Tác giả:

“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp…

Chương 127: Chương 127

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Chiêu Chiêu muốn nhà họ Lãnh?Quý Liên Hoắc sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, thấy trong mắt anhlà tia lửa nóng bỏng.Chiêu Chiêu chưa bao giờ nhìn mình theo cách này, anh đangnhìn xuyên qua cậu, để thấy nhà họ Lãnh. Nếu cậu sở hữu nhàhọ Lãnh là có thể có được ánh mắt này của anh, chỉ cần dâng tàisản của nhà họ Lãnh cho Chiêu Chiêu, anh sẽ thực hiện điều ướccủa mình!Nhiệt độ sẽ truyền đi, từ nơi có nhiệt độ cao sang nơi có nhiệtđộ thấp, càng gần nhau, nhiệt độ truyền càng nhanh. Ánh mắtQuý Liên Hoắc hơi sáng lên, như một tia lửa vừa rơi vào vùngđất hoang, cỏ khô trong nháy mắt bùng cháy, kèm theo giómạnh, ngọn lửa kết nối thành một mảng."Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc nhìn một cách thành kính, kìm néncái nóng như than đỏ, mở cặp kính trong tay ra, từ từ đeo lêncho người trước mặt."Em sẽ làm hết sức mình, thu tài sản của nhà họ Lãnh vào túi,đưa đến tay anh." Quý Liên Hoắc vẻ mặt kiên quyết, nói nhưđang lập một lời thề, ánh mắt cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước,dũng cảm không sợ hãi.Cặp kính gác trên sống mũi, tầm nhìn của Vương Chiêu Mưu trởnên rõ ràng hơn, anh mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc trước mặtmình."Chiêu Chiêu, tất cả những gì của em đều là của anh." Quý LiênHoắc từ từ vòng tay qua thắt lưng Vương Chiêu Mưu, cúi đầuchạm nhẹ vào chóp mũi anh.Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, Vương Chiêu Mưu nhìn vàomắt Quý Liên Hoắc, dường như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìnthấy tận cùng, vẫn trong trẻo chân thành như lúc anh mới đưacậu về nhà. Hơi thở của hai người gần như hòa vào nhau, môicũng vô thức chạm vào, sau một nụ hôn dài, hơi thở của VươngChiêu Mưu hơi gấp, anh liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách,đưa tay chỉnh lại tóc cho Quý Liên Hoắc."Ngày mai tôi có lễ động thổ.""Em đi cùng anh Chiêu Mưu được không?" Quý Liên Hoắc liêntục hôn vào má Vương Chiêu Mưu, không muốn buông ra."Được." Vương Chiêu Mưu khẽ cười.Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, hơi tăng thêm lực, hôn lêntrán Vương Chiêu Mưu, rồi tranh thủ cắn vào gọng kính của anh.Quý Liên Hoắc đưa Vương Chiêu Mưu đến trước cửa phòng ngủ,vẻ mặt quyến luyến.Vì say rượu nên Vương Chiêu Mưu ngủ rất sâu, khi chuông báothức reo vào sáng hôm sau, anh vẫn còn hơi mệt. Anh đứng dậyrửa mặt, nghe thấy tiếng động ở cửa, mở cửa ra thì thấy QuýLiên Hoắc đang đứng đó, tay cầm tách cà phê, trong mắt khônggiấu được nụ cười."Anh Chiêu Mưu, em đang định gõ cửa."Liếc nhìn tách cà phê trong tay Quý Liên Hoắc, Vương ChiêuMưu mở cửa rộng ra: "Vào đi."Quý Liên Hoắc cầm tách cà phê bước vào, tò mò và rụt rè nhìnquanh phòng ngủ của anh, mọi thứ có vẻ rất đơn giản và lạnhlẽo, tủ quần áo và bàn làm việc đều là màu xám cao cấp, chỉ cómột chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, sạch sẽ đếnmức trông không có hơi người.Vương Chiêu Mưu vẫn chưa sửa soạn xong, cửa phòng tắm cònmở một nửa. Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn ngồi ở bàn làm việc,thấy bóng người qua lại trong phòng tắm, qua cánh cửa hé mở,nhìn thấy bóng lưng của anh. Chân dài eo thon, vạt áo sơ mitrắng được nhét vào quần âu, tôn lên vòng eo. Nhìn anh chỉnhlại cổ và tay áo trước gương, Quý Liên Hoắc đứng dậy như bị mêhoặc, từng chút một tiến lại gần, lặng lẽ đứng ở cửa phòng tắm,chăm chú ngắm nhìn.Vương Chiêu Mưu đang sửa lại cổ tay áo, ngước mắt nhìn lênkính, thấy Quý Liên Hoắc ở cửa phòng tắm, anh hơi nghiêng đầunhìn cậu.Quý Liên Hoắc ánh mắt sáng long lanh, nhìn ngắm nửa khuônmặt nghiêng nghiêng tinh tế trước mắt, thấy anh phát hiện ramình thì vành tai lập tức đỏ bừng. Sao Chiêu Chiêu lại đẹp nhưthế nhỉ.Trong mắt Vương Chiêu Mưu lóe lên nụ cười nhàn nhạt, anhkhông nói gì, chỉnh lại áo sơ mi trước gương, xoay người đi vàophòng ngủ, mở ngăn kéo đựng cà vạt, đầu ngón tay lướt quamười mấy chiếc cà vạt, chần chừ một lát rồi lấy ra một cái màutrơn có họa tiết tối màu.Quý Liên Hoắc như thể phát hiện ra một thế giới mới, tò mò nhìnVương Chiêu Mưu mở ngăn kéo, anh thấy vậy thì khẽ cười, nói:"Em có thể xem thử."Được Vương Chiêu Mưu cho phép, Quý Liên Hoắc bước tới cúiđầu nhìn hàng chục chiếc cà vạt được cuộn gọn gàng trong ngănkéo đựng đồ, được phân loại theo màu sắc, sắp xếp ngay ngắnđến nỗi ngay cả những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡngchế cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."Chiêu Chiêu, cái này là chị Trình sắp xếp à?" Quý Liên Hoắckhông nhịn được đưa tay ra, chạm vào bề mặt cà vạt, cảm nhậnchất liệu của chúng."Đây là đồ dùng cá nhân, không cần chị Trình sắp xếp." VươngChiêu Mưu cầm một chiếc cà vạt, mở ra trước mặt Quý LiênHoắc, sau đó luồn đuôi cà vạt vào nhãn ở phía sau, cuốn từ đầuhẹp lên, cuốn từng vòng chặt lại, cuối cùng đặt vào vị trí cũ.Quý Liên Hoắc chăm chú quan sát, biết Chiêu Chiêu đang dạymình cách sắp xếp cà vạt. Nhìn chiếc cà vạt cuộn tròn, Quý LiênHoắc mím môi, mắt lại vô thức nhìn xuống cổ tay anh. Nhìnxong, tai cậu lại đỏ lên, cúi đầu tiếp tục nhìn vào ngăn kéo kháccủa Chiêu Chiêu. Ngăn kéo này chuyên dùng để cất khuy măngsét, Quý Liên Hoắc hài lòng khi thấy hai đôi khuy măng sét mìnhtặng anh nằm im trong đó, sáng lấp lánh bắt mắt. Còn một ngănkéo nữa, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu mở ra, liếc mắtthấy bên trong có một dải vải đen, hình tròn, rộng khoảng mộtngón tay, có một cái khóa kim loại có thể điều chỉnh."Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào dảivải đen: "Đây là cái gì?""Dây đeo tay áo." Vương Chiêu Mưu tự nhiên cầm một cặp dâyđeo tay áo màu đen lên đưa cho cậu xem: "Ở đây có nút gàiđiều chỉnh độ rộng, nếu tay áo sơ mi rộng, có thể dùng dây đeotay áo để cố định.""Cảm ơn anh Chiêu Mưu, em biết rồi." Trong mắt Quý Liên Hoắchiện lên chút thất vọng.Vương Chiêu Mưu liếc nhìn Quý Liên Hoắc, cầm bừa một sợi dâyđeo tay áo lên tròng vào tay áo sơ mi, từ từ thắt chặt lên phíatrên khuỷu tay.Quý Liên Hoắc sững sờ, nhìn anh cài áo sơ mi đến sát cổ, lạinhìn dây đeo tay áo màu đen, trái tim không hiểu sao lại nónglên, móng vuốt mèo con cào liên tục, vừa ngứa ngáy vừa nóngrát. Cậu thấy Vương Chiêu Mưu mặc ghi lê màu lam sẫm vào,không buồn nhìn cậu lấy một giây mà chỉ đi đến bàn, cầm táchcà phê lên."Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc bỗng thấy khát khủng khiếp, bèntiến lên, từ phía sau nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Vương ChiêuMưu.Vương Chiêu Mưu vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh ngoài cửasổ.Quý Liên Hoắc không nhận được phản ứng thì lòng càng thêmkích động, hai tay không tự chủ được siết chặt, cằm tựa vào vaiVương Chiêu Mưu, nhẹ nhàng cọ cọ. "Chiêu Chiêu, nói chuyệnvới em đi."Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, tiếp tục uống cà phê.Quý Liên Hoắc cọ càng lúc càng mạnh, môi nhẹ nhàng chạm vàovành tai anh. "Chiêu Chiêu, để ý em đi, em khó chịu."Vương Chiêu Mưu quay đầu sang, mỉm cười, khóe môi cong nhẹ.Quý Liên Hoắc thất thần nhìn anh, cảm thấy trái tim mình cũngbị kéo lên theo đường cong khóe môi của anh."Cà phê rất được." Vương Chiêu Mưu nâng tách cà phê lên,trong mắt ẩn hiện một nụ cười.Trái tim Quý Liên Hoắc như bị cào mạnh hơn, cậu ghé đầu lại,nhìn tách cà phê đã vơi một nửa, vươn tay cầm lấy, đặt môimình vào chỗ Vương Chiêu Mưu vừa uống ngay trước mặt anh,uống hết phần cà phê còn lại, không để lại một giọt nào.Vương Chiêu Mưu muốn nói "có cặn", nhưng chưa kịp mở miệngthì cà phê dưới đáy tách đã cạn sạch.Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng ngủ, quayđầu nhìn lại phòng ngủ của anh, rồi lại nhìn tách cà phê trên tay,lòng thầm vui mừng.Sau khi ăn sáng, Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra côngtrường xem thầy phong thủy chuẩn bị đồ cúng. Nhìn VươngChiêu Mưu và đội trưởng Lý cùng nhau thắp nhang, cậu cảmthấy hơi không thoải mái. Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình,chờ lúc Vương Chiêu Mưu đào đất động thổ xong, Quý Liên Hoắccũng bước lên, lấy ra ba nén nhang, thắp lên rồi lạy tại nơi anhvừa lạy.Đội trưởng Lý và thầy Chu nhìn chàng trai trẻ cắm nhang, trongmắt lộ vẻ tò mò. Vương Chiêu Mưu thấy hành động có phần độtngột của cậu, cũng nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc."Em cũng muốn lễ." Quý Liên Hoắc mím môi nhẹ, ánh mắtnghiêm túc, vô thức cao giọng cho mọi người xung quanh nghethấy. "Được ở bên anh Chiêu Mưu chắc hẳn là điều em đã cầunguyện ở kiếp trước, bây giờ em lại cầu nguyện, để có thể ở bênanh Chiêu Mưu thật lâu thật lâu."Đội trưởng Lý nghe vậy, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đôi mắthóng hớt dần mở to, khóe miệng không tự chủ được toét ra.Hay, đây chính là đối tượng hẹn hò của sếp lớn! Mình có thể tiếptục theo sếp lớn kiếm tiền hay không phụ thuộc vào cậu ta!Thầy Chu nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đảo mắt, bấm ngón tay,đôi mắt đầy suy tư. Vậy đây là con rồng mà sếp muốn cưỡi,trông có vẻ hơi trẻ quá đấy, chưa đến 20 tuổi thì phải?Vương Chiêu Mưu nghe lời Quý Liên Hoắc nói xong là hiểu rõchút tâm tư của cậu. Thấy Quý Liên Hoắc như thế, anh lại, nở nụcười, thẳng thắn giới thiệu với đội trưởng Lý và thầy Chu: "Đâylà Quý Liên Hoắc.""Nghe danh đã lâu!" Đội trưởng Lý nóng lòng bước lên bắt tayQuý Liên Hoắc, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn khó kìm chế.Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông trung niên này, trong mắthiện lên chút bối rối."Tôi đã nghe sếp lớn nhắc đến cậu từ lâu rồi." Đội trưởng Lýcười toe toét: "Khi nào hai người kết hôn?"Kết hôn?Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu, hai tai lập tứcđỏ bừng."Cậu em này vẫn còn rất trẻ nhỉ." Thầy Chu cũng sáp lại, tò mònhìn lên: "Có thể cho tôi biết ngày tháng năm sinh của cậukhông, tôi tính cho cậu và sếp?"Quý Liên Hoắc lại ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh khôngphản đối, cậu bèn cố nhớ lại ngày sinh nhật mà cụ Lãnh đã nóivới mình, rồi nghiêm túc kể lại cho thầy phong thủy."Thoạt nhìn thì tử vi khá hợp đấy." Thầy Chu tính toán liên hồi:"Tử vi của cậu và sếp rất hợp nhau, số phận bù trừ, tôi đoánchắc một trong hai người phải lòng người kia từ cái nhìn đầutiên!""Sao thầy biết!" Mắt Quý Liên Hoắc sáng bừng lên ngay."Cái đó gọi là gì, tận cùng của khoa học là huyền học." Thầy Chucười hì hì, nháy mắt lia lịa: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên là mật mãngũ hành của con người giao thoa, một khi phù hợp, sẽ có loạilực hấp dẫn từ tính đó, hiểu chứ.""Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu bằngánh mắt sáng ngời: "Thầy này nói chúng ta hợp nhau!"Vương Chiêu Mưu cười bất đắc dĩ, giơ tay về phía Quý LiênHoắc: "Biết rồi, lại đây."Thấy Vương Chiêu Mưu vẫy tay với mình, Quý Liên Hoắc lập tứcthoát khỏi vòng vây của đội trưởng Lý và thầy Chu, chạy đếnbên anh, lòng vô cùng vui sướng.Lễ khởi công dự án mới bắt đầu, Lão Tề đứng ra xử lý.Quý Liên Hoắc nhìn những lẵng hoa và băng rôn ở lối vào côngtrường, tiếng pháo nổ vẫn tiếp tục vang lên, khao trong mắt toátlên vài phần khao khát. Đây là tài sản của anh Chiêu Mưu, cậuphải hoàn thành mục tiêu mà Chiêu Chiêu đặt ra càng sớm càngtốt, chỉ có như vậy mới đủ tư cách để đưa ra điều ước với ChiêuChiêu.×××Quý Liên Hoắc chính thức bắt đầu học kỳ mới, Vương Chiêu Mưuthì vẫn theo dõi sát sao tình hình nhà họ Văn, không hề buônglỏng.Nhà họ Lãnh ra tay, hiệu suất rất cao. Công ty của cha Văn NgạnBác liên tục dính vào bê bối, nhiều dự án mất đối tác, tiến độ bịđình trệ, những thiếu sót trong quản lý tài chính hỗn loạn củacông ty bị phơi bày, nhanh chóng phải đối mặt với tình trạngthiếu hụt vốn lưu động. Chưa đầy nửa tháng, công ty của nhà họVăn đã không còn hoạt động bình thường được nữa, rơi vào tìnhcảnh khốn cùng.Công ty nhà họ Văn không có khả năng trả nhiều khoản nợ đếnhạn, mỗi ngày lỗ hàng chục triệu. Vương Chiêu Mưu vốn còntưởng nhà họ Văn sẽ nộp đơn xin phá sản và tiến hành thanh lý,nhưng không ngờ ông Văn lại chơi trò dại dột, cuỗm hết số tiềncòn lại của công ty rồi bỏ trốn, thậm chí không mang theo vợcon.Khi Vương Chiêu Mưu nghe được tin thì công ty của nhà họ Vănđang rối tung lên. Nhân viên công ty vẫn còn bị nợ tiền lương vàcác khoản trợ cấp khác, các chủ nợ đến công ty nhưng khôngtìm được ai, thế là lấy hết đồ vật có giá trị trong công ty mangbán, tình hình hỗn loạn chưa từng có.Nhà họ Văn chủ yếu kinh doanh chuỗi siêu thị ở Tô Thành,Vương Chiêu Mưu liên lạc với vài giám đốc của công ty nhà họVăn, công khai đào tường, bảo họ dẫn theo một số lượng lớnnhân viên bên đó đến Vương Thị. Siêu thị dưới tầng hầm trungtâm mua sắm tập đoàn Vương Thị kinh doanh khá thành công,sau khi thị phần chuỗi siêu thị của của công ty nhà họ Văn bị bỏlại, Vương Chiêu Mưu dự định sẽ sao chép mô hình siêu thị tiêudùng đời sống, lấp đầy khoảng trống mà nhà họ Văn để lại bằngmức giá và thái độ phải chăng hơn.Đây là một chiếc bánh có quy mô khá lớn, ở Tô Thành, trừ nhàhọ Lãnh thì cũng chỉ có nhà họ Vương mới dám nuốt trọn.Để tránh trường hợp nhà họ Lãnh nghĩ theo hướng khác, trướckhi chính thức tiếp quản thị phần bỏ trống của nhà họ Văn,Vương Chiêu Mưu đã đến nhà họ Lãnh, bàn bạc với cụ Lãnh việcnày. Cụ Lãnh hiển nhiên là coi thường những gì nhà họ Văn đểlại, nghe Vương Chiêu Mưu nói muốn tiếp quản, ông cụ cũngkhông nói gì."Chiêu Mưu, Liên Hoắc và Đại Bảo dạo này thế nào?" Lãnh UyểnÂm không nhịn được hỏi thăm tình hình của hai chú cháu, đã lâukhông gặp, không biết Liên Hoắc còn giận nhà họ Lãnh không."Đại Bảo đang học ba lê, Liên Hoắc vừa mới bắt đầu học kỳ mớinên hơi bận." Vương Chiêu Mưu nhận ra Lãnh Uyển Âm lo lắng,mỉm cười với cụ Lãnh: "Dạo này tâm trạng Liên Hoắc ổn định,Đại Bảo nhớ ông nhiều lắm, thường xuyên nhắc đến ông cố."Nghĩ đến chắt trai của mình, vẻ mặt cụ Lãnh lập tức dịu lại."Chiêu Mưu, mấy ngày nữa là đến Thanh Minh, tôi muốn LiênHoắc dẫn Đại Bảo cùng đi lễ."Vương Chiêu Mưu gật đầu, rồi thấy cụ Lãnh đang nhìn mình."Cậu cũng theo cùng đi."Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn cụ Lãnh rồi gật đầu."Sau khi tế lễ, tôi có lời muốn nói với Liên Hoắc và Tu Minh." CụLãnh thở dài, ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu."Hình như tôi không thể cho Liên Hoắc thêm thời gian nữa rồi."---Người dịch: Nói chứ, cà vạt với phụ kiện phối đồ nó luôn có cảmgiác cực kỳ riêng tư ấy, kiểu như sẽ chẳng bạn bè hay họ hàngnào dạy cách xử lý cả, nhất là với mấy người nhà giàu, nếukhông có cha/anh trong nhà dạy thì chắc chỉ có mướn giáo viênchuyên về mấy cái này thôi. Ừm, nói trắng ra thì là nhà họ Lãnhkhông ai nghĩ tới việc dạy cậu Quý mấy chuyện này cả, kể cảviệc dạy mấy cái lễ nghi xã giao như khiêu vũ này nọ.PS: Dây đeo tay áo luôn là cái gì đó rất mlem mlem =))

