Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 126: Chương 126

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng khách, chị Trình bước raxem thử thì thấy Vương Chiêu Mưu đang ngồi trên sô pha, tháokính ra, đặt tay lên giữa hai lông mày."Cậu chủ?" Chị Trình tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, vừa đến gầnđã ngửi thấy mùi rượu. Mắt chị Trình nheo lại, trong lòng lập tứcvang lên tiếng chuông báo động. "Cậu chủ, tôi đi nấu nước giảirượu cho cậu ngay!""Tôi muốn vị quýt." Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu cười với chịTrình.Chị Trình lo lắng không yên, vừa chuẩn bị món nước giải rượu ,vừa nhìn ra tình hình trong phòng khách, thấy cậu chủ không cóý định đứng dậy làm gì mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.Đèn pha xe hơi lóe lên bên ngoài biệt thự, một chiếc xe dừng lạitrước cửa, Quý Liên Hoắc tắt máy, kéo phanh tay, rút chìa khóaxe, nhanh chóng lao vào.Chị Trình đang cho kẹo sơn tra vào nước giải rượu vị quýt thìthấy Quý Liên Hoắc chạy vào phòng khách như một cơn gió, trêntay cầm thứ gì đó rồi lao về phía sô pha."Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đặt hộp bánh xuống bàn bêncạnh, cẩn thận nhìn người nọ, phát hiện Vương Chiêu Mưu đangdựa vào sô pha nghỉ ngơi, mắt kính cũng không đeo, trên ngườithoang thoảng mùi rượu."Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu vẫnmặc nguyên áo khoác, giày cũng chưa thay. Cậu nhanh chóng đilấy đôi dép, quỳ nửa người trước sô pha, một tay nhẹ nhàngnắm lấy mắt cá chân người nọ, tay kia cẩn thận cởi đôi giày dađen của anh ra. Chiêu Chiêu có vẻ thích mang vớ tối màu, phầnmắt cá chân hở ra giữa quần âu và giày da của anh thường đượcbao quanh bởi đôi vớ như vậy. Quý Liên Hoắc lấy một chiếc dép,một tay nắm lấy mắt cá chân của Vương Chiêu Mưu, phát hiệnnó có vẻ hơi gầy. Mắt cá chân của Chiêu Chiêu thật đẹp.Chị Trình nấu xong nước giải rượu mang ra, thấy Quý Liên Hoắcđang thay dép cho cậu chủ, không biết chuyện gì xảy ra mà haitai đỏ bừng, rồi cậu lại mang đôi giày da của cậu chủ ra đặt ởcửa. Thấy Vương Chiêu Mưu nhắm mắt, chị Trình khó xử cầmnước giải rượu, không biết có nên đánh thức anh hay không."Chị Trình, chị đi nghỉ ngơi đi, tôi giúp anh Chiêu Mưu thay đồ rồiđưa anh ấy về phòng." Quý Liên Hoắc bỏ giày xuống rồi đi tới."Vậy chờ cậu chủ tỉnh dậy, cậu cho cậu ấy uống nước giải rượunày, sáng mai thức dậy sẽ thấy đỡ hơn." Chị Trình đặt nước giảirượu trên tay xuống: "Cái này là cậu chủ yêu cầu lúc chưa ngủ,nước giải rượu vị quýt.""Được, cảm ơn chị Trình." Quý Liên Hoắc nhìn nước giải rượu rồinhanh chóng đi rửa tay. Thấy chị Trình trở về phòng, cậu lau tayvào khăn, trong mắt tràn đầy niềm vui, như một đứa trẻ đượcthỏa sức chơi đùa sau khi cha mẹ đi vắng, niềm vui không gìsánh bằng.Quý Liên Hoắc bước nhanh đến bên Vương Chiêu Mưu, cúixuống lén hôn lên khóe mắt anh, thấy lông mi anh khẽ run thìkhông nhịn được cười."Chiêu Chiêu, em giúp anh cởi áo khoác được không?"Thấy Vương Chiêu Mưu vẫn còn ngủ, Quý Liên Hoắc cẩn thậnnhấc cánh tay anh lên, từ từ kéo tay áo vest xuống, tiếp tục nhìnáo ghi lê trên người anh, mím môi, đưa tay chạm vào hàng cúcáo ghi lê."Chiêu Chiêu, trong phòng nóng, em cởi cái này ra cho anh đượckhông?"Vương Chiêu Mưu cúi đầu, hơi thở đều đặn.Quý Liên Hoắc mở từng cúc áo ghi lê, lòng thầm vui mừng, cởiáo ghi lê trên người Vương Chiêu Mưu ra. Nhìn chiếc áo sơ miđen duy nhất còn lại trên người anh, Quý Liên Hoắc đưa tay lên,ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cổ anh, lại không kìm được nụ cười."Chiêu Chiêu, cúc áo sơ mi chật phải không?" Quý Liên Hoắcdùng hai tay đỡ Vương Chiêu Mưu dựa vào sô pha, ngẩng đầulên, hết sức nhẹ nhàng cởi cúc áo thứ nhất, rồi cúc áo thứ haicủa anh.Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, đường nétcổ trắng ngần duyên dáng, xương quai xanh hơi nghiêng, làn dacủa Chiêu Chiêu mịn màng trắng trẻo, như bạch ngọc thượnghạng, cùng thân nhiệt hơi thấp. Yết hầu của cậu khẽ nhúc nhích,tay vô thức di chuyển xuống, định mở cúc áo thứ ba.Đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc khẽ run, cậu nín thở, rồi thấymột bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay mình, cáckhớp xương hiện rõ ràng, móng tay sạch sẽ gọn gàng. Như thểbị bắt gặp đang làm chuyện xấu, Quý Liên Hoắc khựng lại,ngẩng đầu lên từng chút một, thấp thỏm không yên nhìn VươngChiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu hơi hạ mắt xuống, vẫn còn hơi say, yên lặngquan sát người trước mặt mình. Anh không đeo kính, đôi mắttuyệt đẹp không bị tròng kính làm mờ đi, giúp Quý Liên Hoắcnhìn thấy rõ hơn. Đuôi mắt anh hơi cong lên, ửng đỏ đôi phần,vương thêm chút ánh trăng lấp lánh, vẫn rất khôn khéo, nhưnglại hòa vào một chút d*c v*ng trong cơn say.Bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú khiến Quý Liên Hoắc bấtgiác thất thần, tiến lại gần từng chút một, hôn lên khóe mắt,dưới mắt anh, nụ hôn nhỏ vụn dịu dàng, không muốn bỏ lỡ bấtkỳ khoảng trống nào.Vương Chiêu Mưu yên lặng dựa vào sô pha, từ từ nhắm mắt lại,cảm nhận được Quý Liên Hoắc đang nắm tay mình, dẫn dắt đếnv**t v* dưới lớp áo len của cậu."Chiêu Chiêu." Má Quý Liên Hoắc ửng hồng, cậu thân mật hônlên má Vương Chiêu Mưu, ngửi thấy mùi rượu trên môi anh, rồinhớ ra món nước giải rượu, đành quyến luyến buông tay anh ra."Chiêu Chiêu, uống chút nước giải rượu nào." Quý Liên Hoắcchạm vào thành chén, cầm lấy muỗng, chấm một ít lên môimình, thấy nhiệt độ vừa phải rồi mới lấy mấy chiếc gối dựa sôpha đến, lót dưới thắt lưng Vương Chiêu Mưu, giúp anh ngồi dậy.Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh Vương Chiêu Mưu, múc mộtmuỗng nước giải rượu, nhẹ nhàng để sát bên môi anh: "ChiêuChiêu, anh nếm thử đi."Vương Chiêu Mưu cụp mắt, không có ý định mở miệng uống."Chiêu Chiêu, nhìn em này." Quý Liên Hoắc vội vàng uống mộtmuỗng nước giải rượu trước mặt anh: "Chua chua ngọt ngọt, vịrất ngon."Thấy Vương Chiêu Mưu nhìn mình, Quý Liên Hoắc vội vàng múcthêm một muỗng đưa lên môi anh: "Chiêu Chiêu, thử mộtmiếng."Vương Chiêu Mưu khẽ hé đôi môi màu nhạt, Quý Liên Hoắc thấycơ hội liền hơi nghiêng muỗng sang, để nước giải rượu chảy vàomiệng anh."Chiêu Chiêu, thêm miếng nữa." Quý Liên Hoắc mỉm cười, nhanhchóng múc thêm một muỗng, đưa lên môi Vương Chiêu Mưu.Uống vài miếng nước giải rượu, Quý Liên Hoắc nhìn thấy nướcdính trên khóe môi Vương Chiêu Mưu, bèn vội tiến lại gần, hônlên khóe môi anh, nhẹ nhàng m*t lấy. Cảm nhận được sự mềmmại dưới đôi môi, cùng với vị chua ngọt của nước giải rượu, haimá cậu ửng hồng, lồng ngực căng đầy, chỉ toàn là vị ngọt."Chiêu Chiêu, anh ngọt quá." Quý Liên Hoắc đặt chén nướcxuống, liên tục hôn nhẹ người kia, giống như không sao hôn đủđược, chỉ muốn nuốt trọn anh vào bụng mới có thể thỏa mãn.d** tai bị m*t nhẹ nhàng, một tay bị Quý Liên Hoắc nắm lấy vuốtve dưới lớp áo len, Vương Chiêu Mưu nhắm mắt, nâng tay chậmrãi đẩy Quý Liên Hoắc qua, ngồi dậy, ý thức vừa rồi còn mônglung giờ đã tỉnh táo hơn nhiều."Chiêu Chiêu?" Hơi thở của Quý Liên Hoắc không ổn định, mắtnhìn về phía Vương Chiêu Mưu như vừa tỉnh khỏi cơn mơ."Về rồi?" Vương Chiêu Mưu giơ tay ấn trán.Quý Liên Hoắc thấy vậy liền tiến lên nhẹ nhàng xoa thái dươngcho anh, cố gắng dùng kỹ thuật xoa bóp để anh thấy dễ chịuhơn."Chiêu Chiêu, em về rồi." Quý Liên Hoắc nhìn anh, nhìn thế nàocũng cảm thấy vui vẻ."Đã giải quyết xong chưa?" Vương Chiêu Mưu nhắm mắt lại, cảmnhận sức mạnh từ đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc."Em đã để lại tất cả bằng chứng, em nghe lời Chiêu Chiêu,chuẩn bị mọi thứ từ trước, ngày hôm nay sử dụng tất cả rồi, nhàhọ Lãnh muốn xử lý nhà họ Văn cho ra trò, không cần em phải lonữa." Quý Liên Hoắc cười. "Chiêu Chiêu, anh nói đúng, em nênbớt dùng nắm đấm, suy nghĩ nhiều hơn."Vương Chiêu Mưu mỉm cười, mở mắt nhìn Quý Liên Hoắc. Tuykhông biết Quý Liên Hoắc dùng cách nào để xóa bỏ hoàn toànhiềm nghi xung quanh mình, nhưng anh vẫn rất vui lòng để nhàhọ Lãnh ra tay thanh trừng nhà họ Văn.Quý Liên Hoắc nhìn đồng hồ, phát hiện đã quá nửa đêm, bènmở hộp bánh trên bàn, lấy ra hai chiếc bánh nhỏ tinh xảo. Cậuđặt một chiếc bánh nhỏ trước mặt Vương Chiêu Mưu, hai tayđưa chiếc nĩa nhựa nhỏ, ánh mắt đầy chân thành. "Chiêu Chiêu,năm nay em sẽ cùng anh ăn bánh."Vương Chiêu Mưu lặng lẽ cầm nĩa nhỏ lên, cùng Quý Liên Hoắcăn chiếc bánh trước mặt.Quý Liên Hoắc ăn chậm lại, theo dõi tốc độ của Vương ChiêuMưu, thấy anh ăn xong mới nuốt miếng bánh cuối cùng củamình.Đẩy hộp bánh rỗng sang một bên, Vương Chiêu Mưu lấy khăngiấy lau khóe miệng, ngẩng đầu lên thì thấy Quý Liên Hoắc đangchăm chú nhìn mình, một chút kem còn dính trên má, ngoanngoãn như một chú chó lớn đang nhìn chủ. Anh đưa tay lên,dùng khăn giấy lau kem trên má cho cậu.Quý Liên Hoắc nắm lấy tay Vương Chiêu Mưu, nghiêng đầu, cọmá vào lòng bàn tay anh: "Chiêu Chiêu anh còn nhớ không?Ngày này năm ngoái, Chiêu Chiêu đã đặt ra cho em một mụctiêu, sau đó hứa cho em một điều ước."Vương Chiêu Mưu khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng: "Nhớ." QuýLiên Hoắc đã làm được, anh cũng thực hiện điều ước của cậu."Chiêu Chiêu có thể... đưa ra một yêu cầu cho em, rồi lại cho emmột điều ước nữa không?" Ánh mắt của Quý Liên Hoắc tràn đầykhát vọng, hòa lẫn với yêu thương và khao khát, trong trẻo màchân thành.Vương Chiêu Mưu gần như không cần suy nghĩ cũng biết đượcmong muốn của Quý Liên Hoắc.Cậu muốn anh.Cậu đã khao khát từ lâu rồi.Suy nghĩ của thanh niên đôi khi dễ đoán, suy cho cùng, một cơthể đang ở thời kỳ đỉnh cao của h*m m**n thì có nhu cầu làđiều tự nhiên.Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải đáp ứng được yêu cầucủa anh.Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, định chỉnh lại chiếc kính trên mũinhưng không thấy gì, anh vươn tay với lấy chiếc kính trên bàn,Quý Liên Hoắc lại giành trước một bước, lấy kính đưa cho anhbằng cả hai tay.Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc trước mắt mình.Lúc này, số rượu anh đã uống trong bữa tiệc trước đó dườngnhư bắt đầu bùng cháy trong dạ dày, ngọn lửa cùng với thamvọng mãnh liệt thiêu đốt đến trái tim, cháy bỏng trong khắp lồngngực.Kiếp trước là nhà họ Lãnh, là Lãnh Diệp đã hại anh rơi xuốnggiữa bụi đất, hại anh phải vùng vẫy trong bùn, hại anh cuối cùngchết trong tuyệt vọng dưới vũng lầy, nhìn vào những vết mốcloang lổ trên tường, nhìn vào những bức tường được sơn thôtrong tầng hầm, trút hơi thở cuối cùng.Kiếp này, nếu Quý Liên Hoắc thành công trong việc kế thừa nhàhọ Lãnh như đời trước, rất có thể cậu vẫn sẽ để Lãnh Diệp làmtổng giám đốc Lãnh Thị, theo đúng cốt truyện của tiểu thuyết,cuối cùng hắn vẫn sẽ là người thừa kế nhà họ Lãnh.Tại sao chứ?Bây giờ anh đã đặt cược chính bản thân mình, đặt cược cả tậpđoàn Vương Thị để giúp Quý Liên Hoắc cạnh tranh với Lãnh TuMinh, rồi cuối cùng vẫn phải dâng nhà họ Lãnh cho Lãnh Diệp?Nó xứng sao?Vương Chiêu Mưu cúi nhìn chiếc kính gọng vàng trong tay QuýLiên Hoắc, bỗng chốc hiểu ra điều mình muốn nhất là gì.Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, nâng tay lên chậm rãiv**t v* má cậu."Bất cứ điều gì tôi yêu cầu, em đều sẽ làm được sao?""Trừ việc bắt em yêu người khác, Chiêu Chiêu, bất cứ điều gì anhyêu cầu, em đều sẽ cố gắng hết sức để đạt được." Trong mắtQuý Liên Hoắc chỉ có chân thành và kiên định.Vương Chiêu Mưu cười, đôi môi nhạt màu khẽ cong lên, trongmắt hiện lên ngọn lửa hừng hực."Nếu tôi muốn toàn bộ tài sản của nhà họ Lãnh thì sao?"---Người dịch: Sếp say rượu thật đáng iu, cứ như CPU bị lag ấy =))Đọc tới đoạn này tự nhiên nhớ ra, lúc thầy Chu hỏi mẹ ruột sếpcó mấy đứa con, sếp nói 2 đứa thật ra là tính bản thân mình vớiem gái đã mất, chứ không tính bà chị hai đâu T_T

Nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng khách, chị Trình bước ra

xem thử thì thấy Vương Chiêu Mưu đang ngồi trên sô pha, tháo

kính ra, đặt tay lên giữa hai lông mày.

"Cậu chủ?" Chị Trình tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, vừa đến gần

đã ngửi thấy mùi rượu. Mắt chị Trình nheo lại, trong lòng lập tức

vang lên tiếng chuông báo động. "Cậu chủ, tôi đi nấu nước giải

rượu cho cậu ngay!"

"Tôi muốn vị quýt." Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu cười với chị

Trình.

Chị Trình lo lắng không yên, vừa chuẩn bị món nước giải rượu ,

vừa nhìn ra tình hình trong phòng khách, thấy cậu chủ không có

ý định đứng dậy làm gì mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Đèn pha xe hơi lóe lên bên ngoài biệt thự, một chiếc xe dừng lại

trước cửa, Quý Liên Hoắc tắt máy, kéo phanh tay, rút chìa khóa

xe, nhanh chóng lao vào.

Chị Trình đang cho kẹo sơn tra vào nước giải rượu vị quýt thì

thấy Quý Liên Hoắc chạy vào phòng khách như một cơn gió, trên

tay cầm thứ gì đó rồi lao về phía sô pha.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đặt hộp bánh xuống bàn bên

cạnh, cẩn thận nhìn người nọ, phát hiện Vương Chiêu Mưu đang

dựa vào sô pha nghỉ ngơi, mắt kính cũng không đeo, trên người

thoang thoảng mùi rượu.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu vẫn

mặc nguyên áo khoác, giày cũng chưa thay. Cậu nhanh chóng đi

lấy đôi dép, quỳ nửa người trước sô pha, một tay nhẹ nhàng

nắm lấy mắt cá chân người nọ, tay kia cẩn thận cởi đôi giày da

đen của anh ra. Chiêu Chiêu có vẻ thích mang vớ tối màu, phần

mắt cá chân hở ra giữa quần âu và giày da của anh thường được

bao quanh bởi đôi vớ như vậy. Quý Liên Hoắc lấy một chiếc dép,

một tay nắm lấy mắt cá chân của Vương Chiêu Mưu, phát hiện

nó có vẻ hơi gầy. Mắt cá chân của Chiêu Chiêu thật đẹp.

