Hỉ đường đỏ thẫm. Khăn cưới bị tháo xuống, rơi xuống mặt đất hệt như tro tàn. Nữ tử môi như đan chu, mày như hoành túc, tuy trang điểm nhẹ nhàng song dung mạo quả là tuyệt sắc. Làm vẻ đoan trang cao quý với khách nhân, nàng đạm mạc nói. " Chư vị, xin thứ cho Phượng Chí vô lễ. Nam cưới nữ gả, chú trọng nhất vẫn là tâm đầu ý hợp. Trong lòng Phượng Chí....cũng không có Phương chưởng môn." Các khách nhân ồ lên Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn bóng người chậm rãi đi vào từ phía ngoài hỉ đường. Nàng xưa nay cao ngạo, tự hứa không thèm để mắt tới những nam nhân tầm thường. Thế nhưng hiện tại nhìn người nọ, mặt nàng lại lộ ra một tia vui mừng. Song khi quay đầu lại nàng lại khôi phục thần sắc lạnh lùng. "Huống hồ năm đó có người cùng với Phương chưởng môn ngươi tình như thủ túc. Ngươi lại lừa gạt hắn, cùng người khác hại hắn, xin hỏi Phương chưởng môn những năm gần đây Phương chưởng môn có cảm thấy lương tâm bất an không?" Phía sau nàng, một người đi vào hỉ đường. Dáng người y cao ráo, khí…
Chương 12: Thiếu niên Bích Sơn (3)
Vì Hoà Bình Tiên GiớiTác giả: AnecdotesTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện NgượcHỉ đường đỏ thẫm. Khăn cưới bị tháo xuống, rơi xuống mặt đất hệt như tro tàn. Nữ tử môi như đan chu, mày như hoành túc, tuy trang điểm nhẹ nhàng song dung mạo quả là tuyệt sắc. Làm vẻ đoan trang cao quý với khách nhân, nàng đạm mạc nói. " Chư vị, xin thứ cho Phượng Chí vô lễ. Nam cưới nữ gả, chú trọng nhất vẫn là tâm đầu ý hợp. Trong lòng Phượng Chí....cũng không có Phương chưởng môn." Các khách nhân ồ lên Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn bóng người chậm rãi đi vào từ phía ngoài hỉ đường. Nàng xưa nay cao ngạo, tự hứa không thèm để mắt tới những nam nhân tầm thường. Thế nhưng hiện tại nhìn người nọ, mặt nàng lại lộ ra một tia vui mừng. Song khi quay đầu lại nàng lại khôi phục thần sắc lạnh lùng. "Huống hồ năm đó có người cùng với Phương chưởng môn ngươi tình như thủ túc. Ngươi lại lừa gạt hắn, cùng người khác hại hắn, xin hỏi Phương chưởng môn những năm gần đây Phương chưởng môn có cảm thấy lương tâm bất an không?" Phía sau nàng, một người đi vào hỉ đường. Dáng người y cao ráo, khí… Phương Hoài được cha mẹ đưa về, Lý Trì Doanh đi phía trước đã bình tĩnh lại, nhìn qua thạch môn đóng chặt, nói với Dư Tâm Nham: "Nhớ báo tin vui cho chúng ta."Dư Tâm Nham gật đầu. Lý Trì Doanh cũng không nói nhiều, cùng trượng phu mang hài tử trở về.Phương Hoài ngủ một giấc liền qua hai canh giờ, khi tỉnh lại, cha mẹ đều ở bên người."Hoài Nhi?"Phương Hoài nghe thấy quay đầu lại, há mồm: "Nương, ta xin lỗi......" Hắn sẽ trượt, tuy rằng sớm biết rằng mình sẽ trượt, nhưng Lý Trì Doanh trong lòng thất vọng khổ sở, khẳng định so với hắn càng sâu gấp mười lần.Làm gì có cha mẹ nào mà không muốn con mình thành rồng (*)?