"Khinh người quá đáng!" Âm thanh giận dữ chợt nổ tung trong căn phòng, đám hạc trắng đang nhàn nhã nghỉ ngơi trước cửa lập tức tung cánh, vội vã đập cánh mấy cái rồi bay tuốt lên trời. Người ngồi trước bàn có đôi mắt như sao trong đêm đông (1), bởi vì tức giận mà hàng lông mi run lên như lá liễu dưới mưa. (2) "Tông chủ bớt giận." An Hòa Dật khẽ cau mày, thở dài trong lòng, đôi mắt đen như mã não vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng. Giọng nói vừa trong trẻo như tiếng ngọc rơi vỡ, lại vừa dịu dàng khiến Hoa Hướng Nhiên bớt giận đôi chút. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, là cơn giận lại trào lên. "Đây là lần thứ 108 rồi đấy! Bọn họ tính lập hội 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc (3) hay gì?!" Tông chủ đập bàn cái rầm, mặt bàn làm bằng đá thạch anh rắn chắc chớp mắt một cái đã hóa thành đống đá vụn. Bàn tay Hoa Hướng Nhiên bỗng chốc cứng đờ lại, nhanh chóng ngẩng lên nhìn về phía đối diện, sau đó im lặng thu tay lại. "......" An Hòa Dật cũng im lặng nhìn chằm chằm cái bàn của mình nay đã hóa…
Chương 90
Lớp Học Bổ Túc Của Sư TônTác giả: Phi HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp"Khinh người quá đáng!" Âm thanh giận dữ chợt nổ tung trong căn phòng, đám hạc trắng đang nhàn nhã nghỉ ngơi trước cửa lập tức tung cánh, vội vã đập cánh mấy cái rồi bay tuốt lên trời. Người ngồi trước bàn có đôi mắt như sao trong đêm đông (1), bởi vì tức giận mà hàng lông mi run lên như lá liễu dưới mưa. (2) "Tông chủ bớt giận." An Hòa Dật khẽ cau mày, thở dài trong lòng, đôi mắt đen như mã não vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng. Giọng nói vừa trong trẻo như tiếng ngọc rơi vỡ, lại vừa dịu dàng khiến Hoa Hướng Nhiên bớt giận đôi chút. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, là cơn giận lại trào lên. "Đây là lần thứ 108 rồi đấy! Bọn họ tính lập hội 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc (3) hay gì?!" Tông chủ đập bàn cái rầm, mặt bàn làm bằng đá thạch anh rắn chắc chớp mắt một cái đã hóa thành đống đá vụn. Bàn tay Hoa Hướng Nhiên bỗng chốc cứng đờ lại, nhanh chóng ngẩng lên nhìn về phía đối diện, sau đó im lặng thu tay lại. "......" An Hòa Dật cũng im lặng nhìn chằm chằm cái bàn của mình nay đã hóa… “Thình thình thình”Tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ, người tới có vẻ thiếu kiên nhẫn, liên tục nện lên cửa như đánh trống.Em gái trong nhà bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, khóc ầm lên. Tiểu An siết chặt vạt áo của anh trai.An An lo lắng nhìn ra phía cửa, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của em trai để an ủi.“Anh ra ngoài một lát, em ở trong đóng cửa chặt lại nhé.” An An nhỏ giọng nói với em.Tiểu An gật đầu, mắt nhìn anh đầy vẻ sợ hãi.Vươn tay xoa nhẹ đầu em, An An thở dài ra khỏi phòng.Tiểu An phía sau đứng canh cửa, chăm chú dõi theo bóng lưng của anh trai.Đi tới giữa sân, An An xoay người lại, gật đầu với em, ý bảo đóng cửa phòng lại.Cửa phía sau cót két đóng, tới khi nghe được tiếng cài then, An An mới cất bước đi tiếp.Nó không đi ra cửa mà đi tới phòng củi, giấu cây rìu.Người ngoài cửa càng sốt ruột hơn, lớn tiếng hô vọng vào.