chân Quý Đại Bảo đã hơi run lên,nhìn con đường dài phía dưới, nó thở dài, tiếp tục thận trọng bòxuống. Bậc thang quá sạch sẽ, Quý Đại Bảo không đi giày nênchân hơi trơn. Dưới lầu im lặng, mọi người đang nhìn đứa trẻmột hai tuổi trượt xuống cầu thang.Thấy phía dưới chỉ còn hai bậc, Quý Đại Bảo thở phào nhẹnhõm, chuẩn bị xoay người nhảy xuống cho thật ngầu lòi, ai ngờnhảy mạnh một cái, vừa hay đến được mặt cắt ngang của bậcthang cuối cùng, "bốp" một tiếng ngã đập mặt xuống trước mặtmọi người.Quý Liên Hoắc im lặng một lúc, lặng lẽ bế thằng cháu lên."Đây là con của ai?" Lãnh Uyển Âm không khỏi đứng dậy nhìnđứa bé trong tay Quý Liên Hoắc."Của anh tôi." Quý Liên Hoắc giữ Quý Đại Bảo lại, không chongười phụ nữ kia nhìn."Diệu Minh nó, có con rồi?" Cụ Lãnh ngạc nhiên đứng dậy nhìnthẳng đứa bé trong vòng tay thiếu niên. Đây hóa ra là chắt traicủa mình! Diệu Minh vậy mà đã để lại một giọt máu!"Anh tôi là Quý Liên Thành, không phải Diệu Minh gì đó." QuýLiên Hoắc bế Quý Đại Bảo, lạnh lùng nhìn những người kia.Quý Đại Bảo quay đầu lại nhìn cụ Lãnh, toét miệng cười vui vẻ.Cụ Lãnh nhìn chắt trai của mình mà tim gần như tan chảy."Pa pa." Quý Đại Bảo ngạo nghễ kéo cổ áo Quý Liên Hoắc, chỉvào bài viết trên văn kiện: "Đó là on ăng!"Quý Liên Hoắc dừng chân lại, cúi đầu nhìn thằng nhóc con trongtay.Lãnh Uyển Âm không nhịn được bước tới, ôn hòa nhìn thằngnhóc quậy phá: "Con còn nhỏ như vậy, sao có thể đăng cáinày?""Con chỉ muốn xem ngọc của pa pa có giá trị gì không." Quý ĐạiBảo trịnh trọng nói, cố gắng thể hiện hình tượng thiên tài nhỏ bécủa mình: "Đưa điện thoại di động cho con, con có thể đăngthêm một cái."Lãnh Uyển Âm mỉm cười lấy điện thoại di động ra nhét vào taynó. Quý Đại Bảo thuần thục mở điện thoại, tìm thấy Diễn đànNgười giàu có, nhìn cánh cửa biệt thự bị vỡ tan, cau mày bắtđầu đăng bài.[Sốc, cửa trước nhà tôi bị một nhóm người phá vỡ, thiênlý ở đâu!]Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo gõ chữ bằng phiên âmrất mượt mà, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.Trước khi Quý Đại Bảo bấm "đăng bài", Lãnh Uyển Âm đã lấyđiện thoại của mình lại, đưa cho cụ Lãnh xem nội dung trên đó.Cụ Lãnh nhìn bài đăng, rồi nhìn đứa trẻ dễ thương trước mặt,ánh càng ngày càng thương yêu. Sao có thể có một đứa trẻthông minh lanh lợi dễ thương như vậy? Lại còn là chắt trai củamình!Lãnh Tu Minh nhìn đứa trẻ đang gõ phím trôi chảy, trong mắttràn đầy kinh ngạc."Con tên gì?" Cụ Lãnh cúi người xuống nhìn thằng nhóc bằngánh mắt thương yêu: "Bao nhiêu tuổi?""On tên Quý Đại Bảo, năm nay hai tuổi." Quý Đại Bảo nhìn ôngnội yêu thương mình nhất, hai mắt đen láy chớp chớp, muốnnhận người thân ngay: "Ông là pa pa của pa pa của pa pa onsao?""Đúng vậy." Cụ Lãnh hai mắt sáng bừng."Tức là ông cố ~" Quý Đại Bảo vui vẻ đưa bàn tay nhỏ bé vềphía cụ Lãnh, thầm khen ngợi sự thông minh cơ trí của chínhmình. Chỉ mất chưa đầy nửa năm kể từ khi bắt đầu đăng bài chođến khi nhận người thân! Cuối cùng cũng có thể trở về nhà họLãnh sớm hơn rồi!Tiếng "ông cố" khiến trái tim cụ Lãnh run lên, giơ tay lên định bếchắt trai đáng yêu của mình, thế nhưng Quý Liên Hoắc lùi lại haibước, xoay Quý Đại Bảo đi, không cho hai người ôm nhau.Cụ Lãnh giật mình, mắt tối đi, thất vọng buông tay xuống."