Chị Trình nấu xong nước giải rượu mang ra, thấy Quý Liên Hoắc

đang thay dép cho cậu chủ, không biết chuyện gì xảy ra mà hai

tai đỏ bừng, rồi cậu lại mang đôi giày da của cậu chủ ra đặt ở

cửa. Thấy Vương Chiêu Mưu nhắm mắt, chị Trình khó xử cầm

nước giải rượu, không biết có nên đánh thức anh hay không.

"Chị Trình, chị đi nghỉ ngơi đi, tôi giúp anh Chiêu Mưu thay đồ rồi

đưa anh ấy về phòng." Quý Liên Hoắc bỏ giày xuống rồi đi tới.

"Vậy chờ cậu chủ tỉnh dậy, cậu cho cậu ấy uống nước giải rượu

này, sáng mai thức dậy sẽ thấy đỡ hơn." Chị Trình đặt nước giải

rượu trên tay xuống: "Cái này là cậu chủ yêu cầu lúc chưa ngủ,

nước giải rượu vị quýt."

"Được, cảm ơn chị Trình." Quý Liên Hoắc nhìn nước giải rượu rồi

nhanh chóng đi rửa tay. Thấy chị Trình trở về phòng, cậu lau tay

vào khăn, trong mắt tràn đầy niềm vui, như một đứa trẻ được

thỏa sức chơi đùa sau khi cha mẹ đi vắng, niềm vui không gì

sánh bằng.

Quý Liên Hoắc bước nhanh đến bên Vương Chiêu Mưu, cúi

xuống lén hôn lên khóe mắt anh, thấy lông mi anh khẽ run thì

không nhịn được cười.

"Chiêu Chiêu, em giúp anh cởi áo khoác được không?"

Thấy Vương Chiêu Mưu vẫn còn ngủ, Quý Liên Hoắc cẩn thận

nhấc cánh tay anh lên, từ từ kéo tay áo vest xuống, tiếp tục nhìn

áo ghi lê trên người anh, mím môi, đưa tay chạm vào hàng cúc

áo ghi lê.

"Chiêu Chiêu, trong phòng nóng, em cởi cái này ra cho anh được

không?"

Vương Chiêu Mưu cúi đầu, hơi thở đều đặn.

Quý Liên Hoắc mở từng cúc áo ghi lê, lòng thầm vui mừng, cởi

áo ghi lê trên người Vương Chiêu Mưu ra. Nhìn chiếc áo sơ mi

đen duy nhất còn lại trên người anh, Quý Liên Hoắc đưa tay lên,

ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cổ anh, lại không kìm được nụ cười.

"Chiêu Chiêu, cúc áo sơ mi chật phải không?" Quý Liên Hoắc

dùng hai tay đỡ Vương Chiêu Mưu dựa vào sô pha, ngẩng đầu

lên, hết sức nhẹ nhàng cởi cúc áo thứ nhất, rồi cúc áo thứ hai

của anh.

Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, đường nét

cổ trắng ngần duyên dáng, xương quai xanh hơi nghiêng, làn da

của Chiêu Chiêu mịn màng trắng trẻo, như bạch ngọc thượng

hạng, cùng thân nhiệt hơi thấp. Yết hầu của cậu khẽ nhúc nhích,

tay vô thức di chuyển xuống, định mở cúc áo thứ ba.

Đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc khẽ run, cậu nín thở, rồi thấy

một bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay mình, các

khớp xương hiện rõ ràng, móng tay sạch sẽ gọn gàng. Như thể

bị bắt gặp đang làm chuyện xấu, Quý Liên Hoắc khựng lại,

ngẩng đầu lên từng chút một, thấp thỏm không yên nhìn Vương

Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu hơi hạ mắt xuống, vẫn còn hơi say, yên lặng

quan sát người trước mặt mình. Anh không đeo kính, đôi mắt

tuyệt đẹp không bị tròng kính làm mờ đi, giúp Quý Liên Hoắc

nhìn thấy rõ hơn. Đuôi mắt anh hơi cong lên, ửng đỏ đôi phần,

vương thêm chút ánh trăng lấp lánh, vẫn rất khôn khéo, nhưng

lại hòa vào một chút d*c v*ng trong cơn say.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú khiến Quý Liên Hoắc bất

giác thất thần, tiến lại gần từng chút một, hôn lên khóe mắt,

dưới mắt anh, nụ hôn nhỏ vụn dịu dàng, không muốn bỏ lỡ bất

kỳ khoảng trống nào.

Vương Chiêu Mưu yên lặng dựa vào sô pha, từ từ nhắm mắt lại,

cảm nhận được Quý Liên Hoắc đang nắm tay mình, dẫn dắt đến

v**t v* dưới lớp áo len của cậu.

"Chiêu Chiêu." Má Quý Liên Hoắc ửng hồng, cậu thân mật hôn

lên má Vương Chiêu Mưu, ngửi thấy mùi rượu trên môi anh, rồi

nhớ ra món nước giải rượu, đành quyến luyến buông tay anh ra.

"Chiêu Chiêu, uống chút nước giải rượu nào." Quý Liên Hoắc

chạm vào thành chén, cầm lấy muỗng, chấm một ít lên môi

mình, thấy nhiệt độ vừa phải rồi mới lấy mấy chiếc gối dựa sô

pha đến, lót dưới thắt lưng Vương Chiêu Mưu, giúp anh ngồi dậy.

Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh Vương Chiêu Mưu, múc một

muỗng nước giải rượu, nhẹ nhàng để sát bên môi anh: "Chiêu

Chiêu, anh nếm thử đi."

Vương Chiêu Mưu cụp mắt, không có ý định mở miệng uống.

"Chiêu Chiêu, nhìn em này." Quý Liên Hoắc vội vàng uống một

muỗng nước giải rượu trước mặt anh: "Chua chua ngọt ngọt, vị

rất ngon."

Thấy Vương Chiêu Mưu nhìn mình, Quý Liên Hoắc vội vàng múc

thêm một muỗng đưa lên môi anh: "Chiêu Chiêu, thử một

miếng."

Vương Chiêu Mưu khẽ hé đôi môi màu nhạt, Quý Liên Hoắc thấy

cơ hội liền hơi nghiêng muỗng sang, để nước giải rượu chảy vào

miệng anh.