“Đập ra, làm con tao bị thương, tao sẽ bắt nó đền mạng!”Tiếng mắng chửi vọng từ ngoài vào phòng bếp. Tay An An run lên, bàn tay cầm rìu do dự thêm một lát.Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.An An th* d*c, không quyết định được.Cửa bị đạp mở cái rầm.Cắn răng, An An chạy nhanh tới cửa phòng bếp, tay trái giấu sau lưng, nắm chặt cây rìu.Trong sân có một đám người tràn vào, đều là những gương mặt quen thuộc.Đứng giữa là một phụ nữ to béo, trong tay cầm dao, chĩa thẳng vào An An.“Chính là mày đúng không? Làm con tao bị thương, tao bắt mày đền mạng!”Người bên cạnh kinh hoảng hô to,”Giết người rồi, giết người rồi!”Bên cạnh bà ta là một thằng nhóc cuốn vải kín mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt ti hí, trông xấu xí vô cùng.Dì hàng xóm nghe tiếng động bèn kéo người quen vào cùng. Thấy tình hình như vậy mới hoảng hốt hỏi, “Chị Lưu à, chuyện gì đây? Có gì từ từ nói cho rõ, hàng xóm láng giềng với nhau đừng như vậy mà.”Người phụ nữ kia quay ra, giơ con dao chỉ về phía An An, “Chính là nó, dùng dao chém nát mặt con tôi, nó muốn giết con trai tôi, hôm nay tôi phải giết nó đền mạng đã!”Dì hàng xóm nghe xong luống cuống, “Không thể nào đâu, bình thường An An là đứa hiền lành lắm. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã, có hiểu lầm gì ở đây chăng?”Lời vừa nói ra, người phụ nữ lập tức không vui, “Hiểu lầm gì? Sao mà hiểu lầm được? Bà hỏi nó xem.”Tất cả cặp mắt trong sân đổ dồn về phía An An.An An đứng ở cửa phòng bếp, tay sau lưng nãy giờ vẫn run bần bật.“Là… Là cháu.”Vừa nói xong, người phụ nữ đã giơ dao như muốn nhào lê.“Đừng!”Trong cơn sợ hãi, An An giơ cây rìu trong tay ra.Người phụ nữ vừa nhìn, chân đã sụp xuống khóc lóc, “Tôi nói rồi mà, mới tí tuổi đầu, không cha không mẹ, nhìn đã biết là thằng tội phạm.”Bà ta nói xong, dì hàng xóm tức đến run cả người.Hàng xóm vây kín cửa, có nhiều người thường ngày đã không ưa cách cư xử của bà Lưu bèn nói thêm mấy câu.“Chị Lưu, còn chưa hỏi rõ sự tình ra sao mà, có gì hỏi cho rõ đã? Chưa gì đã nói thằng bé không cha không mẹ là thế nào?”Nghe xong bà Lưu đứng bật lên như muốn phóng dao, người ở ngoài cửa sợ bà ta nổi điên thật, đồng loạt dạt ra.Thấy An An một mình bơ vơ giữa sân, dì hàng xóm tới bên cạnh nhẹ nhàng nói với nó, “An An, đừng sợ, có dì ở đây, con nói cho dì nghe rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”An An nắm chặt cây rìu, như thể chỉ có làm vậy nó mới có dũng khí để nói, “Là… Là do bọn nó trộm đồ, trộm tiền, con phát hiện ra nên đuổi theo… đánh nó bị thương.”“Bọn nó? Còn ai nữa?”Người tới gây chuyện chỉ có mỗi nhà bà Lưu, những người khác không ai tới. Nếu có vấn đề thật, sao họ lại không đến?An An nói ra tên hai đứa còn lại.Ngoài cửa lập tức có người bất bình, một nam một nữ xông lên, lớn tiếng chửi mắng An An.“Nói bừa gì thế hả?! Xem ra mày còn nhỏ không học hành tử tế, mồm miệng toàn lời xảo trá!”