Thiểm Tây, Đầu xuân tháng 3 tiết trời vẫn còn cái se se lạnh nhưng đã mang theo chút hơi ấm áp phảng phất. Lúc này mặt trời còn chưa ló, Doãn Nguyên đứng trong tòa nhà cao nhìn ngọn Thanh Sơn sừng sững trước mắt thở dài 1 tiếng. 1 cơn gió lạnh thổi qua mang theo lá non mọc trên cành bay trong không trung đi đến dãy núi rồi dừng lại trên đỉnh cao ngất kia,như ngạo nghế,như cuồng tiếu, nhìn xuống vạn vật xung quanh như 1 kẻ trên cao nhìn xuống dưới trần gian bằng nửa con mắt… Tòa nhà này được xây từ thời Tây Chu, lúc thời thế còn thịnh, sau đó chiến loạn cũng đã bị hủy đi 1 phần … Nghe đâu truyền thuyết ngàn năm trước nơi này đã từng có vị lão giả Thanh Ngưu dừng xe tại nơi này,rồi từ đó ở đây giảng kinh truyền đạo. Lúc này trời còn sớm, khu du lịch còn chưa mở của, Doãn Nguyên trên ngực lưng mang theo 1 chiếc túi du lịch theo chân núi Tiểu Lộ mò lên, gian khổ không biết bao nhiêu, đôi giầy thể thao đã muốn thảm hại xơ xác biết bao… Bỗng nhiên trong túi anh có cái gì động đậy vài cái…
Quyển 1 - Chương 22
Hí QuỷTác giả: Niệm Tiểu DuệTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámThiểm Tây, Đầu xuân tháng 3 tiết trời vẫn còn cái se se lạnh nhưng đã mang theo chút hơi ấm áp phảng phất. Lúc này mặt trời còn chưa ló, Doãn Nguyên đứng trong tòa nhà cao nhìn ngọn Thanh Sơn sừng sững trước mắt thở dài 1 tiếng. 1 cơn gió lạnh thổi qua mang theo lá non mọc trên cành bay trong không trung đi đến dãy núi rồi dừng lại trên đỉnh cao ngất kia,như ngạo nghế,như cuồng tiếu, nhìn xuống vạn vật xung quanh như 1 kẻ trên cao nhìn xuống dưới trần gian bằng nửa con mắt… Tòa nhà này được xây từ thời Tây Chu, lúc thời thế còn thịnh, sau đó chiến loạn cũng đã bị hủy đi 1 phần … Nghe đâu truyền thuyết ngàn năm trước nơi này đã từng có vị lão giả Thanh Ngưu dừng xe tại nơi này,rồi từ đó ở đây giảng kinh truyền đạo. Lúc này trời còn sớm, khu du lịch còn chưa mở của, Doãn Nguyên trên ngực lưng mang theo 1 chiếc túi du lịch theo chân núi Tiểu Lộ mò lên, gian khổ không biết bao nhiêu, đôi giầy thể thao đã muốn thảm hại xơ xác biết bao… Bỗng nhiên trong túi anh có cái gì động đậy vài cái… Doãn Nguyên tùy tay đỡ lấy gối đầu đang phóng tới, quay mặt đi:“ Không có gì, em mau thu dọn đi,kẻo chúng ta lại đến muộn.”Lộ Ngôn ngáp một cái thật dài, rồi mới chui ra khỏi giường đi rửa mặt.Một tháng trước Vương Bội Sầm sinh non, may mà mẫu tử bình an, nhà Triệu Nguyên lại có thêm một tiểu nha đầu. Ngày đó Vương Bội Sầm từ buổi chiều liền cảm giác bụng không bình thường lập tức gọi người đưa vào bệnh viện. Triệu Nguyên nghe tin mới vội vàng chạy tới, đến tới thì thầy thuốc nói rằng tình huống cả mẹ lẫn con không được tốt lắm.Triệu Nguyên không biết làm sao đành gọi cho Doãn Nguyên.Doãn Nguyên nghe thế đến nhà Triệu đốt một lá bùa bình an choVương Bội Sầm để Triệu Nguyên an tâm. Y như rằng, đến rạng sáng hôm sau, bác sĩ rốt cục cũng đi ra từ phòng mổ, cả hai mẫu tử đều bình an. Triệu Nguyên kích động tới rơi nước mắt trước phòng sinh khi nhìn đứa nhỏ của mình nằm trong bọc tã. Và tất nhiên sau đấy không thể thiếu màn tạ lễ cho Doãn Nguyên, ân nhân cứu mạng của cả nhà Triệu Nguyên, hắn liền mời hai người tói góp vui trong lễ đầy tháng