Tiểu Bảo Bối ngồi ngay ngắn trên bàn, vẫn nét cười ngây ngô đó, vẫn sự ngốc nghếch thể hiện trên khuôn mặt cậu. Tiểu Bảo Bối đẩy một tờ giấy đến trước mặt Cố Long, tự hào nói. "Ông xã...Bối Bối có quà cho anh, anh đừng giận Bối Bối nữa nha!"
" Tôn...Tôn...Nhất Khiếm" Chu Sở Hiên đứng ở giữa con phố mấp máy gọi tên một người. Mà người đang đứng đối diện cách cậu mười met khi thấy Chu Sở Hiên lại bất động không nói gì.