“Đúng vậy, một đứa không cha không mẹ như mày kiếm đâu ra tiền, còn không phải là đi ăn trộm bị người ta phát hiện, rồi đánh người ta à?”Người đàn bà họ Lưu thấy có người chửi cùng mình cũng kích động theo, “Đúng rồi đấy, còn đánh con tao, đúng là có người sinh không có người dạy.”An An đứng trong sân mặc bọn họ thóa mạ. Ba người lớn như ba cái máy mở hết công suất, mỗi người một câu, không cho nó cơ hội nào để lên tiếng.Dì hàng xóm ở bên cạnh cũng toát mồ hôi.Ngoài cửa chợt có tiếng chiêng vang rền.Ai nấy đều bịt tai lại.Cũng không biết sao mà tiếng chiêng hôm nay lại to hơn bình thường.“Trưởng thôn tới! Trưởng thôn tới” Có người ngoài cửa hô to lên, mọi người đồng loạt nhìn về đó.Trong thôn Trăm Dặm, trưởng thôn là người đức cao vọng trọng nhất, đã làm trưởng thôn mấy chục năm rồi, làng xóm đều tôn kinh. Giờ đây ông ta đứng trong sân, không ai dám làm loạn.Trưởng thôn đã bốn mươi lăm tuổi, con trai cũng đã hai mươi lăm tuổi. Hai cha con họ tới bên cạnh người phụ nữ họ Lưu, rút con dao khỏi tay bà ta, rồi trừng mắt nhìn những người đứng sau một cái, ai nấy đều tự giác bỏ gậy gộc trong tay xuống.Hung khí đã bị tịch thu hết, chỉ còn lại cây rìu trong tay An An. Trưởng thôn nhìn, thấy cây rìu trên tay nó dính máu, bèn cau mày.Sắc mặt trở nên khó coi.Lòng An An lúc này rối bời, chẳng biết có thể tin vị trưởng thôn này hay không. Nó và trưởng thôn cũng không quen biết gì, nhưng theo nó biết thì trưởng thôn và người phụ nữ kia rất hay qua lại với nhau.Trưởng thôn cười hiền lành đi về phía nó, mang theo cảm giác ôn hòa khó tả mà trước nay An An chưa từng thấy.Bình thường trưởng thôn chẳng để ý đến nó bao giờ.“Đừng sợ”, Giọng trưởng thôn vang lên, có cảm giác trấn an đặt biệt, cuối câu mềm mại, khóe mắt cong lên, khiến An An có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.An An cầm rìu lùi về sau mấy bước.Trưởng thôn có vẻ không vui. An An thấy ông ta trừng mắt, gân xanh trên trán nổi lên, hai tay nắm chặt thành quyền.Lòng nó càng thêm sợ, không tự chủ đi lùi lại thêm mấy bước nữa.“Ngu ngốc.”An An nhìn thấy ông ta dùng khẩu hình miếng mắng mình.“Đồ xấu xa!”An An cũng nhỏ giọng cãi lại.Trán người đối diện nổi gân xanh.An An vẫn không tin ông ta, mắt nhìn chằm chằm.Cuối cùng trong sân có người không vui nói, “Trưởng thôn, thằng nhóc này cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Người thôn ta đối xử với nó không tệ, nó lại lấy oán báo ân!”An An thấy trưởng thôn đảo mắt một cái vẻ xem thường.Nó hơi sửng sốt.Xem ra vị trưởng thôn này không giống như nó tưởng tượng.Trưởng thôn cau mày, mắt sắc như dao.Thấy An An cứ đứng ngây ra, ông ta vươn tay.An An ngơ ngác nhìn tay đang vươn về phía đầu mình, chẳng biết tại sao chân lại không cử động được.Chuyện gì thế này?! Trong lúc sốt sắng, nó trào nước mắt.Nước mắt ùa ra rồi.Mắt trưởng thôn đột nhiên giật giật, giống như là vừa bị dọa.Cuối cùng tay ông ta đặt trên đầu An An, xoa lung tung vừa nhẹ vừa dịu dàng, khiến mái đầu nó biến thành cái ổ gà.An An tức giận kìm nước mặt. Không để ý rằng tay sau lưng đã buông lỏng, chiếc rìu giờ nằm trong tay trưởng thôn.Người đối diện yên lặng cúi đầu liếc nhìn chiếc rìu, dùng hai ngón tay giữ cán rìu, cầm nó lủng lẳng.Ánh mặt lộ vẻ chán ghét.Loáng thoáng có thể nghe ông ta nói gì đó.“Ngốc như vậy mà chém được người à? Trâu bò thật.”Loáng thoáng có vẻ khen ngợi.An An: “… ?”