Chiêu Chiêu muốn nhà họ Lãnh?

Quý Liên Hoắc sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, thấy trong mắt anh

là tia lửa nóng bỏng.

Chiêu Chiêu chưa bao giờ nhìn mình theo cách này, anh đang

nhìn xuyên qua cậu, để thấy nhà họ Lãnh. Nếu cậu sở hữu nhà

họ Lãnh là có thể có được ánh mắt này của anh, chỉ cần dâng tài

sản của nhà họ Lãnh cho Chiêu Chiêu, anh sẽ thực hiện điều ước

của mình!

Nhiệt độ sẽ truyền đi, từ nơi có nhiệt độ cao sang nơi có nhiệt

độ thấp, càng gần nhau, nhiệt độ truyền càng nhanh. Ánh mắt

Quý Liên Hoắc hơi sáng lên, như một tia lửa vừa rơi vào vùng

đất hoang, cỏ khô trong nháy mắt bùng cháy, kèm theo gió

mạnh, ngọn lửa kết nối thành một mảng.

"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc nhìn một cách thành kính, kìm nén

cái nóng như than đỏ, mở cặp kính trong tay ra, từ từ đeo lên

cho người trước mặt.

"Em sẽ làm hết sức mình, thu tài sản của nhà họ Lãnh vào túi,

đưa đến tay anh." Quý Liên Hoắc vẻ mặt kiên quyết, nói như

đang lập một lời thề, ánh mắt cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước,

dũng cảm không sợ hãi.

Cặp kính gác trên sống mũi, tầm nhìn của Vương Chiêu Mưu trở

nên rõ ràng hơn, anh mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc trước mặt

mình.

"Chiêu Chiêu, tất cả những gì của em đều là của anh." Quý Liên

Hoắc từ từ vòng tay qua thắt lưng Vương Chiêu Mưu, cúi đầu

chạm nhẹ vào chóp mũi anh.

Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, Vương Chiêu Mưu nhìn vào

mắt Quý Liên Hoắc, dường như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn

thấy tận cùng, vẫn trong trẻo chân thành như lúc anh mới đưa

cậu về nhà. Hơi thở của hai người gần như hòa vào nhau, môi

cũng vô thức chạm vào, sau một nụ hôn dài, hơi thở của Vương

Chiêu Mưu hơi gấp, anh liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách,

đưa tay chỉnh lại tóc cho Quý Liên Hoắc.

"Ngày mai tôi có lễ động thổ."

"Em đi cùng anh Chiêu Mưu được không?" Quý Liên Hoắc liên

tục hôn vào má Vương Chiêu Mưu, không muốn buông ra.

"Được." Vương Chiêu Mưu khẽ cười.

Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, hơi tăng thêm lực, hôn lên

trán Vương Chiêu Mưu, rồi tranh thủ cắn vào gọng kính của anh.

Quý Liên Hoắc đưa Vương Chiêu Mưu đến trước cửa phòng ngủ,

vẻ mặt quyến luyến.

Vì say rượu nên Vương Chiêu Mưu ngủ rất sâu, khi chuông báo

thức reo vào sáng hôm sau, anh vẫn còn hơi mệt. Anh đứng dậy

rửa mặt, nghe thấy tiếng động ở cửa, mở cửa ra thì thấy Quý

Liên Hoắc đang đứng đó, tay cầm tách cà phê, trong mắt không

giấu được nụ cười.