"Chiêu Chiêu, thêm miếng nữa." Quý Liên Hoắc mỉm cười, nhanh

chóng múc thêm một muỗng, đưa lên môi Vương Chiêu Mưu.

Uống vài miếng nước giải rượu, Quý Liên Hoắc nhìn thấy nước

dính trên khóe môi Vương Chiêu Mưu, bèn vội tiến lại gần, hôn

lên khóe môi anh, nhẹ nhàng m*t lấy. Cảm nhận được sự mềm

mại dưới đôi môi, cùng với vị chua ngọt của nước giải rượu, hai

má cậu ửng hồng, lồng ngực căng đầy, chỉ toàn là vị ngọt.

"Chiêu Chiêu, anh ngọt quá." Quý Liên Hoắc đặt chén nước

xuống, liên tục hôn nhẹ người kia, giống như không sao hôn đủ

được, chỉ muốn nuốt trọn anh vào bụng mới có thể thỏa mãn.

d** tai bị m*t nhẹ nhàng, một tay bị Quý Liên Hoắc nắm lấy vuốt

ve dưới lớp áo len, Vương Chiêu Mưu nhắm mắt, nâng tay chậm

rãi đẩy Quý Liên Hoắc qua, ngồi dậy, ý thức vừa rồi còn mông

lung giờ đã tỉnh táo hơn nhiều.

"Chiêu Chiêu?" Hơi thở của Quý Liên Hoắc không ổn định, mắt

nhìn về phía Vương Chiêu Mưu như vừa tỉnh khỏi cơn mơ.

"Về rồi?" Vương Chiêu Mưu giơ tay ấn trán.

Quý Liên Hoắc thấy vậy liền tiến lên nhẹ nhàng xoa thái dương

cho anh, cố gắng dùng kỹ thuật xoa bóp để anh thấy dễ chịu

hơn.

"Chiêu Chiêu, em về rồi." Quý Liên Hoắc nhìn anh, nhìn thế nào

cũng cảm thấy vui vẻ.

"Đã giải quyết xong chưa?" Vương Chiêu Mưu nhắm mắt lại, cảm

nhận sức mạnh từ đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc.

"Em đã để lại tất cả bằng chứng, em nghe lời Chiêu Chiêu,

chuẩn bị mọi thứ từ trước, ngày hôm nay sử dụng tất cả rồi, nhà

họ Lãnh muốn xử lý nhà họ Văn cho ra trò, không cần em phải lo

nữa." Quý Liên Hoắc cười. "Chiêu Chiêu, anh nói đúng, em nên

bớt dùng nắm đấm, suy nghĩ nhiều hơn."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, mở mắt nhìn Quý Liên Hoắc. Tuy

không biết Quý Liên Hoắc dùng cách nào để xóa bỏ hoàn toàn

hiềm nghi xung quanh mình, nhưng anh vẫn rất vui lòng để nhà

họ Lãnh ra tay thanh trừng nhà họ Văn.

Quý Liên Hoắc nhìn đồng hồ, phát hiện đã quá nửa đêm, bèn

mở hộp bánh trên bàn, lấy ra hai chiếc bánh nhỏ tinh xảo. Cậu

đặt một chiếc bánh nhỏ trước mặt Vương Chiêu Mưu, hai tay

đưa chiếc nĩa nhựa nhỏ, ánh mắt đầy chân thành. "Chiêu Chiêu,

năm nay em sẽ cùng anh ăn bánh."

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ cầm nĩa nhỏ lên, cùng Quý Liên Hoắc

ăn chiếc bánh trước mặt.

Quý Liên Hoắc ăn chậm lại, theo dõi tốc độ của Vương Chiêu

Mưu, thấy anh ăn xong mới nuốt miếng bánh cuối cùng của

mình.

Đẩy hộp bánh rỗng sang một bên, Vương Chiêu Mưu lấy khăn

giấy lau khóe miệng, ngẩng đầu lên thì thấy Quý Liên Hoắc đang

chăm chú nhìn mình, một chút kem còn dính trên má, ngoan

ngoãn như một chú chó lớn đang nhìn chủ. Anh đưa tay lên,

dùng khăn giấy lau kem trên má cho cậu.

Quý Liên Hoắc nắm lấy tay Vương Chiêu Mưu, nghiêng đầu, cọ

má vào lòng bàn tay anh: "Chiêu Chiêu anh còn nhớ không?

Ngày này năm ngoái, Chiêu Chiêu đã đặt ra cho em một mục

tiêu, sau đó hứa cho em một điều ước."

Vương Chiêu Mưu khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng: "Nhớ." Quý

Liên Hoắc đã làm được, anh cũng thực hiện điều ước của cậu.

"Chiêu Chiêu có thể... đưa ra một yêu cầu cho em, rồi lại cho em

một điều ước nữa không?" Ánh mắt của Quý Liên Hoắc tràn đầy

khát vọng, hòa lẫn với yêu thương và khao khát, trong trẻo mà

chân thành.

Vương Chiêu Mưu gần như không cần suy nghĩ cũng biết được

mong muốn của Quý Liên Hoắc.

Cậu muốn anh.

Cậu đã khao khát từ lâu rồi.

Suy nghĩ của thanh niên đôi khi dễ đoán, suy cho cùng, một cơ

thể đang ở thời kỳ đỉnh cao của h*m m**n thì có nhu cầu là

điều tự nhiên.

Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải đáp ứng được yêu cầu

của anh.

Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, định chỉnh lại chiếc kính trên mũi

nhưng không thấy gì, anh vươn tay với lấy chiếc kính trên bàn,

Quý Liên Hoắc lại giành trước một bước, lấy kính đưa cho anh

bằng cả hai tay.

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc trước mắt mình.

Lúc này, số rượu anh đã uống trong bữa tiệc trước đó dường

như bắt đầu bùng cháy trong dạ dày, ngọn lửa cùng với tham

vọng mãnh liệt thiêu đốt đến trái tim, cháy bỏng trong khắp lồng

ngực.

Kiếp trước là nhà họ Lãnh, là Lãnh Diệp đã hại anh rơi xuống

giữa bụi đất, hại anh phải vùng vẫy trong bùn, hại anh cuối cùng

chết trong tuyệt vọng dưới vũng lầy, nhìn vào những vết mốc

loang lổ trên tường, nhìn vào những bức tường được sơn thô

trong tầng hầm, trút hơi thở cuối cùng.

