Tác giả:

Tiểu Bảo Bối ngồi ngay ngắn trên bàn, vẫn nét cười ngây ngô đó, vẫn sự ngốc nghếch thể hiện trên khuôn mặt cậu. Tiểu Bảo Bối đẩy một tờ giấy đến trước mặt Cố Long, tự hào nói. "Ông xã...Bối Bối có quà cho anh, anh đừng giận Bối Bối nữa nha!" Cố Long nhìn nụ cười gượng gạo của cậu, ánh mắt đỏ hoe của Bảo Bối khiến hắn nhận ra cậu có điều gì không ổn. Chuyện tối hôm qua hắn mới là người sai, vậy mà Tiểu Bảo Bối lại đi xin lỗi hắn. Cố Long định mở miệng nói điều gì đó, nhưng ba chữ thật to trên tờ giấy khiến hắn chết sững. ĐƠN LY HÔN. Ba chữ kia đập vào mắt hắn, Cố Long cầm tờ giấy lên. Đọc kĩ từng chữ trên tờ giấy đó, qua một lúc sau vẫn không tin được hỏi người kia. "Này! Cậu đang làm cái gì thế?" Tiểu Bảo Bối vẫn cười, nhưng nụ cười của bé ngốc hôm nay hệt như một con búp bê mặc nhà kệ người ta nhào nặn biểu cảm, cậu xoa xoa hai ngón tay nói. "Bối Bối biết chuyện hai anh trai của mình đã làm với ông xã rồi. Bối Bối tuy có ngốc thật nhưng mà vẫn nhận ông xã thích anh trai kia. Hai…