"Anh Chiêu Mưu, em đang định gõ cửa."

Liếc nhìn tách cà phê trong tay Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu

Mưu mở cửa rộng ra: "Vào đi."

Quý Liên Hoắc cầm tách cà phê bước vào, tò mò và rụt rè nhìn

quanh phòng ngủ của anh, mọi thứ có vẻ rất đơn giản và lạnh

lẽo, tủ quần áo và bàn làm việc đều là màu xám cao cấp, chỉ có

một chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, sạch sẽ đến

mức trông không có hơi người.

Vương Chiêu Mưu vẫn chưa sửa soạn xong, cửa phòng tắm còn

mở một nửa. Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn ngồi ở bàn làm việc,

thấy bóng người qua lại trong phòng tắm, qua cánh cửa hé mở,

nhìn thấy bóng lưng của anh. Chân dài eo thon, vạt áo sơ mi

trắng được nhét vào quần âu, tôn lên vòng eo. Nhìn anh chỉnh

lại cổ và tay áo trước gương, Quý Liên Hoắc đứng dậy như bị mê

hoặc, từng chút một tiến lại gần, lặng lẽ đứng ở cửa phòng tắm,

chăm chú ngắm nhìn.

Vương Chiêu Mưu đang sửa lại cổ tay áo, ngước mắt nhìn lên

kính, thấy Quý Liên Hoắc ở cửa phòng tắm, anh hơi nghiêng đầu

nhìn cậu.

Quý Liên Hoắc ánh mắt sáng long lanh, nhìn ngắm nửa khuôn

mặt nghiêng nghiêng tinh tế trước mắt, thấy anh phát hiện ra

mình thì vành tai lập tức đỏ bừng. Sao Chiêu Chiêu lại đẹp như

thế nhỉ.

Trong mắt Vương Chiêu Mưu lóe lên nụ cười nhàn nhạt, anh

không nói gì, chỉnh lại áo sơ mi trước gương, xoay người đi vào

phòng ngủ, mở ngăn kéo đựng cà vạt, đầu ngón tay lướt qua

mười mấy chiếc cà vạt, chần chừ một lát rồi lấy ra một cái màu

trơn có họa tiết tối màu.

Quý Liên Hoắc như thể phát hiện ra một thế giới mới, tò mò nhìn

Vương Chiêu Mưu mở ngăn kéo, anh thấy vậy thì khẽ cười, nói:

"Em có thể xem thử."

Được Vương Chiêu Mưu cho phép, Quý Liên Hoắc bước tới cúi

đầu nhìn hàng chục chiếc cà vạt được cuộn gọn gàng trong ngăn

kéo đựng đồ, được phân loại theo màu sắc, sắp xếp ngay ngắn

đến nỗi ngay cả những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng

chế cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Chiêu Chiêu, cái này là chị Trình sắp xếp à?" Quý Liên Hoắc

không nhịn được đưa tay ra, chạm vào bề mặt cà vạt, cảm nhận

chất liệu của chúng.

"Đây là đồ dùng cá nhân, không cần chị Trình sắp xếp." Vương

Chiêu Mưu cầm một chiếc cà vạt, mở ra trước mặt Quý Liên

Hoắc, sau đó luồn đuôi cà vạt vào nhãn ở phía sau, cuốn từ đầu

hẹp lên, cuốn từng vòng chặt lại, cuối cùng đặt vào vị trí cũ.

Quý Liên Hoắc chăm chú quan sát, biết Chiêu Chiêu đang dạy

mình cách sắp xếp cà vạt. Nhìn chiếc cà vạt cuộn tròn, Quý Liên

Hoắc mím môi, mắt lại vô thức nhìn xuống cổ tay anh. Nhìn

xong, tai cậu lại đỏ lên, cúi đầu tiếp tục nhìn vào ngăn kéo khác

của Chiêu Chiêu. Ngăn kéo này chuyên dùng để cất khuy măng

sét, Quý Liên Hoắc hài lòng khi thấy hai đôi khuy măng sét mình

tặng anh nằm im trong đó, sáng lấp lánh bắt mắt. Còn một ngăn

kéo nữa, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu mở ra, liếc mắt

thấy bên trong có một dải vải đen, hình tròn, rộng khoảng một

ngón tay, có một cái khóa kim loại có thể điều chỉnh.

"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào dải

vải đen: "Đây là cái gì?"

"Dây đeo tay áo." Vương Chiêu Mưu tự nhiên cầm một cặp dây

đeo tay áo màu đen lên đưa cho cậu xem: "Ở đây có nút gài

điều chỉnh độ rộng, nếu tay áo sơ mi rộng, có thể dùng dây đeo

tay áo để cố định."

"Cảm ơn anh Chiêu Mưu, em biết rồi." Trong mắt Quý Liên Hoắc

hiện lên chút thất vọng.

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn Quý Liên Hoắc, cầm bừa một sợi dây

đeo tay áo lên tròng vào tay áo sơ mi, từ từ thắt chặt lên phía

trên khuỷu tay.

Quý Liên Hoắc sững sờ, nhìn anh cài áo sơ mi đến sát cổ, lại

nhìn dây đeo tay áo màu đen, trái tim không hiểu sao lại nóng

lên, móng vuốt mèo con cào liên tục, vừa ngứa ngáy vừa nóng

rát. Cậu thấy Vương Chiêu Mưu mặc ghi lê màu lam sẫm vào,

không buồn nhìn cậu lấy một giây mà chỉ đi đến bàn, cầm tách

cà phê lên.

"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc bỗng thấy khát khủng khiếp, bèn

tiến lên, từ phía sau nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Vương Chiêu

Mưu.

Vương Chiêu Mưu vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh ngoài cửa

sổ.

Quý Liên Hoắc không nhận được phản ứng thì lòng càng thêm

kích động, hai tay không tự chủ được siết chặt, cằm tựa vào vai

Vương Chiêu Mưu, nhẹ nhàng cọ cọ. "Chiêu Chiêu, nói chuyện

với em đi."

Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, tiếp tục uống cà phê.

Quý Liên Hoắc cọ càng lúc càng mạnh, môi nhẹ nhàng chạm vào

vành tai anh. "Chiêu Chiêu, để ý em đi, em khó chịu."

Vương Chiêu Mưu quay đầu sang, mỉm cười, khóe môi cong nhẹ.

Quý Liên Hoắc thất thần nhìn anh, cảm thấy trái tim mình cũng

bị kéo lên theo đường cong khóe môi của anh.

"Cà phê rất được." Vương Chiêu Mưu nâng tách cà phê lên,

trong mắt ẩn hiện một nụ cười.

Trái tim Quý Liên Hoắc như bị cào mạnh hơn, cậu ghé đầu lại,

nhìn tách cà phê đã vơi một nửa, vươn tay cầm lấy, đặt môi

mình vào chỗ Vương Chiêu Mưu vừa uống ngay trước mặt anh,

uống hết phần cà phê còn lại, không để lại một giọt nào.

Vương Chiêu Mưu muốn nói "có cặn", nhưng chưa kịp mở miệng

thì cà phê dưới đáy tách đã cạn sạch.

Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng ngủ, quay

đầu nhìn lại phòng ngủ của anh, rồi lại nhìn tách cà phê trên tay,

lòng thầm vui mừng.

Sau khi ăn sáng, Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra công

trường xem thầy phong thủy chuẩn bị đồ cúng. Nhìn Vương

Chiêu Mưu và đội trưởng Lý cùng nhau thắp nhang, cậu cảm

thấy hơi không thoải mái. Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình,

chờ lúc Vương Chiêu Mưu đào đất động thổ xong, Quý Liên Hoắc

cũng bước lên, lấy ra ba nén nhang, thắp lên rồi lạy tại nơi anh

vừa lạy.