“Thình thình thình”
Tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ, người tới có vẻ thiếu kiên nhẫn, liên tục nện lên cửa như đánh trống.
Em gái trong nhà bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, khóc ầm lên. Tiểu An siết chặt vạt áo của anh trai.
An An lo lắng nhìn ra phía cửa, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của em trai để an ủi.
“Anh ra ngoài một lát, em ở trong đóng cửa chặt lại nhé.” An An nhỏ giọng nói với em.
Tiểu An gật đầu, mắt nhìn anh đầy vẻ sợ hãi.
Vươn tay xoa nhẹ đầu em, An An thở dài ra khỏi phòng.
Tiểu An phía sau đứng canh cửa, chăm chú dõi theo bóng lưng của anh trai.
Đi tới giữa sân, An An xoay người lại, gật đầu với em, ý bảo đóng cửa phòng lại.
Cửa phía sau cót két đóng, tới khi nghe được tiếng cài then, An An mới cất bước đi tiếp.
Nó không đi ra cửa mà đi tới phòng củi, giấu cây rìu.
Người ngoài cửa càng sốt ruột hơn, lớn tiếng hô vọng vào.
“Đập ra, làm con tao bị thương, tao sẽ bắt nó đền mạng!”
Tiếng mắng chửi vọng từ ngoài vào phòng bếp. Tay An An run lên, bàn tay cầm rìu do dự thêm một lát.
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.
An An th* d*c, không quyết định được.
Cửa bị đạp mở cái rầm.
Cắn răng, An An chạy nhanh tới cửa phòng bếp, tay trái giấu sau lưng, nắm chặt cây rìu.
Trong sân có một đám người tràn vào, đều là những gương mặt quen thuộc.
Đứng giữa là một phụ nữ to béo, trong tay cầm dao, chĩa thẳng vào An An.
“Chính là mày đúng không? Làm con tao bị thương, tao bắt mày đền mạng!”
Người bên cạnh kinh hoảng hô to,”Giết người rồi, giết người rồi!”
Bên cạnh bà ta là một thằng nhóc cuốn vải kín mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt ti hí, trông xấu xí vô cùng.
Dì hàng xóm nghe tiếng động bèn kéo người quen vào cùng. Thấy tình hình như vậy mới hoảng hốt hỏi, “Chị Lưu à, chuyện gì đây? Có gì từ từ nói cho rõ, hàng xóm láng giềng với nhau đừng như vậy mà.”
Người phụ nữ kia quay ra, giơ con dao chỉ về phía An An, “Chính là nó, dùng dao chém nát mặt con tôi, nó muốn giết con trai tôi, hôm nay tôi phải giết nó đền mạng đã!”
Dì hàng xóm nghe xong luống cuống, “Không thể nào đâu, bình thường An An là đứa hiền lành lắm. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã, có hiểu lầm gì ở đây chăng?”
Lời vừa nói ra, người phụ nữ lập tức không vui, “Hiểu lầm gì? Sao mà hiểu lầm được? Bà hỏi nó xem.”
Tất cả cặp mắt trong sân đổ dồn về phía An An.
An An đứng ở cửa phòng bếp, tay sau lưng nãy giờ vẫn run bần bật.
“Là… Là cháu.”
Vừa nói xong, người phụ nữ đã giơ dao như muốn nhào lê.
“Đừng!”
Trong cơn sợ hãi, An An giơ cây rìu trong tay ra.
Người phụ nữ vừa nhìn, chân đã sụp xuống khóc lóc, “Tôi nói rồi mà, mới tí tuổi đầu, không cha không mẹ, nhìn đã biết là thằng tội phạm.”
Bà ta nói xong, dì hàng xóm tức đến run cả người.
Hàng xóm vây kín cửa, có nhiều người thường ngày đã không ưa cách cư xử của bà Lưu bèn nói thêm mấy câu.
“Chị Lưu, còn chưa hỏi rõ sự tình ra sao mà, có gì hỏi cho rõ đã? Chưa gì đã nói thằng bé không cha không mẹ là thế nào?”
Nghe xong bà Lưu đứng bật lên như muốn phóng dao, người ở ngoài cửa sợ bà ta nổi điên thật, đồng loạt dạt ra.