Đây là chắt trai của ông nội, ông nội có quyền bế nó." Lãnh TuMinh nhìn Quý Liên Hoắc."Quyền?" Quý Liên Hoắc hai mắt tối đen: "Quý Đại Bảo khócsuốt đêm vì bệnh, các người ở đâu? Không ai chăm sóc Quý ĐạiBảo, tôi phải nghỉ học đi bày hàng, các người ở đâu? Để có mộtmiếng sữa cho Quý Đại Bảo, tôi phải vật lộn với chó hoang, đánhnhau với bọn côn đồ đường phố, các người ở đâu? Quý Đại Bảomôi tím tái ngất xỉu, bệnh viện bảo tôi đi gom tiền, các người ởđâu?""Bây giờ mở miệng đòi quyền với tôi?!" Quý Liên Hoắc nhìn đámngười trước mặt, đứng trước Vương Chiêu Mưu, chỉ tay về phíacửa biệt thự. "Tôi không chào đón các người, tôi họ Quý khônghọ Lãnh, đứa trẻ này cũng không!""Con à..." Cụ Lãnh rất ruột đau như cắt khi nghe những gì QuýLiên Hoắc phải trải qua, không cần suy nghĩ nhiều cũng biếtchăm sóc đứa bé một tuổi khó khăn đến nhường nào.Thấy đám người vẫn không chịu đi, Quý Liên Hoắc mím môi, cởiquần Quý Đại Bảo trước mặt mọi người, vỗ vào cái mông tròntrịa của cháu trai.Một tiếng "bốp" vang dội, Quý Đại Bảo lập tức hét lên.Cụ Lãnh chết lặng tại chỗ, nghe chắt trai òa lên khóc."Tất cả là tại con!" Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo, ánh mắtđầy tức giận. "Tất cả là tại con, đưa những người này đến đây!Còn dám vu cáo hãm hại anh Chiêu Mưu!"Sau vài cái vỗ nữa, mông Quý Đại Bảo đã đỏ bừng lên, cụ Lãnhvô cùng đau khổ khi nghe tiếng đứa trẻ khóc, đành hạ quyếttâm bảo Lãnh Uyển Âm và Lãnh Tu Minh ra ngoài."Con à, đừng đánh nữa..." Cụ Lãnh đứng ở cửa, vẫn muốn canngăn, những cú đánh của Quý Liên Hoắc dường như giáng thẳngvào tim khiến ông rất đau.Quý Liên Hoắc mím môi, liếc nhìn cụ Lãnh, rồi đánh thêm mấycái thật mạnh nữa.Tiếng khóc của Quý Đại Bảo lập tức trở nên xé ruột xé gan, cụLãnh thấy vậy thì vội vàng ra khỏi biệt thự, lên xe ngay, chỉ đạođoàn xe nhanh chóng rời đi.Tiếng khóc của Quý Đại Bảo truyền ra từ biệt thự, cụ Lãnh quayđầu nhìn về phía đó, ánh mắt đầy lo lắng và đau khổ. Cả hai đứatrẻ đều có cuộc sống khó khăn, đặc biệt là Quý Liên Hoắc phảivừa mưu sinh vừa chăm sóc con của anh trai còn nhỏ, cậu chỉ làmột đứa trẻ mà phải gánh trách nhiệm nuôi một đứa trẻ khác.Cậu quyến luyến ỷ lại vào Vương Chiêu Mưu như vậy cũng cóthể hiểu được, nếu không gặp được Vương Chiêu Mưu, không cógì đảm bảo hai đứa trẻ này sẽ sống sót cho đến khi ông tìm đến.Lòng cụ Lãnh như thắt lại, Lãnh Uyển Âm ngồi cạnh cụ Lãnh,cảm xúc vẫn còn chưa dịu lại được.Thấy biệt thự không còn trong tầm mắt nữa, cụ Lãnh dừng đoànxe lại, xuống xe nhìn về hướng biệt thự, ánh mắt đầy vương vấn."Ông nội..." Lãnh Tu Minh đứng phía sau cụ Lãnh, vừa định nóivài lời an ủi thì cụ Lãnh quay lại, nghiêm khắc cho cháu trai mìnhmột cái tát."Đừng tưởng ông không biết suy nghĩ nhỏ nhặt của con." CụLãnh có chút tức giận nói: "Em họ và cháu họ còn chưa vào nhàhọ Lãnh mà đã tính toán gài bẫy chúng, ba mẹ con dạy con thếnày à?!"Lãnh Tu Minh cúi đầu, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi ông nội, cho chỉmong em họ nhanh chóng quay lại nhà họ Lãnh."Cụ Lãnh lười nói nhảm với Lãnh Tu Minh, Lãnh Uyển Âm bước tớiđỡ cụ Lãnh lên xe, quay lại nhìn Lãnh Tu Minh không mấy vui vẻ."Oa, oa oa oa!" Quý Đại Bảo bất lực kêu khóc trên sô pha, ngườinhà họ Lãnh đã đi khuất dạng rồi mà chú út vẫn không nươngtay, tiếng "bốp bốp" vang dội liên hồi."Oa oa!" Quý Đại Bảo nước mắt đầm đìa, đôi mắt mờ mịt giơ tayra cầu cứu Vương Chiêu Mưu đang đứng một bên, thế rồi anhlớn bước tới, xòe tay ra đập vào bàn tay cầu cứu của nó.---Người dịch: Thật ra trong suốt quá trình, sếp Vương cũng đangthử lòng Quý Liên Hoắc đó, ẻm đã chứng minh mình xứng đángrồi á.

Chương 93: Chương 93