Đội trưởng Lý và thầy Chu nhìn chàng trai trẻ cắm nhang, trong

mắt lộ vẻ tò mò. Vương Chiêu Mưu thấy hành động có phần đột

ngột của cậu, cũng nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.

"Em cũng muốn lễ." Quý Liên Hoắc mím môi nhẹ, ánh mắt

nghiêm túc, vô thức cao giọng cho mọi người xung quanh nghe

thấy. "Được ở bên anh Chiêu Mưu chắc hẳn là điều em đã cầu

nguyện ở kiếp trước, bây giờ em lại cầu nguyện, để có thể ở bên

anh Chiêu Mưu thật lâu thật lâu."

Đội trưởng Lý nghe vậy, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đôi mắt

hóng hớt dần mở to, khóe miệng không tự chủ được toét ra.

Hay, đây chính là đối tượng hẹn hò của sếp lớn! Mình có thể tiếp

tục theo sếp lớn kiếm tiền hay không phụ thuộc vào cậu ta!

Thầy Chu nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đảo mắt, bấm ngón tay,

đôi mắt đầy suy tư. Vậy đây là con rồng mà sếp muốn cưỡi,

trông có vẻ hơi trẻ quá đấy, chưa đến 20 tuổi thì phải?

Vương Chiêu Mưu nghe lời Quý Liên Hoắc nói xong là hiểu rõ

chút tâm tư của cậu. Thấy Quý Liên Hoắc như thế, anh lại, nở nụ

cười, thẳng thắn giới thiệu với đội trưởng Lý và thầy Chu: "Đây

là Quý Liên Hoắc."

"Nghe danh đã lâu!" Đội trưởng Lý nóng lòng bước lên bắt tay

Quý Liên Hoắc, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn khó kìm chế.

Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông trung niên này, trong mắt

hiện lên chút bối rối.

"Tôi đã nghe sếp lớn nhắc đến cậu từ lâu rồi." Đội trưởng Lý

cười toe toét: "Khi nào hai người kết hôn?"

Kết hôn?

Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu, hai tai lập tức

đỏ bừng.

"Cậu em này vẫn còn rất trẻ nhỉ." Thầy Chu cũng sáp lại, tò mò

nhìn lên: "Có thể cho tôi biết ngày tháng năm sinh của cậu

không, tôi tính cho cậu và sếp?"

Quý Liên Hoắc lại ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh không

phản đối, cậu bèn cố nhớ lại ngày sinh nhật mà cụ Lãnh đã nói

với mình, rồi nghiêm túc kể lại cho thầy phong thủy.

"Thoạt nhìn thì tử vi khá hợp đấy." Thầy Chu tính toán liên hồi:

"Tử vi của cậu và sếp rất hợp nhau, số phận bù trừ, tôi đoán

chắc một trong hai người phải lòng người kia từ cái nhìn đầu

tiên!"

"Sao thầy biết!" Mắt Quý Liên Hoắc sáng bừng lên ngay.

"Cái đó gọi là gì, tận cùng của khoa học là huyền học." Thầy Chu

cười hì hì, nháy mắt lia lịa: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên là mật mã

ngũ hành của con người giao thoa, một khi phù hợp, sẽ có loại

lực hấp dẫn từ tính đó, hiểu chứ."

"Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu bằng

ánh mắt sáng ngời: "Thầy này nói chúng ta hợp nhau!"

Vương Chiêu Mưu cười bất đắc dĩ, giơ tay về phía Quý Liên

Hoắc: "Biết rồi, lại đây."

Thấy Vương Chiêu Mưu vẫy tay với mình, Quý Liên Hoắc lập tức

thoát khỏi vòng vây của đội trưởng Lý và thầy Chu, chạy đến

bên anh, lòng vô cùng vui sướng.

Lễ khởi công dự án mới bắt đầu, Lão Tề đứng ra xử lý.

Quý Liên Hoắc nhìn những lẵng hoa và băng rôn ở lối vào công

trường, tiếng pháo nổ vẫn tiếp tục vang lên, khao trong mắt toát

lên vài phần khao khát. Đây là tài sản của anh Chiêu Mưu, cậu

phải hoàn thành mục tiêu mà Chiêu Chiêu đặt ra càng sớm càng

tốt, chỉ có như vậy mới đủ tư cách để đưa ra điều ước với Chiêu

Chiêu.

×××

Quý Liên Hoắc chính thức bắt đầu học kỳ mới, Vương Chiêu Mưu

thì vẫn theo dõi sát sao tình hình nhà họ Văn, không hề buông

lỏng.

Nhà họ Lãnh ra tay, hiệu suất rất cao. Công ty của cha Văn Ngạn

Bác liên tục dính vào bê bối, nhiều dự án mất đối tác, tiến độ bị

đình trệ, những thiếu sót trong quản lý tài chính hỗn loạn của

công ty bị phơi bày, nhanh chóng phải đối mặt với tình trạng

thiếu hụt vốn lưu động. Chưa đầy nửa tháng, công ty của nhà họ

Văn đã không còn hoạt động bình thường được nữa, rơi vào tình

cảnh khốn cùng.

Công ty nhà họ Văn không có khả năng trả nhiều khoản nợ đến

hạn, mỗi ngày lỗ hàng chục triệu. Vương Chiêu Mưu vốn còn

tưởng nhà họ Văn sẽ nộp đơn xin phá sản và tiến hành thanh lý,

nhưng không ngờ ông Văn lại chơi trò dại dột, cuỗm hết số tiền

còn lại của công ty rồi bỏ trốn, thậm chí không mang theo vợ

con.

Khi Vương Chiêu Mưu nghe được tin thì công ty của nhà họ Văn

đang rối tung lên. Nhân viên công ty vẫn còn bị nợ tiền lương và

các khoản trợ cấp khác, các chủ nợ đến công ty nhưng không

tìm được ai, thế là lấy hết đồ vật có giá trị trong công ty mang

bán, tình hình hỗn loạn chưa từng có.

Nhà họ Văn chủ yếu kinh doanh chuỗi siêu thị ở Tô Thành,

Vương Chiêu Mưu liên lạc với vài giám đốc của công ty nhà họ

Văn, công khai đào tường, bảo họ dẫn theo một số lượng lớn

nhân viên bên đó đến Vương Thị. Siêu thị dưới tầng hầm trung

tâm mua sắm tập đoàn Vương Thị kinh doanh khá thành công,

sau khi thị phần chuỗi siêu thị của của công ty nhà họ Văn bị bỏ

lại, Vương Chiêu Mưu dự định sẽ sao chép mô hình siêu thị tiêu

dùng đời sống, lấp đầy khoảng trống mà nhà họ Văn để lại bằng

mức giá và thái độ phải chăng hơn.

Đây là một chiếc bánh có quy mô khá lớn, ở Tô Thành, trừ nhà

họ Lãnh thì cũng chỉ có nhà họ Vương mới dám nuốt trọn.

Để tránh trường hợp nhà họ Lãnh nghĩ theo hướng khác, trước

khi chính thức tiếp quản thị phần bỏ trống của nhà họ Văn,

Vương Chiêu Mưu đã đến nhà họ Lãnh, bàn bạc với cụ Lãnh việc

này. Cụ Lãnh hiển nhiên là coi thường những gì nhà họ Văn để

lại, nghe Vương Chiêu Mưu nói muốn tiếp quản, ông cụ cũng

không nói gì.

"Chiêu Mưu, Liên Hoắc và Đại Bảo dạo này thế nào?" Lãnh Uyển

Âm không nhịn được hỏi thăm tình hình của hai chú cháu, đã lâu

không gặp, không biết Liên Hoắc còn giận nhà họ Lãnh không.