Chương 106: 106: Hốt Hoảng

Mặt Trời Của Tiểu Bảo BốiTác giả: DennyMocNhi2Truyện Đam MỹTiểu Bảo Bối ngồi ngay ngắn trên bàn, vẫn nét cười ngây ngô đó, vẫn sự ngốc nghếch thể hiện trên khuôn mặt cậu. Tiểu Bảo Bối đẩy một tờ giấy đến trước mặt Cố Long, tự hào nói. "Ông xã...Bối Bối có quà cho anh, anh đừng giận Bối Bối nữa nha!" Cố Long nhìn nụ cười gượng gạo của cậu, ánh mắt đỏ hoe của Bảo Bối khiến hắn nhận ra cậu có điều gì không ổn. Chuyện tối hôm qua hắn mới là người sai, vậy mà Tiểu Bảo Bối lại đi xin lỗi hắn. Cố Long định mở miệng nói điều gì đó, nhưng ba chữ thật to trên tờ giấy khiến hắn chết sững. ĐƠN LY HÔN. Ba chữ kia đập vào mắt hắn, Cố Long cầm tờ giấy lên. Đọc kĩ từng chữ trên tờ giấy đó, qua một lúc sau vẫn không tin được hỏi người kia. "Này! Cậu đang làm cái gì thế?" Tiểu Bảo Bối vẫn cười, nhưng nụ cười của bé ngốc hôm nay hệt như một con búp bê mặc nhà kệ người ta nhào nặn biểu cảm, cậu xoa xoa hai ngón tay nói. "Bối Bối biết chuyện hai anh trai của mình đã làm với ông xã rồi. Bối Bối tuy có ngốc thật nhưng mà vẫn nhận ông xã thích anh trai kia. Hai… Cũng may Tiểu Bảo Bối dù hoảng sợ nhưng vẫn chọn cách đưa Tiểu Lục Khiết về nhà, bé con khi đặt ngồi vào xe cũng thôi không khóc nữa.Chỉ là bé nhìn thấy khuôn mặt đầy sự kinh sợ của ba cho nên không dám nói chuyện.Xe vừa về đến nhà, Tiểu Bảo Bối đã lôi lôi kéo kéo Tiểu Lục Khiết vào trong, miệng liên tục lẩm bẩm."Không...không thể được, không cho phép mang Lục Khiết đi""Ba...con sợ..."Bé con yếu ớt kêu lên, âm thanh hỗn tạp cũng được Từ Khánh đang ở trong nhà nghe thấy.Vừa ra sân vườn đã thấy một lớn một nhỏ, ai mấy mặt mũi cũng không được bình thường đang lao vào nhà.Từ Khánh còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thuận miệng hỏi."Bảo Bối, Lục Khiết...hôm nay đi chơi về sớm thế? Đã ăn gì chưa? Hay anh nấu ít thức ăn cho hai ba con nhé?"Nhờ âm thanh của Từ Khánh vang lên, Tiểu Bảo Bối mới tỉnh táo lại đôi chút.Cậu kéo Lục Khiết chạy đến bên cạnh Từ Khánh, giọng run run nói."Anh...anh Khánh.Cố Long về rồi, Cố Long...hình như muốn bắt con trai em.Anh ấy vừa nãy còn bế bé con, mà bé con ngốc lắm...cứ để Cố Long bế.Lỡ...lỡ như anh ấy bắt bé con đi thật thì sao?"Từ Khánh nghe không hiểu lắm, ý chính mà anh nắm bắt được chính là Cố Long đã về, một nhà ba người đã gặp lại nhau.Nhưng hà cớ gì mà Tiểu Bảo Bối lại kinh sợ đến như vậy?"Bảo Bối, em bình tĩnh lại một chút.Ngoan nghe lời anh, chẳng phải bây giờ em về nhà cùng Lục Khiết rổi sao? Cố Long chắc chắn không thể tìm đến đây.Không ai bắt con của em đi cả, ngược lại em đang làm Lục Khiết sợ đó"Bảo Bối trong lòng hoảng loạn, nhưng được Từ Khánh nhắc nhở cũng lấy lại được lí trí, cậu nhìn xung quanh.