Kiếp này, nếu Quý Liên Hoắc thành công trong việc kế thừa nhà

họ Lãnh như đời trước, rất có thể cậu vẫn sẽ để Lãnh Diệp làm

tổng giám đốc Lãnh Thị, theo đúng cốt truyện của tiểu thuyết,

cuối cùng hắn vẫn sẽ là người thừa kế nhà họ Lãnh.

Tại sao chứ?

Bây giờ anh đã đặt cược chính bản thân mình, đặt cược cả tập

đoàn Vương Thị để giúp Quý Liên Hoắc cạnh tranh với Lãnh Tu

Minh, rồi cuối cùng vẫn phải dâng nhà họ Lãnh cho Lãnh Diệp?

Nó xứng sao?

Vương Chiêu Mưu cúi nhìn chiếc kính gọng vàng trong tay Quý

Liên Hoắc, bỗng chốc hiểu ra điều mình muốn nhất là gì.

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, nâng tay lên chậm rãi

v**t v* má cậu.

"Bất cứ điều gì tôi yêu cầu, em đều sẽ làm được sao?"

"Trừ việc bắt em yêu người khác, Chiêu Chiêu, bất cứ điều gì anh

yêu cầu, em đều sẽ cố gắng hết sức để đạt được." Trong mắt

Quý Liên Hoắc chỉ có chân thành và kiên định.

Vương Chiêu Mưu cười, đôi môi nhạt màu khẽ cong lên, trong

mắt hiện lên ngọn lửa hừng hực.

"Nếu tôi muốn toàn bộ tài sản của nhà họ Lãnh thì sao?"

---

Người dịch: Sếp say rượu thật đáng iu, cứ như CPU bị lag ấy =))