"Đại Bảo đang học ba lê, Liên Hoắc vừa mới bắt đầu học kỳ mới

nên hơi bận." Vương Chiêu Mưu nhận ra Lãnh Uyển Âm lo lắng,

mỉm cười với cụ Lãnh: "Dạo này tâm trạng Liên Hoắc ổn định,

Đại Bảo nhớ ông nhiều lắm, thường xuyên nhắc đến ông cố."

Nghĩ đến chắt trai của mình, vẻ mặt cụ Lãnh lập tức dịu lại.

"Chiêu Mưu, mấy ngày nữa là đến Thanh Minh, tôi muốn Liên

Hoắc dẫn Đại Bảo cùng đi lễ."

Vương Chiêu Mưu gật đầu, rồi thấy cụ Lãnh đang nhìn mình.

"Cậu cũng theo cùng đi."

Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn cụ Lãnh rồi gật đầu.

"Sau khi tế lễ, tôi có lời muốn nói với Liên Hoắc và Tu Minh." Cụ

Lãnh thở dài, ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Hình như tôi không thể cho Liên Hoắc thêm thời gian nữa rồi."

---

Người dịch: Nói chứ, cà vạt với phụ kiện phối đồ nó luôn có cảm

giác cực kỳ riêng tư ấy, kiểu như sẽ chẳng bạn bè hay họ hàng

nào dạy cách xử lý cả, nhất là với mấy người nhà giàu, nếu

không có cha/anh trong nhà dạy thì chắc chỉ có mướn giáo viên

chuyên về mấy cái này thôi. Ừm, nói trắng ra thì là nhà họ Lãnh

không ai nghĩ tới việc dạy cậu Quý mấy chuyện này cả, kể cả

việc dạy mấy cái lễ nghi xã giao như khiêu vũ này nọ.

PS: Dây đeo tay áo luôn là cái gì đó rất mlem mlem =))