Đây là nhà cậu, tay cậu vẫn nắm lấy tay bé con.Lục Khiết cứ phải liên tục dùng áo chùi đi nước mũi của mình.Bảo Bối nhìn cục cưng.Cục cưng nhìn Bảo Bối.Cuối cùng cậu quỳ xuống ôm chằm lấy con trai cưng liên tục khóc nức nở."Hu...con trai ngốc.Ba tưởng sắp mất con rồi, con tại sao lại ngốc như thế, một mình ba ngốc chưa đủ sao? Tại sao ai con cũng có thể dễ dàng cho bế như vậy, lỡ như người ta bắt con đi mất thì ba biết phải tìm cục cưng ở đâu?"Bé con thấy ba mình khóc, tuyến lệ vừa ngưng nay lại rồi.Bé ôm chằm lấy cổ ba bé, miệng cũng tủi thân kể lể."Là do chú đó bế con trước, cậu cả và cậu hai cũng có ở đó.Cho nên...cho nên...oaaa...!ba con xin lỗi, Lục Khiết sai rồi""Lục Khiết, con mà bị bắt cóc ba ba phải biết làm sao? Con không thương Bảo Bối hả?"Bé con vừa nghe đến từ bắt cóc thì nhanh chóng hoảng sợ, đừng có đùa chứ? Bé từ nhỏ cho đến năm tuổi chưa từng xa ba ba quá nửa ngày.Lỡ như bị bắt cóc thật thì bé biết phải làm sao?Thế là hai cha con ngốc lại nhìn nhau một hồi, rồi lại tiếp tục khóc lóc ỉ ổi."Ba...con không muốn xa ba ba đâu""Con trai, ba cũng không muốn xa con đâu"Cứ như thế, hai cha con ôm nhau ở giữa phòng khách khóc lóc ỉ ôi.Từ Khánh đứng ở bên cạnh bất lực thở dài.Tiểu Chính Lâm và Tiểu Chính Vũ vừa hay về đến nhà.Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trái tim mới thôi không đập liên tục nữa.Tiểu Chính Lâm thở dài quay đầu đi chỗ khác, Tiểu Chính Vũ ghé vào tai hỏi nhỏ."Hai cha con nhà này ổn định chưa?"Từ Khánh gật đầu mệt mỏi đáp."Về đến nhà thì ôm nhau khóc một trận rồi! Ông xã, anh nói em nghe xem.Có chuyện gì vừa xảy ra sao?""Cố Long quay về rồi, cậu ta là chủ tịch của tập đoàn lớn KY thời gian gần đây.Mới vừa lúc nãy còn muốn hợp tác với công ty của anh cả.Sau đó thì Lục Khiết gặp phải Cố Long, hai người đang ôm nhau thì Tiểu Bảo Bối xuất hiện giành lại Lục Khiết.Em ấy trông có vẻ hoảng sợ lắm.Vừa nãy còn ôm Lục Khiết bỏ chạy, xem chừng là thấy Cố Long như gặp phải quỷ vậy!"Từ Khánh biết rõ chuyện Cố Long quay về, nhưng còn chuyện hắn làm gì khiến hai cha con nhà này hồn vía lên mây thì anh lại không biết.Nhìn hai người ngốc bị doạ xanh mặt.Anh thở dài nói."Anh ở lại an ủi Bảo Bối.Em quay trở về phòng gọi một cuộc điện thoại.Có khách hàng đang chờ em"Tiểu Chính Vũ gật đầu, còn tiện miệng hôn lên tay vợ mình nói."Chú ý sức khoẻ, tối nay dỗ dành Bảo Bối xong gia đình chúng ta ra ngoài ăn.Cố Tinh Anh cũng sắp quay về rồi!"Từ Khánh gật đầu rồi rời đi, miệng lẩm bẩm."Cái tên Cố Long này cái gì cũng giỏi, có việc theo đuổi lại vợ mình là ngu thôi"—————****———-Cả nhà follow lại acc phụ mới giúp Cỏ với, phòng hờ nhà bay nhe.Tại acc phụ kia bỗng dưng không vào được hic.Acc phụ mới là: DennyMocNhi4.