Đọc tới đoạn này tự nhiên nhớ ra, lúc thầy Chu hỏi mẹ ruột sếp

có mấy đứa con, sếp nói 2 đứa thật ra là tính bản thân mình với

em gái đã mất, chứ không tính bà chị hai đâu T_T

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng khách, chị Trình bước raxem thử thì thấy Vương Chiêu Mưu đang ngồi trên sô pha, tháokính ra, đặt tay lên giữa hai lông mày."Cậu chủ?" Chị Trình tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, vừa đến gầnđã ngửi thấy mùi rượu. Mắt chị Trình nheo lại, trong lòng lập tứcvang lên tiếng chuông báo động. "Cậu chủ, tôi đi nấu nước giảirượu cho cậu ngay!""Tôi muốn vị quýt." Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu cười với chịTrình.Chị Trình lo lắng không yên, vừa chuẩn bị món nước giải rượu ,vừa nhìn ra tình hình trong phòng khách, thấy cậu chủ không cóý định đứng dậy làm gì mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.Đèn pha xe hơi lóe lên bên ngoài biệt thự, một chiếc xe dừng lạitrước cửa, Quý Liên Hoắc tắt máy, kéo phanh tay, rút chìa khóaxe, nhanh chóng lao vào.Chị Trình đang cho kẹo sơn tra vào nước giải rượu vị quýt thìthấy Quý Liên Hoắc chạy vào phòng khách như một cơn gió, trêntay cầm thứ gì đó rồi lao về phía sô pha."Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đặt hộp bánh xuống bàn bêncạnh, cẩn thận nhìn người nọ, phát hiện Vương Chiêu Mưu đangdựa vào sô pha nghỉ ngơi, mắt kính cũng không đeo, trên ngườithoang thoảng mùi rượu."Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu vẫnmặc nguyên áo khoác, giày cũng chưa thay. Cậu nhanh chóng đilấy đôi dép, quỳ nửa người trước sô pha, một tay nhẹ nhàngnắm lấy mắt cá chân người nọ, tay kia cẩn thận cởi đôi giày dađen của anh ra. Chiêu Chiêu có vẻ thích mang vớ tối màu, phầnmắt cá chân hở ra giữa quần âu và giày da của anh thường đượcbao quanh bởi đôi vớ như vậy. Quý Liên Hoắc lấy một chiếc dép,một tay nắm lấy mắt cá chân của Vương Chiêu Mưu, phát hiệnnó có vẻ hơi gầy. Mắt cá chân của Chiêu Chiêu thật đẹp.Chị Trình nấu xong nước giải rượu mang ra, thấy Quý Liên Hoắcđang thay dép cho cậu chủ, không biết chuyện gì xảy ra mà haitai đỏ bừng, rồi cậu lại mang đôi giày da của cậu chủ ra đặt ởcửa. Thấy Vương Chiêu Mưu nhắm mắt, chị Trình khó xử cầmnước giải rượu, không biết có nên đánh thức anh hay không."Chị Trình, chị đi nghỉ ngơi đi, tôi giúp anh Chiêu Mưu thay đồ rồiđưa anh ấy về phòng." Quý Liên Hoắc bỏ giày xuống rồi đi tới."Vậy chờ cậu chủ tỉnh dậy, cậu cho cậu ấy uống nước giải rượunày, sáng mai thức dậy sẽ thấy đỡ hơn." Chị Trình đặt nước giảirượu trên tay xuống: "Cái này là cậu chủ yêu cầu lúc chưa ngủ,nước giải rượu vị quýt.""Được, cảm ơn chị Trình." Quý Liên Hoắc nhìn nước giải rượu rồinhanh chóng đi rửa tay. Thấy chị Trình trở về phòng, cậu lau tayvào khăn, trong mắt tràn đầy niềm vui, như một đứa trẻ đượcthỏa sức chơi đùa sau khi cha mẹ đi vắng, niềm vui không gìsánh bằng.Quý Liên Hoắc bước nhanh đến bên Vương Chiêu Mưu, cúixuống lén hôn lên khóe mắt anh, thấy lông mi anh khẽ run thìkhông nhịn được cười."Chiêu Chiêu, em giúp anh cởi áo khoác được không?"Thấy Vương Chiêu Mưu vẫn còn ngủ, Quý Liên Hoắc cẩn thậnnhấc cánh tay anh lên, từ từ kéo tay áo vest xuống, tiếp tục nhìnáo ghi lê trên người anh, mím môi, đưa tay chạm vào hàng cúcáo ghi lê."Chiêu Chiêu, trong phòng nóng, em cởi cái này ra cho anh đượckhông?"Vương Chiêu Mưu cúi đầu, hơi thở đều đặn.Quý Liên Hoắc mở từng cúc áo ghi lê, lòng thầm vui mừng, cởiáo ghi lê trên người Vương Chiêu Mưu ra. Nhìn chiếc áo sơ miđen duy nhất còn lại trên người anh, Quý Liên Hoắc đưa tay lên,ngón tay nhẹ nhàng v**t v* cổ anh, lại không kìm được nụ cười."Chiêu Chiêu, cúc áo sơ mi chật phải không?" Quý Liên Hoắcdùng hai tay đỡ Vương Chiêu Mưu dựa vào sô pha, ngẩng đầulên, hết sức nhẹ nhàng cởi cúc áo thứ nhất, rồi cúc áo thứ haicủa anh.Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, đường nétcổ trắng ngần duyên dáng, xương quai xanh hơi nghiêng, làn dacủa Chiêu Chiêu mịn màng trắng trẻo, như bạch ngọc thượnghạng, cùng thân nhiệt hơi thấp. Yết hầu của cậu khẽ nhúc nhích,tay vô thức di chuyển xuống, định mở cúc áo thứ ba.Đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc khẽ run, cậu nín thở, rồi thấymột bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay mình, cáckhớp xương hiện rõ ràng, móng tay sạch sẽ gọn gàng. Như thểbị bắt gặp đang làm chuyện xấu, Quý Liên Hoắc khựng lại,ngẩng đầu lên từng chút một, thấp thỏm không yên nhìn VươngChiêu Mưu.Vương Chiêu Mưu hơi hạ mắt xuống, vẫn còn hơi say, yên lặngquan sát người trước mặt mình. Anh không đeo kính, đôi mắttuyệt đẹp không bị tròng kính làm mờ đi, giúp Quý Liên Hoắcnhìn thấy rõ hơn. Đuôi mắt anh hơi cong lên, ửng đỏ đôi phần,vương thêm chút ánh trăng lấp lánh, vẫn rất khôn khéo, nhưnglại hòa vào một chút d*c v*ng trong cơn say.Bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú khiến Quý Liên Hoắc bấtgiác thất thần, tiến lại gần từng chút một, hôn lên khóe mắt,dưới mắt anh, nụ hôn nhỏ vụn dịu dàng, không muốn bỏ lỡ bấtkỳ khoảng trống nào.Vương Chiêu Mưu yên lặng dựa vào sô pha, từ từ nhắm mắt lại,cảm nhận được Quý Liên Hoắc đang nắm tay mình, dẫn dắt đếnv**t v* dưới lớp áo len của cậu."Chiêu Chiêu." Má Quý Liên Hoắc ửng hồng, cậu thân mật hônlên má Vương Chiêu Mưu, ngửi thấy mùi rượu trên môi anh, rồinhớ ra món nước giải rượu, đành quyến luyến buông tay anh ra."Chiêu Chiêu, uống chút nước giải rượu nào." Quý Liên Hoắcchạm vào thành chén, cầm lấy muỗng, chấm một ít lên môimình, thấy nhiệt độ vừa phải rồi mới lấy mấy chiếc gối dựa sôpha đến, lót dưới thắt lưng Vương Chiêu Mưu, giúp anh ngồi dậy.Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh Vương Chiêu Mưu, múc mộtmuỗng nước giải rượu, nhẹ nhàng để sát bên môi anh: "ChiêuChiêu, anh nếm thử đi."Vương Chiêu Mưu cụp mắt, không có ý định mở miệng uống."Chiêu Chiêu, nhìn em này." Quý Liên Hoắc vội vàng uống mộtmuỗng nước giải rượu trước mặt anh: "Chua chua ngọt ngọt, vịrất ngon."Thấy Vương Chiêu Mưu nhìn mình, Quý Liên Hoắc vội vàng múcthêm một muỗng đưa lên môi anh: "Chiêu Chiêu, thử mộtmiếng."Vương Chiêu Mưu khẽ hé đôi môi màu nhạt, Quý Liên Hoắc thấycơ hội liền hơi nghiêng muỗng sang, để nước giải rượu chảy vàomiệng anh."Chiêu Chiêu, thêm miếng nữa." Quý Liên Hoắc mỉm cười, nhanhchóng múc thêm một muỗng, đưa lên môi Vương Chiêu Mưu.Uống vài miếng nước giải rượu, Quý Liên Hoắc nhìn thấy nướcdính trên khóe môi Vương Chiêu Mưu, bèn vội tiến lại gần, hônlên khóe môi anh, nhẹ nhàng m*t lấy. Cảm nhận được sự mềmmại dưới đôi môi, cùng với vị chua ngọt của nước giải rượu, haimá cậu ửng hồng, lồng ngực căng đầy, chỉ toàn là vị ngọt."Chiêu Chiêu, anh ngọt quá." Quý Liên Hoắc đặt chén nướcxuống, liên tục hôn nhẹ người kia, giống như không sao hôn đủđược, chỉ muốn nuốt trọn anh vào bụng mới có thể thỏa mãn.d** tai bị m*t nhẹ nhàng, một tay bị Quý Liên Hoắc nắm lấy vuốtve dưới lớp áo len, Vương Chiêu Mưu nhắm mắt, nâng tay chậmrãi đẩy Quý Liên Hoắc qua, ngồi dậy, ý thức vừa rồi còn mônglung giờ đã tỉnh táo hơn nhiều."Chiêu Chiêu?" Hơi thở của Quý Liên Hoắc không ổn định, mắtnhìn về phía Vương Chiêu Mưu như vừa tỉnh khỏi cơn mơ."Về rồi?" Vương Chiêu Mưu giơ tay ấn trán.Quý Liên Hoắc thấy vậy liền tiến lên nhẹ nhàng xoa thái dươngcho anh, cố gắng dùng kỹ thuật xoa bóp để anh thấy dễ chịuhơn."Chiêu Chiêu, em về rồi." Quý Liên Hoắc nhìn anh, nhìn thế nàocũng cảm thấy vui vẻ."Đã giải quyết xong chưa?" Vương Chiêu Mưu nhắm mắt lại, cảmnhận sức mạnh từ đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc."Em đã để lại tất cả bằng chứng, em nghe lời Chiêu Chiêu,chuẩn bị mọi thứ từ trước, ngày hôm nay sử dụng tất cả rồi, nhàhọ Lãnh muốn xử lý nhà họ Văn cho ra trò, không cần em phải lonữa." Quý Liên Hoắc cười. "Chiêu Chiêu, anh nói đúng, em nênbớt dùng nắm đấm, suy nghĩ nhiều hơn."Vương Chiêu Mưu mỉm cười, mở mắt nhìn Quý Liên Hoắc. Tuykhông biết Quý Liên Hoắc dùng cách nào để xóa bỏ hoàn toànhiềm nghi xung quanh mình, nhưng anh vẫn rất vui lòng để nhàhọ Lãnh ra tay thanh trừng nhà họ Văn.Quý Liên Hoắc nhìn đồng hồ, phát hiện đã quá nửa đêm, bènmở hộp bánh trên bàn, lấy ra hai chiếc bánh nhỏ tinh xảo. Cậuđặt một chiếc bánh nhỏ trước mặt Vương Chiêu Mưu, hai tayđưa chiếc nĩa nhựa nhỏ, ánh mắt đầy chân thành. "Chiêu Chiêu,năm nay em sẽ cùng anh ăn bánh."Vương Chiêu Mưu lặng lẽ cầm nĩa nhỏ lên, cùng Quý Liên Hoắcăn chiếc bánh trước mặt.Quý Liên Hoắc ăn chậm lại, theo dõi tốc độ của Vương ChiêuMưu, thấy anh ăn xong mới nuốt miếng bánh cuối cùng củamình.Đẩy hộp bánh rỗng sang một bên, Vương Chiêu Mưu lấy khăngiấy lau khóe miệng, ngẩng đầu lên thì thấy Quý Liên Hoắc đangchăm chú nhìn mình, một chút kem còn dính trên má, ngoanngoãn như một chú chó lớn đang nhìn chủ. Anh đưa tay lên,dùng khăn giấy lau kem trên má cho cậu.Quý Liên Hoắc nắm lấy tay Vương Chiêu Mưu, nghiêng đầu, cọmá vào lòng bàn tay anh: "Chiêu Chiêu anh còn nhớ không?Ngày này năm ngoái, Chiêu Chiêu đã đặt ra cho em một mụctiêu, sau đó hứa cho em một điều ước."Vương Chiêu Mưu khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng: "Nhớ." QuýLiên Hoắc đã làm được, anh cũng thực hiện điều ước của cậu."Chiêu Chiêu có thể... đưa ra một yêu cầu cho em, rồi lại cho emmột điều ước nữa không?" Ánh mắt của Quý Liên Hoắc tràn đầykhát vọng, hòa lẫn với yêu thương và khao khát, trong trẻo màchân thành.Vương Chiêu Mưu gần như không cần suy nghĩ cũng biết đượcmong muốn của Quý Liên Hoắc.Cậu muốn anh.Cậu đã khao khát từ lâu rồi.Suy nghĩ của thanh niên đôi khi dễ đoán, suy cho cùng, một cơthể đang ở thời kỳ đỉnh cao của h*m m**n thì có nhu cầu làđiều tự nhiên.Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải đáp ứng được yêu cầucủa anh.Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, định chỉnh lại chiếc kính trên mũinhưng không thấy gì, anh vươn tay với lấy chiếc kính trên bàn,Quý Liên Hoắc lại giành trước một bước, lấy kính đưa cho anhbằng cả hai tay.Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc trước mắt mình.Lúc này, số rượu anh đã uống trong bữa tiệc trước đó dườngnhư bắt đầu bùng cháy trong dạ dày, ngọn lửa cùng với thamvọng mãnh liệt thiêu đốt đến trái tim, cháy bỏng trong khắp lồngngực.Kiếp trước là nhà họ Lãnh, là Lãnh Diệp đã hại anh rơi xuốnggiữa bụi đất, hại anh phải vùng vẫy trong bùn, hại anh cuối cùngchết trong tuyệt vọng dưới vũng lầy, nhìn vào những vết mốcloang lổ trên tường, nhìn vào những bức tường được sơn thôtrong tầng hầm, trút hơi thở cuối cùng.Kiếp này, nếu Quý Liên Hoắc thành công trong việc kế thừa nhàhọ Lãnh như đời trước, rất có thể cậu vẫn sẽ để Lãnh Diệp làmtổng giám đốc Lãnh Thị, theo đúng cốt truyện của tiểu thuyết,cuối cùng hắn vẫn sẽ là người thừa kế nhà họ Lãnh.Tại sao chứ?Bây giờ anh đã đặt cược chính bản thân mình, đặt cược cả tậpđoàn Vương Thị để giúp Quý Liên Hoắc cạnh tranh với Lãnh TuMinh, rồi cuối cùng vẫn phải dâng nhà họ Lãnh cho Lãnh Diệp?Nó xứng sao?Vương Chiêu Mưu cúi nhìn chiếc kính gọng vàng trong tay QuýLiên Hoắc, bỗng chốc hiểu ra điều mình muốn nhất là gì.Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, nâng tay lên chậm rãiv**t v* má cậu."Bất cứ điều gì tôi yêu cầu, em đều sẽ làm được sao?""Trừ việc bắt em yêu người khác, Chiêu Chiêu, bất cứ điều gì anhyêu cầu, em đều sẽ cố gắng hết sức để đạt được." Trong mắtQuý Liên Hoắc chỉ có chân thành và kiên định.Vương Chiêu Mưu cười, đôi môi nhạt màu khẽ cong lên, trongmắt hiện lên ngọn lửa hừng hực."Nếu tôi muốn toàn bộ tài sản của nhà họ Lãnh thì sao?"---Người dịch: Sếp say rượu thật đáng iu, cứ như CPU bị lag ấy =))Đọc tới đoạn này tự nhiên nhớ ra, lúc thầy Chu hỏi mẹ ruột sếpcó mấy đứa con, sếp nói 2 đứa thật ra là tính bản thân mình vớiem gái đã mất, chứ không tính bà chị hai đâu T_T

Chương 126: Chương 126