Thấy An An một mình bơ vơ giữa sân, dì hàng xóm tới bên cạnh nhẹ nhàng nói với nó, “An An, đừng sợ, có dì ở đây, con nói cho dì nghe rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”
An An nắm chặt cây rìu, như thể chỉ có làm vậy nó mới có dũng khí để nói, “Là… Là do bọn nó trộm đồ, trộm tiền, con phát hiện ra nên đuổi theo… đánh nó bị thương.”
“Bọn nó? Còn ai nữa?”
Người tới gây chuyện chỉ có mỗi nhà bà Lưu, những người khác không ai tới. Nếu có vấn đề thật, sao họ lại không đến?
An An nói ra tên hai đứa còn lại.
Ngoài cửa lập tức có người bất bình, một nam một nữ xông lên, lớn tiếng chửi mắng An An.
“Nói bừa gì thế hả?! Xem ra mày còn nhỏ không học hành tử tế, mồm miệng toàn lời xảo trá!”
“Đúng vậy, một đứa không cha không mẹ như mày kiếm đâu ra tiền, còn không phải là đi ăn trộm bị người ta phát hiện, rồi đánh người ta à?”
Người đàn bà họ Lưu thấy có người chửi cùng mình cũng kích động theo, “Đúng rồi đấy, còn đánh con tao, đúng là có người sinh không có người dạy.”
An An đứng trong sân mặc bọn họ thóa mạ. Ba người lớn như ba cái máy mở hết công suất, mỗi người một câu, không cho nó cơ hội nào để lên tiếng.
Dì hàng xóm ở bên cạnh cũng toát mồ hôi.
Ngoài cửa chợt có tiếng chiêng vang rền.
Ai nấy đều bịt tai lại.
Cũng không biết sao mà tiếng chiêng hôm nay lại to hơn bình thường.
“Trưởng thôn tới! Trưởng thôn tới” Có người ngoài cửa hô to lên, mọi người đồng loạt nhìn về đó.
Trong thôn Trăm Dặm, trưởng thôn là người đức cao vọng trọng nhất, đã làm trưởng thôn mấy chục năm rồi, làng xóm đều tôn kinh. Giờ đây ông ta đứng trong sân, không ai dám làm loạn.
Trưởng thôn đã bốn mươi lăm tuổi, con trai cũng đã hai mươi lăm tuổi. Hai cha con họ tới bên cạnh người phụ nữ họ Lưu, rút con dao khỏi tay bà ta, rồi trừng mắt nhìn những người đứng sau một cái, ai nấy đều tự giác bỏ gậy gộc trong tay xuống.
Hung khí đã bị tịch thu hết, chỉ còn lại cây rìu trong tay An An. Trưởng thôn nhìn, thấy cây rìu trên tay nó dính máu, bèn cau mày.
Sắc mặt trở nên khó coi.
Lòng An An lúc này rối bời, chẳng biết có thể tin vị trưởng thôn này hay không. Nó và trưởng thôn cũng không quen biết gì, nhưng theo nó biết thì trưởng thôn và người phụ nữ kia rất hay qua lại với nhau.
Trưởng thôn cười hiền lành đi về phía nó, mang theo cảm giác ôn hòa khó tả mà trước nay An An chưa từng thấy.
Bình thường trưởng thôn chẳng để ý đến nó bao giờ.
“Đừng sợ”, Giọng trưởng thôn vang lên, có cảm giác trấn an đặt biệt, cuối câu mềm mại, khóe mắt cong lên, khiến An An có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
An An cầm rìu lùi về sau mấy bước.
Trưởng thôn có vẻ không vui. An An thấy ông ta trừng mắt, gân xanh trên trán nổi lên, hai tay nắm chặt thành quyền.
Lòng nó càng thêm sợ, không tự chủ đi lùi lại thêm mấy bước nữa.
“Ngu ngốc.”
An An nhìn thấy ông ta dùng khẩu hình miếng mắng mình.
“Đồ xấu xa!”
An An cũng nhỏ giọng cãi lại.
Trán người đối diện nổi gân xanh.
An An vẫn không tin ông ta, mắt nhìn chằm chằm.
Cuối cùng trong sân có người không vui nói, “Trưởng thôn, thằng nhóc này cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Người thôn ta đối xử với nó không tệ, nó lại lấy oán báo ân!”