Cũng may Tiểu Bảo Bối dù hoảng sợ nhưng vẫn chọn cách đưa Tiểu Lục Khiết về nhà, bé con khi đặt ngồi vào xe cũng thôi không khóc nữa.

Chỉ là bé nhìn thấy khuôn mặt đầy sự kinh sợ của ba cho nên không dám nói chuyện.

Xe vừa về đến nhà, Tiểu Bảo Bối đã lôi lôi kéo kéo Tiểu Lục Khiết vào trong, miệng liên tục lẩm bẩm.

"Không...không thể được, không cho phép mang Lục Khiết đi"

"Ba...con sợ..."

Bé con yếu ớt kêu lên, âm thanh hỗn tạp cũng được Từ Khánh đang ở trong nhà nghe thấy.

Vừa ra sân vườn đã thấy một lớn một nhỏ, ai mấy mặt mũi cũng không được bình thường đang lao vào nhà.

Từ Khánh còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thuận miệng hỏi.

"Bảo Bối, Lục Khiết...hôm nay đi chơi về sớm thế? Đã ăn gì chưa? Hay anh nấu ít thức ăn cho hai ba con nhé?"

Nhờ âm thanh của Từ Khánh vang lên, Tiểu Bảo Bối mới tỉnh táo lại đôi chút.

Cậu kéo Lục Khiết chạy đến bên cạnh Từ Khánh, giọng run run nói.

"Anh...anh Khánh.

Cố Long về rồi, Cố Long...hình như muốn bắt con trai em.

Anh ấy vừa nãy còn bế bé con, mà bé con ngốc lắm...cứ để Cố Long bế.

Lỡ...lỡ như anh ấy bắt bé con đi thật thì sao?"

Từ Khánh nghe không hiểu lắm, ý chính mà anh nắm bắt được chính là Cố Long đã về, một nhà ba người đã gặp lại nhau.

Nhưng hà cớ gì mà Tiểu Bảo Bối lại kinh sợ đến như vậy?

"Bảo Bối, em bình tĩnh lại một chút.

Ngoan nghe lời anh, chẳng phải bây giờ em về nhà cùng Lục Khiết rổi sao? Cố Long chắc chắn không thể tìm đến đây.

Không ai bắt con của em đi cả, ngược lại em đang làm Lục Khiết sợ đó"

Bảo Bối trong lòng hoảng loạn, nhưng được Từ Khánh nhắc nhở cũng lấy lại được lí trí, cậu nhìn xung quanh.

Đây là nhà cậu, tay cậu vẫn nắm lấy tay bé con.