của đứa nhỏ.Hôm nay chính là đêm đầy tháng của đứa con gái bé bỏng, Triệu Nguyên sợ hai người Doãn Nguyên không đi nên hôm trước còn gửi thêm giấy mời rồi gọi điện tận nơi.Lộ Ngôn từ phòng vệ sinh đi ra cả người khôi phục lại tinh thần như trước, ngồi xổm ở ban công cùng Tiểu Loa đùa giỡn, trong đầu cậu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó mới hô lên với Doãn Nguyên ở sau:“ Doãn Nguyên!!! Chúng ta có thể mang theo Tiểu Loa tới đó được không? “Tiểu Loa đang bị vật nằm ngửa trên sàn nhà nghe thấy nó có thể được đem ra ngoài chơi thì lập tức lên cơn kích động lồng dậy chạy vội tới chân Doãn Nguyên sủa vài tiếng, sau đó cắn gấu quần anh điên cuồng vẫy đuôi.Doãn Nguyên tay run lên hai cái, cũng không đem Tiểu Loa giũ ra khỏi người mình, chỉ mặt đầy khinh bỉ nhìn nó không nhanh không chậm nói:“ Mau nhả ra, coi chừng nước dãi của mày lên quần tao!!! -_-“Tiểu Loa ủy khuất nức nở hai tiếng chui vào gầm bàn sô pha cắn đuôi.Chủ nhân nhất định không yêu mình nữa rồi! không phải!Chắc chắn là không còn yêu mình như xưa nữa! >_
Doãn Nguyên tùy tay đỡ lấy gối đầu đang phóng tới, quay mặt đi:
“ Không có gì, em mau thu dọn đi,kẻo chúng ta lại đến muộn.”
Lộ Ngôn ngáp một cái thật dài, rồi mới chui ra khỏi giường đi rửa mặt.
Một tháng trước Vương Bội Sầm sinh non, may mà mẫu tử bình an, nhà Triệu Nguyên lại có thêm một tiểu nha đầu. Ngày đó Vương Bội Sầm từ buổi chiều liền cảm giác bụng không bình thường lập tức gọi người đưa vào bệnh viện. Triệu Nguyên nghe tin mới vội vàng chạy tới, đến tới thì thầy thuốc nói rằng tình huống cả mẹ lẫn con không được tốt lắm.
Triệu Nguyên không biết làm sao đành gọi cho Doãn Nguyên.
Doãn Nguyên nghe thế đến nhà Triệu đốt một lá bùa bình an cho
Vương Bội Sầm để Triệu Nguyên an tâm. Y như rằng, đến rạng sáng hôm sau, bác sĩ rốt cục cũng đi ra từ phòng mổ, cả hai mẫu tử đều bình an. Triệu Nguyên kích động tới rơi nước mắt trước phòng sinh khi nhìn đứa nhỏ của mình nằm trong bọc tã. Và tất nhiên sau đấy không thể thiếu màn tạ lễ cho Doãn Nguyên, ân nhân cứu mạng của cả nhà Triệu Nguyên, hắn liền mời hai người tói góp vui trong lễ đầy tháng của đứa nhỏ.
Hôm nay chính là đêm đầy tháng của đứa con gái bé bỏng, Triệu Nguyên sợ hai người Doãn Nguyên không đi nên hôm trước còn gửi thêm giấy mời rồi gọi điện tận nơi.
Lộ Ngôn từ phòng vệ sinh đi ra cả người khôi phục lại tinh thần như trước, ngồi xổm ở ban công cùng Tiểu Loa đùa giỡn, trong đầu cậu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó mới hô lên với Doãn Nguyên ở sau:
“ Doãn Nguyên!!! Chúng ta có thể mang theo Tiểu Loa tới đó được không? “
Tiểu Loa đang bị vật nằm ngửa trên sàn nhà nghe thấy nó có thể được đem ra ngoài chơi thì lập tức lên cơn kích động lồng dậy chạy vội tới chân Doãn Nguyên sủa vài tiếng, sau đó cắn gấu quần anh điên cuồng vẫy đuôi.
Doãn Nguyên tay run lên hai cái, cũng không đem Tiểu Loa giũ ra khỏi người mình, chỉ mặt đầy khinh bỉ nhìn nó không nhanh không chậm nói:
“ Mau nhả ra, coi chừng nước dãi của mày lên quần tao!!! -_-“
Tiểu Loa ủy khuất nức nở hai tiếng chui vào gầm bàn sô pha cắn đuôi.
Chủ nhân nhất định không yêu mình nữa rồi! không phải!Chắc chắn là không còn yêu mình như xưa nữa!