An An thấy trưởng thôn đảo mắt một cái vẻ xem thường.
Nó hơi sửng sốt.
Xem ra vị trưởng thôn này không giống như nó tưởng tượng.
Trưởng thôn cau mày, mắt sắc như dao.
Thấy An An cứ đứng ngây ra, ông ta vươn tay.
An An ngơ ngác nhìn tay đang vươn về phía đầu mình, chẳng biết tại sao chân lại không cử động được.
Chuyện gì thế này?! Trong lúc sốt sắng, nó trào nước mắt.
Nước mắt ùa ra rồi.
Mắt trưởng thôn đột nhiên giật giật, giống như là vừa bị dọa.
Cuối cùng tay ông ta đặt trên đầu An An, xoa lung tung vừa nhẹ vừa dịu dàng, khiến mái đầu nó biến thành cái ổ gà.
An An tức giận kìm nước mặt.
Không để ý rằng tay sau lưng đã buông lỏng, chiếc rìu giờ nằm trong tay trưởng thôn.
Người đối diện yên lặng cúi đầu liếc nhìn chiếc rìu, dùng hai ngón tay giữ cán rìu, cầm nó lủng lẳng.
Ánh mặt lộ vẻ chán ghét.
Loáng thoáng có thể nghe ông ta nói gì đó.
“Ngốc như vậy mà chém được người à? Trâu bò thật.”
Loáng thoáng có vẻ khen ngợi.
An An: “… ?”
Lớp Học Bổ Túc Của Sư TônTác giả: Phi HạcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp"Khinh người quá đáng!" Âm thanh giận dữ chợt nổ tung trong căn phòng, đám hạc trắng đang nhàn nhã nghỉ ngơi trước cửa lập tức tung cánh, vội vã đập cánh mấy cái rồi bay tuốt lên trời. Người ngồi trước bàn có đôi mắt như sao trong đêm đông (1), bởi vì tức giận mà hàng lông mi run lên như lá liễu dưới mưa. (2) "Tông chủ bớt giận." An Hòa Dật khẽ cau mày, thở dài trong lòng, đôi mắt đen như mã não vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng. Giọng nói vừa trong trẻo như tiếng ngọc rơi vỡ, lại vừa dịu dàng khiến Hoa Hướng Nhiên bớt giận đôi chút. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, là cơn giận lại trào lên. "Đây là lần thứ 108 rồi đấy! Bọn họ tính lập hội 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc (3) hay gì?!" Tông chủ đập bàn cái rầm, mặt bàn làm bằng đá thạch anh rắn chắc chớp mắt một cái đã hóa thành đống đá vụn. Bàn tay Hoa Hướng Nhiên bỗng chốc cứng đờ lại, nhanh chóng ngẩng lên nhìn về phía đối diện, sau đó im lặng thu tay lại. "......" An Hòa Dật cũng im lặng nhìn chằm chằm cái bàn của mình nay đã hóa… “Thình thình thình”Tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ, người tới có vẻ thiếu kiên nhẫn, liên tục nện lên cửa như đánh trống.Em gái trong nhà bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, khóc ầm lên. Tiểu An siết chặt vạt áo của anh trai.An An lo lắng nhìn ra phía cửa, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của em trai để an ủi.“Anh ra ngoài một lát, em ở trong đóng cửa chặt lại nhé.” An An nhỏ giọng nói với em.Tiểu An gật đầu, mắt nhìn anh đầy vẻ sợ hãi.Vươn tay xoa nhẹ đầu em, An An thở dài ra khỏi phòng.Tiểu An phía sau đứng canh cửa, chăm chú dõi theo bóng lưng của anh trai.Đi tới giữa sân, An An xoay người lại, gật đầu với em, ý bảo đóng cửa phòng lại.Cửa phía sau cót két đóng, tới khi nghe được tiếng cài then, An An mới cất bước đi tiếp.Nó không đi ra cửa mà đi tới phòng củi, giấu cây rìu.Người ngoài cửa càng sốt ruột hơn, lớn tiếng hô vọng vào.