Lục Khiết cứ phải liên tục dùng áo chùi đi nước mũi của mình.

Bảo Bối nhìn cục cưng.

Cục cưng nhìn Bảo Bối.

Cuối cùng cậu quỳ xuống ôm chằm lấy con trai cưng liên tục khóc nức nở.

"Hu...con trai ngốc.

Ba tưởng sắp mất con rồi, con tại sao lại ngốc như thế, một mình ba ngốc chưa đủ sao? Tại sao ai con cũng có thể dễ dàng cho bế như vậy, lỡ như người ta bắt con đi mất thì ba biết phải tìm cục cưng ở đâu?"

Bé con thấy ba mình khóc, tuyến lệ vừa ngưng nay lại rồi.

Bé ôm chằm lấy cổ ba bé, miệng cũng tủi thân kể lể.

"Là do chú đó bế con trước, cậu cả và cậu hai cũng có ở đó.

Cho nên...cho nên...oaaa...!ba con xin lỗi, Lục Khiết sai rồi"

"Lục Khiết, con mà bị bắt cóc ba ba phải biết làm sao? Con không thương Bảo Bối hả?"

Bé con vừa nghe đến từ bắt cóc thì nhanh chóng hoảng sợ, đừng có đùa chứ? Bé từ nhỏ cho đến năm tuổi chưa từng xa ba ba quá nửa ngày.

Lỡ như bị bắt cóc thật thì bé biết phải làm sao?

Thế là hai cha con ngốc lại nhìn nhau một hồi, rồi lại tiếp tục khóc lóc ỉ ổi.

"Ba...con không muốn xa ba ba đâu"

"Con trai, ba cũng không muốn xa con đâu"

Cứ như thế, hai cha con ôm nhau ở giữa phòng khách khóc lóc ỉ ôi.

Từ Khánh đứng ở bên cạnh bất lực thở dài.

Tiểu Chính Lâm và Tiểu Chính Vũ vừa hay về đến nhà.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trái tim mới thôi không đập liên tục nữa.

Tiểu Chính Lâm thở dài quay đầu đi chỗ khác, Tiểu Chính Vũ ghé vào tai hỏi nhỏ.

"Hai cha con nhà này ổn định chưa?"

Từ Khánh gật đầu mệt mỏi đáp.

"Về đến nhà thì ôm nhau khóc một trận rồi! Ông xã, anh nói em nghe xem.

Có chuyện gì vừa xảy ra sao?"

"Cố Long quay về rồi, cậu ta là chủ tịch của tập đoàn lớn KY thời gian gần đây.

Mới vừa lúc nãy còn muốn hợp tác với công ty của anh cả.

Sau đó thì Lục Khiết gặp phải Cố Long, hai người đang ôm nhau thì Tiểu Bảo Bối xuất hiện giành lại Lục Khiết.

Em ấy trông có vẻ hoảng sợ lắm.

Vừa nãy còn ôm Lục Khiết bỏ chạy, xem chừng là thấy Cố Long như gặp phải quỷ vậy!"

Từ Khánh biết rõ chuyện Cố Long quay về, nhưng còn chuyện hắn làm gì khiến hai cha con nhà này hồn vía lên mây thì anh lại không biết.

Nhìn hai người ngốc bị doạ xanh mặt.

Anh thở dài nói.

"Anh ở lại an ủi Bảo Bối.

Em quay trở về phòng gọi một cuộc điện thoại.

Có khách hàng đang chờ em"

Tiểu Chính Vũ gật đầu, còn tiện miệng hôn lên tay vợ mình nói.

"Chú ý sức khoẻ, tối nay dỗ dành Bảo Bối xong gia đình chúng ta ra ngoài ăn.

Cố Tinh Anh cũng sắp quay về rồi!"

Từ Khánh gật đầu rồi rời đi, miệng lẩm bẩm.

"Cái tên Cố Long này cái gì cũng giỏi, có việc theo đuổi lại vợ mình là ngu thôi"

—————****———-

Cả nhà follow lại acc phụ mới giúp Cỏ với, phòng hờ nhà bay nhe.

Tại acc phụ kia bỗng dưng không vào được hic.

Acc phụ mới là: DennyMocNhi4.