Lão Vương Không Muốn LạnhTác giả: Đào Lý Sanh CaTruyện Đam Mỹ“Xin hỏi anh có phải phụ huynh của Vương Chiêu Vân không? Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, chiều nay em ấy lại gây sự ở trường rồi, tốt nhất là anh mau tới mang em ấy đi đi!” Người đàn ông trung niên ở đầu kia điện thoại rõ ràng đang cực kỳ bực tức, nhưng sắc mặt Vương Chiêu Mưu vẫn như thường, cậu giơ tay ra hiệu, tiếng nhạc trong phòng bi-a xa hoa lập tức dừng lại, một đám người trẻ tuổi đang nâng ly bên cạnh cũng nhẹ nhàng đặt ly xuống. “Xin hỏi nó chết chưa?” Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất ôn nhã, cậu nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, hơi tựa lên bàn bi-a, một tay cầm gậy bi-a, tay kia cầm khối sáp màu lam bên cạnh bàn chậm rãi lau đầu cơ. “Không, không……” Chủ nhiệm nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, “Xin hỏi anh là gì của Vương Chiêu Vân?” “Tôi là tên anh trai cùng cha khác mẹ độc ác tranh gia sản trong miệng nó, trước kia nó đã thề nếu không chết thì không bao giờ gặp tôi, tốt nhất ngài chờ nó chết rồi hãy gọi.” Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, bỏ sáp… Chiêu Chiêu muốn nhà họ Lãnh?Quý Liên Hoắc sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, thấy trong mắt anhlà tia lửa nóng bỏng.Chiêu Chiêu chưa bao giờ nhìn mình theo cách này, anh đangnhìn xuyên qua cậu, để thấy nhà họ Lãnh. Nếu cậu sở hữu nhàhọ Lãnh là có thể có được ánh mắt này của anh, chỉ cần dâng tàisản của nhà họ Lãnh cho Chiêu Chiêu, anh sẽ thực hiện điều ướccủa mình!Nhiệt độ sẽ truyền đi, từ nơi có nhiệt độ cao sang nơi có nhiệtđộ thấp, càng gần nhau, nhiệt độ truyền càng nhanh. Ánh mắtQuý Liên Hoắc hơi sáng lên, như một tia lửa vừa rơi vào vùngđất hoang, cỏ khô trong nháy mắt bùng cháy, kèm theo giómạnh, ngọn lửa kết nối thành một mảng."Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc nhìn một cách thành kính, kìm néncái nóng như than đỏ, mở cặp kính trong tay ra, từ từ đeo lêncho người trước mặt."Em sẽ làm hết sức mình, thu tài sản của nhà họ Lãnh vào túi,đưa đến tay anh." Quý Liên Hoắc vẻ mặt kiên quyết, nói nhưđang lập một lời thề, ánh mắt cậu chỉ nhìn thẳng về phía trước,dũng cảm không sợ hãi.Cặp kính gác trên sống mũi, tầm nhìn của Vương Chiêu Mưu trởnên rõ ràng hơn, anh mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc trước mặtmình."Chiêu Chiêu, tất cả những gì của em đều là của anh." Quý LiênHoắc từ từ vòng tay qua thắt lưng Vương Chiêu Mưu, cúi đầuchạm nhẹ vào chóp mũi anh.Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, Vương Chiêu Mưu nhìn vàomắt Quý Liên Hoắc, dường như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìnthấy tận cùng, vẫn trong trẻo chân thành như lúc anh mới đưacậu về nhà. Hơi thở của hai người gần như hòa vào nhau, môicũng vô thức chạm vào, sau một nụ hôn dài, hơi thở của VươngChiêu Mưu hơi gấp, anh liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách,đưa tay chỉnh lại tóc cho Quý Liên Hoắc."Ngày mai tôi có lễ động thổ.""Em đi cùng anh Chiêu Mưu được không?" Quý Liên Hoắc liêntục hôn vào má Vương Chiêu Mưu, không muốn buông ra."Được." Vương Chiêu Mưu khẽ cười.Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, hơi tăng thêm lực, hôn lêntrán Vương Chiêu Mưu, rồi tranh thủ cắn vào gọng kính của anh.Quý Liên Hoắc đưa Vương Chiêu Mưu đến trước cửa phòng ngủ,vẻ mặt quyến luyến.Vì say rượu nên Vương Chiêu Mưu ngủ rất sâu, khi chuông báothức reo vào sáng hôm sau, anh vẫn còn hơi mệt. Anh đứng dậyrửa mặt, nghe thấy tiếng động ở cửa, mở cửa ra thì thấy QuýLiên Hoắc đang đứng đó, tay cầm tách cà phê, trong mắt khônggiấu được nụ cười."Anh Chiêu Mưu, em đang định gõ cửa."Liếc nhìn tách cà phê trong tay Quý Liên Hoắc, Vương ChiêuMưu mở cửa rộng ra: "Vào đi."Quý Liên Hoắc cầm tách cà phê bước vào, tò mò và rụt rè nhìnquanh phòng ngủ của anh, mọi thứ có vẻ rất đơn giản và lạnhlẽo, tủ quần áo và bàn làm việc đều là màu xám cao cấp, chỉ cómột chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, sạch sẽ đếnmức trông không có hơi người.Vương Chiêu Mưu vẫn chưa sửa soạn xong, cửa phòng tắm cònmở một nửa. Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn ngồi ở bàn làm việc,thấy bóng người qua lại trong phòng tắm, qua cánh cửa hé mở,nhìn thấy bóng lưng của anh. Chân dài eo thon, vạt áo sơ mitrắng được nhét vào quần âu, tôn lên vòng eo. Nhìn anh chỉnhlại cổ và tay áo trước gương, Quý Liên Hoắc đứng dậy như bị mêhoặc, từng chút một tiến lại gần, lặng lẽ đứng ở cửa phòng tắm,chăm chú ngắm nhìn.Vương Chiêu Mưu đang sửa lại cổ tay áo, ngước mắt nhìn lênkính, thấy Quý Liên Hoắc ở cửa phòng tắm, anh hơi nghiêng đầunhìn cậu.Quý Liên Hoắc ánh mắt sáng long lanh, nhìn ngắm nửa khuônmặt nghiêng nghiêng tinh tế trước mắt, thấy anh phát hiện ramình thì vành tai lập tức đỏ bừng. Sao Chiêu Chiêu lại đẹp nhưthế nhỉ.Trong mắt Vương Chiêu Mưu lóe lên nụ cười nhàn nhạt, anhkhông nói gì, chỉnh lại áo sơ mi trước gương, xoay người đi vàophòng ngủ, mở ngăn kéo đựng cà vạt, đầu ngón tay lướt quamười mấy chiếc cà vạt, chần chừ một lát rồi lấy ra một cái màutrơn có họa tiết tối màu.Quý Liên Hoắc như thể phát hiện ra một thế giới mới, tò mò nhìnVương Chiêu Mưu mở ngăn kéo, anh thấy vậy thì khẽ cười, nói:"Em có thể xem thử."Được Vương Chiêu Mưu cho phép, Quý Liên Hoắc bước tới cúiđầu nhìn hàng chục chiếc cà vạt được cuộn gọn gàng trong ngănkéo đựng đồ, được phân loại theo màu sắc, sắp xếp ngay ngắnđến nỗi ngay cả những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡngchế cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."Chiêu Chiêu, cái này là chị Trình sắp xếp à?" Quý Liên Hoắckhông nhịn được đưa tay ra, chạm vào bề mặt cà vạt, cảm nhậnchất liệu của chúng."Đây là đồ dùng cá nhân, không cần chị Trình sắp xếp." VươngChiêu Mưu cầm một chiếc cà vạt, mở ra trước mặt Quý LiênHoắc, sau đó luồn đuôi cà vạt vào nhãn ở phía sau, cuốn từ đầuhẹp lên, cuốn từng vòng chặt lại, cuối cùng đặt vào vị trí cũ.Quý Liên Hoắc chăm chú quan sát, biết Chiêu Chiêu đang dạymình cách sắp xếp cà vạt. Nhìn chiếc cà vạt cuộn tròn, Quý LiênHoắc mím môi, mắt lại vô thức nhìn xuống cổ tay anh. Nhìnxong, tai cậu lại đỏ lên, cúi đầu tiếp tục nhìn vào ngăn kéo kháccủa Chiêu Chiêu. Ngăn kéo này chuyên dùng để cất khuy măngsét, Quý Liên Hoắc hài lòng khi thấy hai đôi khuy măng sét mìnhtặng anh nằm im trong đó, sáng lấp lánh bắt mắt. Còn một ngănkéo nữa, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu mở ra, liếc mắtthấy bên trong có một dải vải đen, hình tròn, rộng khoảng mộtngón tay, có một cái khóa kim loại có thể điều chỉnh."Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào dảivải đen: "Đây là cái gì?""Dây đeo tay áo." Vương Chiêu Mưu tự nhiên cầm một cặp dâyđeo tay áo màu đen lên đưa cho cậu xem: "Ở đây có nút gàiđiều chỉnh độ rộng, nếu tay áo sơ mi rộng, có thể dùng dây đeotay áo để cố định.""Cảm ơn anh Chiêu Mưu, em biết rồi." Trong mắt Quý Liên Hoắchiện lên chút thất vọng.Vương Chiêu Mưu liếc nhìn Quý Liên Hoắc, cầm bừa một sợi dâyđeo tay áo lên tròng vào tay áo sơ mi, từ từ thắt chặt lên phíatrên khuỷu tay.Quý Liên Hoắc sững sờ, nhìn anh cài áo sơ mi đến sát cổ, lạinhìn dây đeo tay áo màu đen, trái tim không hiểu sao lại nónglên, móng vuốt mèo con cào liên tục, vừa ngứa ngáy vừa nóngrát. Cậu thấy Vương Chiêu Mưu mặc ghi lê màu lam sẫm vào,không buồn nhìn cậu lấy một giây mà chỉ đi đến bàn, cầm táchcà phê lên."Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc bỗng thấy khát khủng khiếp, bèntiến lên, từ phía sau nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Vương ChiêuMưu.Vương Chiêu Mưu vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh ngoài cửasổ.Quý Liên Hoắc không nhận được phản ứng thì lòng càng thêmkích động, hai tay không tự chủ được siết chặt, cằm tựa vào vaiVương Chiêu Mưu, nhẹ nhàng cọ cọ. "Chiêu Chiêu, nói chuyệnvới em đi."Vương Chiêu Mưu dừng lại một lát, tiếp tục uống cà phê.Quý Liên Hoắc cọ càng lúc càng mạnh, môi nhẹ nhàng chạm vàovành tai anh. "Chiêu Chiêu, để ý em đi, em khó chịu."Vương Chiêu Mưu quay đầu sang, mỉm cười, khóe môi cong nhẹ.Quý Liên Hoắc thất thần nhìn anh, cảm thấy trái tim mình cũngbị kéo lên theo đường cong khóe môi của anh."Cà phê rất được." Vương Chiêu Mưu nâng tách cà phê lên,trong mắt ẩn hiện một nụ cười.Trái tim Quý Liên Hoắc như bị cào mạnh hơn, cậu ghé đầu lại,nhìn tách cà phê đã vơi một nửa, vươn tay cầm lấy, đặt môimình vào chỗ Vương Chiêu Mưu vừa uống ngay trước mặt anh,uống hết phần cà phê còn lại, không để lại một giọt nào.Vương Chiêu Mưu muốn nói "có cặn", nhưng chưa kịp mở miệngthì cà phê dưới đáy tách đã cạn sạch.Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng ngủ, quayđầu nhìn lại phòng ngủ của anh, rồi lại nhìn tách cà phê trên tay,lòng thầm vui mừng.Sau khi ăn sáng, Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu ra côngtrường xem thầy phong thủy chuẩn bị đồ cúng. Nhìn VươngChiêu Mưu và đội trưởng Lý cùng nhau thắp nhang, cậu cảmthấy hơi không thoải mái. Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình,chờ lúc Vương Chiêu Mưu đào đất động thổ xong, Quý Liên Hoắccũng bước lên, lấy ra ba nén nhang, thắp lên rồi lạy tại nơi anhvừa lạy.Đội trưởng Lý và thầy Chu nhìn chàng trai trẻ cắm nhang, trongmắt lộ vẻ tò mò. Vương Chiêu Mưu thấy hành động có phần độtngột của cậu, cũng nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc."Em cũng muốn lễ." Quý Liên Hoắc mím môi nhẹ, ánh mắtnghiêm túc, vô thức cao giọng cho mọi người xung quanh nghethấy. "Được ở bên anh Chiêu Mưu chắc hẳn là điều em đã cầunguyện ở kiếp trước, bây giờ em lại cầu nguyện, để có thể ở bênanh Chiêu Mưu thật lâu thật lâu."Đội trưởng Lý nghe vậy, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đôi mắthóng hớt dần mở to, khóe miệng không tự chủ được toét ra.Hay, đây chính là đối tượng hẹn hò của sếp lớn! Mình có thể tiếptục theo sếp lớn kiếm tiền hay không phụ thuộc vào cậu ta!Thầy Chu nhìn chàng trai trẻ trước mặt, đảo mắt, bấm ngón tay,đôi mắt đầy suy tư. Vậy đây là con rồng mà sếp muốn cưỡi,trông có vẻ hơi trẻ quá đấy, chưa đến 20 tuổi thì phải?Vương Chiêu Mưu nghe lời Quý Liên Hoắc nói xong là hiểu rõchút tâm tư của cậu. Thấy Quý Liên Hoắc như thế, anh lại, nở nụcười, thẳng thắn giới thiệu với đội trưởng Lý và thầy Chu: "Đâylà Quý Liên Hoắc.""Nghe danh đã lâu!" Đội trưởng Lý nóng lòng bước lên bắt tayQuý Liên Hoắc, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn khó kìm chế.Quý Liên Hoắc nhìn người đàn ông trung niên này, trong mắthiện lên chút bối rối."Tôi đã nghe sếp lớn nhắc đến cậu từ lâu rồi." Đội trưởng Lýcười toe toét: "Khi nào hai người kết hôn?"Kết hôn?Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu, hai tai lập tứcđỏ bừng."Cậu em này vẫn còn rất trẻ nhỉ." Thầy Chu cũng sáp lại, tò mònhìn lên: "Có thể cho tôi biết ngày tháng năm sinh của cậukhông, tôi tính cho cậu và sếp?"Quý Liên Hoắc lại ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh khôngphản đối, cậu bèn cố nhớ lại ngày sinh nhật mà cụ Lãnh đã nóivới mình, rồi nghiêm túc kể lại cho thầy phong thủy."Thoạt nhìn thì tử vi khá hợp đấy." Thầy Chu tính toán liên hồi:"Tử vi của cậu và sếp rất hợp nhau, số phận bù trừ, tôi đoánchắc một trong hai người phải lòng người kia từ cái nhìn đầutiên!""Sao thầy biết!" Mắt Quý Liên Hoắc sáng bừng lên ngay."Cái đó gọi là gì, tận cùng của khoa học là huyền học." Thầy Chucười hì hì, nháy mắt lia lịa: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên là mật mãngũ hành của con người giao thoa, một khi phù hợp, sẽ có loạilực hấp dẫn từ tính đó, hiểu chứ.""Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu bằngánh mắt sáng ngời: "Thầy này nói chúng ta hợp nhau!"Vương Chiêu Mưu cười bất đắc dĩ, giơ tay về phía Quý LiênHoắc: "Biết rồi, lại đây."Thấy Vương Chiêu Mưu vẫy tay với mình, Quý Liên Hoắc lập tứcthoát khỏi vòng vây của đội trưởng Lý và thầy Chu, chạy đếnbên anh, lòng vô cùng vui sướng.Lễ khởi công dự án mới bắt đầu, Lão Tề đứng ra xử lý.Quý Liên Hoắc nhìn những lẵng hoa và băng rôn ở lối vào côngtrường, tiếng pháo nổ vẫn tiếp tục vang lên, khao trong mắt toátlên vài phần khao khát. Đây là tài sản của anh Chiêu Mưu, cậuphải hoàn thành mục tiêu mà Chiêu Chiêu đặt ra càng sớm càngtốt, chỉ có như vậy mới đủ tư cách để đưa ra điều ước với ChiêuChiêu.×××Quý Liên Hoắc chính thức bắt đầu học kỳ mới, Vương Chiêu Mưuthì vẫn theo dõi sát sao tình hình nhà họ Văn, không hề buônglỏng.Nhà họ Lãnh ra tay, hiệu suất rất cao. Công ty của cha Văn NgạnBác liên tục dính vào bê bối, nhiều dự án mất đối tác, tiến độ bịđình trệ, những thiếu sót trong quản lý tài chính hỗn loạn củacông ty bị phơi bày, nhanh chóng phải đối mặt với tình trạngthiếu hụt vốn lưu động. Chưa đầy nửa tháng, công ty của nhà họVăn đã không còn hoạt động bình thường được nữa, rơi vào tìnhcảnh khốn cùng.Công ty nhà họ Văn không có khả năng trả nhiều khoản nợ đếnhạn, mỗi ngày lỗ hàng chục triệu. Vương Chiêu Mưu vốn còntưởng nhà họ Văn sẽ nộp đơn xin phá sản và tiến hành thanh lý,nhưng không ngờ ông Văn lại chơi trò dại dột, cuỗm hết số tiềncòn lại của công ty rồi bỏ trốn, thậm chí không mang theo vợcon.Khi Vương Chiêu Mưu nghe được tin thì công ty của nhà họ Vănđang rối tung lên. Nhân viên công ty vẫn còn bị nợ tiền lương vàcác khoản trợ cấp khác, các chủ nợ đến công ty nhưng khôngtìm được ai, thế là lấy hết đồ vật có giá trị trong công ty mangbán, tình hình hỗn loạn chưa từng có.Nhà họ Văn chủ yếu kinh doanh chuỗi siêu thị ở Tô Thành,Vương Chiêu Mưu liên lạc với vài giám đốc của công ty nhà họVăn, công khai đào tường, bảo họ dẫn theo một số lượng lớnnhân viên bên đó đến Vương Thị. Siêu thị dưới tầng hầm trungtâm mua sắm tập đoàn Vương Thị kinh doanh khá thành công,sau khi thị phần chuỗi siêu thị của của công ty nhà họ Văn bị bỏlại, Vương Chiêu Mưu dự định sẽ sao chép mô hình siêu thị tiêudùng đời sống, lấp đầy khoảng trống mà nhà họ Văn để lại bằngmức giá và thái độ phải chăng hơn.Đây là một chiếc bánh có quy mô khá lớn, ở Tô Thành, trừ nhàhọ Lãnh thì cũng chỉ có nhà họ Vương mới dám nuốt trọn.Để tránh trường hợp nhà họ Lãnh nghĩ theo hướng khác, trướckhi chính thức tiếp quản thị phần bỏ trống của nhà họ Văn,Vương Chiêu Mưu đã đến nhà họ Lãnh, bàn bạc với cụ Lãnh việcnày. Cụ Lãnh hiển nhiên là coi thường những gì nhà họ Văn đểlại, nghe Vương Chiêu Mưu nói muốn tiếp quản, ông cụ cũngkhông nói gì."Chiêu Mưu, Liên Hoắc và Đại Bảo dạo này thế nào?" Lãnh UyểnÂm không nhịn được hỏi thăm tình hình của hai chú cháu, đã lâukhông gặp, không biết Liên Hoắc còn giận nhà họ Lãnh không."Đại Bảo đang học ba lê, Liên Hoắc vừa mới bắt đầu học kỳ mớinên hơi bận." Vương Chiêu Mưu nhận ra Lãnh Uyển Âm lo lắng,mỉm cười với cụ Lãnh: "Dạo này tâm trạng Liên Hoắc ổn định,Đại Bảo nhớ ông nhiều lắm, thường xuyên nhắc đến ông cố."Nghĩ đến chắt trai của mình, vẻ mặt cụ Lãnh lập tức dịu lại."Chiêu Mưu, mấy ngày nữa là đến Thanh Minh, tôi muốn LiênHoắc dẫn Đại Bảo cùng đi lễ."Vương Chiêu Mưu gật đầu, rồi thấy cụ Lãnh đang nhìn mình."Cậu cũng theo cùng đi."Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn cụ Lãnh rồi gật đầu."Sau khi tế lễ, tôi có lời muốn nói với Liên Hoắc và Tu Minh." CụLãnh thở dài, ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu."Hình như tôi không thể cho Liên Hoắc thêm thời gian nữa rồi."---Người dịch: Nói chứ, cà vạt với phụ kiện phối đồ nó luôn có cảmgiác cực kỳ riêng tư ấy, kiểu như sẽ chẳng bạn bè hay họ hàngnào dạy cách xử lý cả, nhất là với mấy người nhà giàu, nếukhông có cha/anh trong nhà dạy thì chắc chỉ có mướn giáo viênchuyên về mấy cái này thôi. Ừm, nói trắng ra thì là nhà họ Lãnhkhông ai nghĩ tới việc dạy cậu Quý mấy chuyện này cả, kể cảviệc dạy mấy cái lễ nghi xã giao như khiêu vũ này nọ.PS: Dây đeo tay áo luôn là cái gì đó rất mlem mlem =))

Chương 127: Chương 127