“Đập ra, làm con tao bị thương, tao sẽ bắt nó đền mạng!”Tiếng mắng chửi vọng từ ngoài vào phòng bếp. Tay An An run lên, bàn tay cầm rìu do dự thêm một lát.Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.An An th* d*c, không quyết định được.Cửa bị đạp mở cái rầm.Cắn răng, An An chạy nhanh tới cửa phòng bếp, tay trái giấu sau lưng, nắm chặt cây rìu.Trong sân có một đám người tràn vào, đều là những gương mặt quen thuộc.Đứng giữa là một phụ nữ to béo, trong tay cầm dao, chĩa thẳng vào An An.“Chính là mày đúng không? Làm con tao bị thương, tao bắt mày đền mạng!”Người bên cạnh kinh hoảng hô to,”Giết người rồi, giết người rồi!”Bên cạnh bà ta là một thằng nhóc cuốn vải kín mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt ti hí, trông xấu xí vô cùng.Dì hàng xóm nghe tiếng động bèn kéo người quen vào cùng. Thấy tình hình như vậy mới hoảng hốt hỏi, “Chị Lưu à, chuyện gì đây? Có gì từ từ nói cho rõ, hàng xóm láng giềng với nhau đừng như vậy mà.”Người phụ nữ kia quay ra, giơ con dao chỉ về phía An An, “Chính là nó, dùng dao chém nát mặt con tôi, nó muốn giết con trai tôi, hôm nay tôi phải giết nó đền mạng đã!”Dì hàng xóm nghe xong luống cuống, “Không thể nào đâu, bình thường An An là đứa hiền lành lắm. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã, có hiểu lầm gì ở đây chăng?”Lời vừa nói ra, người phụ nữ lập tức không vui, “Hiểu lầm gì? Sao mà hiểu lầm được? Bà hỏi nó xem.”Tất cả cặp mắt trong sân đổ dồn về phía An An.An An đứng ở cửa phòng bếp, tay sau lưng nãy giờ vẫn run bần bật.“Là… Là cháu.”Vừa nói xong, người phụ nữ đã giơ dao như muốn nhào lê.“Đừng!”Trong cơn sợ hãi, An An giơ cây rìu trong tay ra.Người phụ nữ vừa nhìn, chân đã sụp xuống khóc lóc, “Tôi nói rồi mà, mới tí tuổi đầu, không cha không mẹ, nhìn đã biết là thằng tội phạm.”Bà ta nói xong, dì hàng xóm tức đến run cả người.Hàng xóm vây kín cửa, có nhiều người thường ngày đã không ưa cách cư xử của bà Lưu bèn nói thêm mấy câu.“Chị Lưu, còn chưa hỏi rõ sự tình ra sao mà, có gì hỏi cho rõ đã? Chưa gì đã nói thằng bé không cha không mẹ là thế nào?”Nghe xong bà Lưu đứng bật lên như muốn phóng dao, người ở ngoài cửa sợ bà ta nổi điên thật, đồng loạt dạt ra.Thấy An An một mình bơ vơ giữa sân, dì hàng xóm tới bên cạnh nhẹ nhàng nói với nó, “An An, đừng sợ, có dì ở đây, con nói cho dì nghe rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”An An nắm chặt cây rìu, như thể chỉ có làm vậy nó mới có dũng khí để nói, “Là… Là do bọn nó trộm đồ, trộm tiền, con phát hiện ra nên đuổi theo… đánh nó bị thương.”“Bọn nó? Còn ai nữa?”Người tới gây chuyện chỉ có mỗi nhà bà Lưu, những người khác không ai tới. Nếu có vấn đề thật, sao họ lại không đến?An An nói ra tên hai đứa còn lại.Ngoài cửa lập tức có người bất bình, một nam một nữ xông lên, lớn tiếng chửi mắng An An.“Nói bừa gì thế hả?! Xem ra mày còn nhỏ không học hành tử tế, mồm miệng toàn lời xảo trá!”