Mặt Trời Của Tiểu Bảo BốiTác giả: DennyMocNhi2Truyện Đam MỹTiểu Bảo Bối ngồi ngay ngắn trên bàn, vẫn nét cười ngây ngô đó, vẫn sự ngốc nghếch thể hiện trên khuôn mặt cậu. Tiểu Bảo Bối đẩy một tờ giấy đến trước mặt Cố Long, tự hào nói. "Ông xã...Bối Bối có quà cho anh, anh đừng giận Bối Bối nữa nha!" Cố Long nhìn nụ cười gượng gạo của cậu, ánh mắt đỏ hoe của Bảo Bối khiến hắn nhận ra cậu có điều gì không ổn. Chuyện tối hôm qua hắn mới là người sai, vậy mà Tiểu Bảo Bối lại đi xin lỗi hắn. Cố Long định mở miệng nói điều gì đó, nhưng ba chữ thật to trên tờ giấy khiến hắn chết sững. ĐƠN LY HÔN. Ba chữ kia đập vào mắt hắn, Cố Long cầm tờ giấy lên. Đọc kĩ từng chữ trên tờ giấy đó, qua một lúc sau vẫn không tin được hỏi người kia. "Này! Cậu đang làm cái gì thế?" Tiểu Bảo Bối vẫn cười, nhưng nụ cười của bé ngốc hôm nay hệt như một con búp bê mặc nhà kệ người ta nhào nặn biểu cảm, cậu xoa xoa hai ngón tay nói. "Bối Bối biết chuyện hai anh trai của mình đã làm với ông xã rồi. Bối Bối tuy có ngốc thật nhưng mà vẫn nhận ông xã thích anh trai kia. Hai… Cũng may Tiểu Bảo Bối dù hoảng sợ nhưng vẫn chọn cách đưa Tiểu Lục Khiết về nhà, bé con khi đặt ngồi vào xe cũng thôi không khóc nữa.Chỉ là bé nhìn thấy khuôn mặt đầy sự kinh sợ của ba cho nên không dám nói chuyện.Xe vừa về đến nhà, Tiểu Bảo Bối đã lôi lôi kéo kéo Tiểu Lục Khiết vào trong, miệng liên tục lẩm bẩm."Không...không thể được, không cho phép mang Lục Khiết đi""Ba...con sợ..."Bé con yếu ớt kêu lên, âm thanh hỗn tạp cũng được Từ Khánh đang ở trong nhà nghe thấy.Vừa ra sân vườn đã thấy một lớn một nhỏ, ai mấy mặt mũi cũng không được bình thường đang lao vào nhà.Từ Khánh còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thuận miệng hỏi."Bảo Bối, Lục Khiết...hôm nay đi chơi về sớm thế? Đã ăn gì chưa? Hay anh nấu ít thức ăn cho hai ba con nhé?"Nhờ âm thanh của Từ Khánh vang lên, Tiểu Bảo Bối mới tỉnh táo lại đôi chút.Cậu kéo Lục Khiết chạy đến bên cạnh Từ Khánh, giọng run run nói."Anh...anh Khánh.Cố Long về rồi, Cố Long...hình như muốn bắt con trai em.Anh ấy vừa nãy còn bế bé con, mà bé con ngốc lắm...cứ để Cố Long bế.Lỡ...lỡ như anh ấy bắt bé con đi thật thì sao?"Từ Khánh nghe không hiểu lắm, ý chính mà anh nắm bắt được chính là Cố Long đã về, một nhà ba người đã gặp lại nhau.Nhưng hà cớ gì mà Tiểu Bảo Bối lại kinh sợ đến như vậy?"Bảo Bối, em bình tĩnh lại một chút.Ngoan nghe lời anh, chẳng phải bây giờ em về nhà cùng Lục Khiết rổi sao? Cố Long chắc chắn không thể tìm đến đây.Không ai bắt con của em đi cả, ngược lại em đang làm Lục Khiết sợ đó"Bảo Bối trong lòng hoảng loạn, nhưng được Từ Khánh nhắc nhở cũng lấy lại được lí trí, cậu nhìn xung quanh.Đây là nhà cậu, tay cậu vẫn nắm lấy tay bé con.Lục Khiết cứ phải liên tục dùng áo chùi đi nước mũi của mình.Bảo Bối nhìn cục cưng.Cục cưng nhìn Bảo Bối.Cuối cùng cậu quỳ xuống ôm chằm lấy con trai cưng liên tục khóc nức nở."Hu...con trai ngốc.Ba tưởng sắp mất con rồi, con tại sao lại ngốc như thế, một mình ba ngốc chưa đủ sao? Tại sao ai con cũng có thể dễ dàng cho bế như vậy, lỡ như người ta bắt con đi mất thì ba biết phải tìm cục cưng ở đâu?"Bé con thấy ba mình khóc, tuyến lệ vừa ngưng nay lại rồi.Bé ôm chằm lấy cổ ba bé, miệng cũng tủi thân kể lể."Là do chú đó bế con trước, cậu cả và cậu hai cũng có ở đó.Cho nên...cho nên...oaaa...!ba con xin lỗi, Lục Khiết sai rồi""Lục Khiết, con mà bị bắt cóc ba ba phải biết làm sao? Con không thương Bảo Bối hả?"Bé con vừa nghe đến từ bắt cóc thì nhanh chóng hoảng sợ, đừng có đùa chứ? Bé từ nhỏ cho đến năm tuổi chưa từng xa ba ba quá nửa ngày.Lỡ như bị bắt cóc thật thì bé biết phải làm sao?Thế là hai cha con ngốc lại nhìn nhau một hồi, rồi lại tiếp tục khóc lóc ỉ ổi."Ba...con không muốn xa ba ba đâu""Con trai, ba cũng không muốn xa con đâu"Cứ như thế, hai cha con ôm nhau ở giữa phòng khách khóc lóc ỉ ôi.Từ Khánh đứng ở bên cạnh bất lực thở dài.Tiểu Chính Lâm và Tiểu Chính Vũ vừa hay về đến nhà.Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trái tim mới thôi không đập liên tục nữa.Tiểu Chính Lâm thở dài quay đầu đi chỗ khác, Tiểu Chính Vũ ghé vào tai hỏi nhỏ."Hai cha con nhà này ổn định chưa?"Từ Khánh gật đầu mệt mỏi đáp."Về đến nhà thì ôm nhau khóc một trận rồi! Ông xã, anh nói em nghe xem.Có chuyện gì vừa xảy ra sao?""Cố Long quay về rồi, cậu ta là chủ tịch của tập đoàn lớn KY thời gian gần đây.Mới vừa lúc nãy còn muốn hợp tác với công ty của anh cả.Sau đó thì Lục Khiết gặp phải Cố Long, hai người đang ôm nhau thì Tiểu Bảo Bối xuất hiện giành lại Lục Khiết.Em ấy trông có vẻ hoảng sợ lắm.Vừa nãy còn ôm Lục Khiết bỏ chạy, xem chừng là thấy Cố Long như gặp phải quỷ vậy!"Từ Khánh biết rõ chuyện Cố Long quay về, nhưng còn chuyện hắn làm gì khiến hai cha con nhà này hồn vía lên mây thì anh lại không biết.Nhìn hai người ngốc bị doạ xanh mặt.Anh thở dài nói."Anh ở lại an ủi Bảo Bối.Em quay trở về phòng gọi một cuộc điện thoại.Có khách hàng đang chờ em"Tiểu Chính Vũ gật đầu, còn tiện miệng hôn lên tay vợ mình nói."Chú ý sức khoẻ, tối nay dỗ dành Bảo Bối xong gia đình chúng ta ra ngoài ăn.Cố Tinh Anh cũng sắp quay về rồi!"Từ Khánh gật đầu rồi rời đi, miệng lẩm bẩm."Cái tên Cố Long này cái gì cũng giỏi, có việc theo đuổi lại vợ mình là ngu thôi"—————****———-Cả nhà follow lại acc phụ mới giúp Cỏ với, phòng hờ nhà bay nhe.Tại acc phụ kia bỗng dưng không vào được hic.Acc phụ mới là: DennyMocNhi4.

Chương 106: 106: Hốt Hoảng