>_
Hí QuỷTác giả: Niệm Tiểu DuệTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámThiểm Tây, Đầu xuân tháng 3 tiết trời vẫn còn cái se se lạnh nhưng đã mang theo chút hơi ấm áp phảng phất. Lúc này mặt trời còn chưa ló, Doãn Nguyên đứng trong tòa nhà cao nhìn ngọn Thanh Sơn sừng sững trước mắt thở dài 1 tiếng. 1 cơn gió lạnh thổi qua mang theo lá non mọc trên cành bay trong không trung đi đến dãy núi rồi dừng lại trên đỉnh cao ngất kia,như ngạo nghế,như cuồng tiếu, nhìn xuống vạn vật xung quanh như 1 kẻ trên cao nhìn xuống dưới trần gian bằng nửa con mắt… Tòa nhà này được xây từ thời Tây Chu, lúc thời thế còn thịnh, sau đó chiến loạn cũng đã bị hủy đi 1 phần … Nghe đâu truyền thuyết ngàn năm trước nơi này đã từng có vị lão giả Thanh Ngưu dừng xe tại nơi này,rồi từ đó ở đây giảng kinh truyền đạo. Lúc này trời còn sớm, khu du lịch còn chưa mở của, Doãn Nguyên trên ngực lưng mang theo 1 chiếc túi du lịch theo chân núi Tiểu Lộ mò lên, gian khổ không biết bao nhiêu, đôi giầy thể thao đã muốn thảm hại xơ xác biết bao… Bỗng nhiên trong túi anh có cái gì động đậy vài cái… Doãn Nguyên tùy tay đỡ lấy gối đầu đang phóng tới, quay mặt đi:“ Không có gì, em mau thu dọn đi,kẻo chúng ta lại đến muộn.”Lộ Ngôn ngáp một cái thật dài, rồi mới chui ra khỏi giường đi rửa mặt.Một tháng trước Vương Bội Sầm sinh non, may mà mẫu tử bình an, nhà Triệu Nguyên lại có thêm một tiểu nha đầu. Ngày đó Vương Bội Sầm từ buổi chiều liền cảm giác bụng không bình thường lập tức gọi người đưa vào bệnh viện. Triệu Nguyên nghe tin mới vội vàng chạy tới, đến tới thì thầy thuốc nói rằng tình huống cả mẹ lẫn con không được tốt lắm.Triệu Nguyên không biết làm sao đành gọi cho Doãn Nguyên.Doãn Nguyên nghe thế đến nhà Triệu đốt một lá bùa bình an choVương Bội Sầm để Triệu Nguyên an tâm. Y như rằng, đến rạng sáng hôm sau, bác sĩ rốt cục cũng đi ra từ phòng mổ, cả hai mẫu tử đều bình an. Triệu Nguyên kích động tới rơi nước mắt trước phòng sinh khi nhìn đứa nhỏ của mình nằm trong bọc tã. Và tất nhiên sau đấy không thể thiếu màn tạ lễ cho Doãn Nguyên, ân nhân cứu mạng của cả nhà Triệu Nguyên, hắn liền mời hai người tói góp vui trong lễ đầy tháng của đứa nhỏ.Hôm nay chính là đêm đầy tháng của đứa con gái bé bỏng, Triệu Nguyên sợ hai người Doãn Nguyên không đi nên hôm trước còn gửi thêm giấy mời rồi gọi điện tận nơi.Lộ Ngôn từ phòng vệ sinh đi ra cả người khôi phục lại tinh thần như trước, ngồi xổm ở ban công cùng Tiểu Loa đùa giỡn, trong đầu cậu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó mới hô lên với Doãn Nguyên ở sau:“ Doãn Nguyên!!! Chúng ta có thể mang theo Tiểu Loa tới đó được không? “Tiểu Loa đang bị vật nằm ngửa trên sàn nhà nghe thấy nó có thể được đem ra ngoài chơi thì lập tức lên cơn kích động lồng dậy chạy vội tới chân Doãn Nguyên sủa vài tiếng, sau đó cắn gấu quần anh điên cuồng vẫy đuôi.Doãn Nguyên tay run lên hai cái, cũng không đem Tiểu Loa giũ ra khỏi người mình, chỉ mặt đầy khinh bỉ nhìn nó không nhanh không chậm nói:“ Mau nhả ra, coi chừng nước dãi của mày lên quần tao!!! -_-“Tiểu Loa ủy khuất nức nở hai tiếng chui vào gầm bàn sô pha cắn đuôi.Chủ nhân nhất định không yêu mình nữa rồi! không phải!Chắc chắn là không còn yêu mình như xưa nữa! >_