“Đúng vậy, một đứa không cha không mẹ như mày kiếm đâu ra tiền, còn không phải là đi ăn trộm bị người ta phát hiện, rồi đánh người ta à?”Người đàn bà họ Lưu thấy có người chửi cùng mình cũng kích động theo, “Đúng rồi đấy, còn đánh con tao, đúng là có người sinh không có người dạy.”An An đứng trong sân mặc bọn họ thóa mạ. Ba người lớn như ba cái máy mở hết công suất, mỗi người một câu, không cho nó cơ hội nào để lên tiếng.Dì hàng xóm ở bên cạnh cũng toát mồ hôi.Ngoài cửa chợt có tiếng chiêng vang rền.Ai nấy đều bịt tai lại.Cũng không biết sao mà tiếng chiêng hôm nay lại to hơn bình thường.“Trưởng thôn tới! Trưởng thôn tới” Có người ngoài cửa hô to lên, mọi người đồng loạt nhìn về đó.Trong thôn Trăm Dặm, trưởng thôn là người đức cao vọng trọng nhất, đã làm trưởng thôn mấy chục năm rồi, làng xóm đều tôn kinh. Giờ đây ông ta đứng trong sân, không ai dám làm loạn.Trưởng thôn đã bốn mươi lăm tuổi, con trai cũng đã hai mươi lăm tuổi. Hai cha con họ tới bên cạnh người phụ nữ họ Lưu, rút con dao khỏi tay bà ta, rồi trừng mắt nhìn những người đứng sau một cái, ai nấy đều tự giác bỏ gậy gộc trong tay xuống.Hung khí đã bị tịch thu hết, chỉ còn lại cây rìu trong tay An An. Trưởng thôn nhìn, thấy cây rìu trên tay nó dính máu, bèn cau mày.Sắc mặt trở nên khó coi.Lòng An An lúc này rối bời, chẳng biết có thể tin vị trưởng thôn này hay không. Nó và trưởng thôn cũng không quen biết gì, nhưng theo nó biết thì trưởng thôn và người phụ nữ kia rất hay qua lại với nhau.Trưởng thôn cười hiền lành đi về phía nó, mang theo cảm giác ôn hòa khó tả mà trước nay An An chưa từng thấy.Bình thường trưởng thôn chẳng để ý đến nó bao giờ.“Đừng sợ”, Giọng trưởng thôn vang lên, có cảm giác trấn an đặt biệt, cuối câu mềm mại, khóe mắt cong lên, khiến An An có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.An An cầm rìu lùi về sau mấy bước.Trưởng thôn có vẻ không vui. An An thấy ông ta trừng mắt, gân xanh trên trán nổi lên, hai tay nắm chặt thành quyền.Lòng nó càng thêm sợ, không tự chủ đi lùi lại thêm mấy bước nữa.“Ngu ngốc.”An An nhìn thấy ông ta dùng khẩu hình miếng mắng mình.“Đồ xấu xa!”An An cũng nhỏ giọng cãi lại.Trán người đối diện nổi gân xanh.An An vẫn không tin ông ta, mắt nhìn chằm chằm.Cuối cùng trong sân có người không vui nói, “Trưởng thôn, thằng nhóc này cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Người thôn ta đối xử với nó không tệ, nó lại lấy oán báo ân!”An An thấy trưởng thôn đảo mắt một cái vẻ xem thường.Nó hơi sửng sốt.Xem ra vị trưởng thôn này không giống như nó tưởng tượng.Trưởng thôn cau mày, mắt sắc như dao.Thấy An An cứ đứng ngây ra, ông ta vươn tay.An An ngơ ngác nhìn tay đang vươn về phía đầu mình, chẳng biết tại sao chân lại không cử động được.Chuyện gì thế này?! Trong lúc sốt sắng, nó trào nước mắt.Nước mắt ùa ra rồi.Mắt trưởng thôn đột nhiên giật giật, giống như là vừa bị dọa.Cuối cùng tay ông ta đặt trên đầu An An, xoa lung tung vừa nhẹ vừa dịu dàng, khiến mái đầu nó biến thành cái ổ gà.An An tức giận kìm nước mặt. Không để ý rằng tay sau lưng đã buông lỏng, chiếc rìu giờ nằm trong tay trưởng thôn.Người đối diện yên lặng cúi đầu liếc nhìn chiếc rìu, dùng hai ngón tay giữ cán rìu, cầm nó lủng lẳng.Ánh mặt lộ vẻ chán ghét.Loáng thoáng có thể nghe ông ta nói gì đó.“Ngốc như vậy mà chém được người à? Trâu bò thật.”Loáng thoáng có vẻ khen ngợi.An An: “… ?”