(*) ý là làm gì có cha mẹ nào mà không muốn con mình hơn ngườiPhương Hoài bị rơi vào cái ôm ấm áp của mẫu thân, Lý Trì Doanh thấp giọng "Cùng nương nói cái gì thực xin lỗi? Là cha mẹ thực xin lỗi ngươi."Phương Hoài nói: "Nương, nhi tử căn bản không cầu cái gì tìm tiên hỏi đạo, chỉ cần có thể ở bên cha mẹ tẫn hiếu hai người." Chỉ cần có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ các ngươi bình an.Hắn chính là một con người bình thường không hơn không kém, ở nơi này hưởng thụ tình yêu thương cha mẹ của vợ chồng Lý Trì Doanh trong gần mười năm, cho nên ở nơi đây thứ mà hắn theo đuổi, chính là thân nhân bình an vui vẻ. Có lẽ tương lai hắn sẽ tìm được nghề nghiệp bản thân mình hứng thú, ví dụ như Tử Vi đường của cha hắn nghiên cứu phát minh Linh Khí kiếm chút tiền, đến nỗi cái kia kim tự tháp tiêm, vai chính muốn đi thì cứ đi đi, hắn không tính cạnh tranh đâu.Nhưng mà nghĩ đến việc mình tự dưng lại biến thành kẻ "Không có tiền đò", trong lòng vẫn là có chút áy náy, rốt cuộc tu sĩ tuy rằng trường thọ, nhưng chuyện có con nối dỗi là cực kỳ gian nan, hắn là con trai độc nhất của cha mẹ, lại không thể kế thừa được y bát (*) của mẫu thân.(*) Y bát: các bạn có thể tra google vì mình không tìm được cái ý nói tóm gọn nhất nhưng đại khái có thể hiểu được là truyền toàn bộ tri thức của cả đời một người cho thế hệ sauLý Trì Doanh nói: "Không cần phải nói. Thiên hạ to lớn như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp khác chữa khỏi đôi mắt của ngươi? Nương không tin."Phương Hoài cười nói: "Thực ra như này cũng không tồi mà. Nhi tử tuy rằng mắt không thể thấy nhưng lỗ tai lại trở nên nhanh nhạy mà."Lý Trì Doanh thấy bộ dáng của hắn, trong lòng lại càng thêm chua xót, Phương Kỳ Sinh duỗi đầu ngón tay búng trán Phương Hoài nói: "Tuy rằng không thể tu đạo được nhưng ngươi vẫn phải tiến lên phía trước, không được lười biếng."Đang nói chuyện, bỗng nhiên tiểu đồng tới đưa tin: "Hai vị chân nhân, tiểu công tử, Dư Tiêu tiểu công tử nhập môn thí luyện kết thúc, thời gian là hai canh giờ rưỡi."Editor có lời muốn nói: chap 11 đã cập nhật full, các bạn đã đọc chưa?
Phương Hoài được cha mẹ đưa về, Lý Trì Doanh đi phía trước đã bình tĩnh lại, nhìn qua thạch môn đóng chặt, nói với Dư Tâm Nham: "Nhớ báo tin vui cho chúng ta."
Dư Tâm Nham gật đầu. Lý Trì Doanh cũng không nói nhiều, cùng trượng phu mang hài tử trở về.
Phương Hoài ngủ một giấc liền qua hai canh giờ, khi tỉnh lại, cha mẹ đều ở bên người.
"Hoài Nhi?"
Phương Hoài nghe thấy quay đầu lại, há mồm: "Nương, ta xin lỗi......" Hắn sẽ trượt, tuy rằng sớm biết rằng mình sẽ trượt, nhưng Lý Trì Doanh trong lòng thất vọng khổ sở, khẳng định so với hắn càng sâu gấp mười lần.
Làm gì có cha mẹ nào mà không muốn con mình thành rồng (*)?
(*) ý là làm gì có cha mẹ nào mà không muốn con mình hơn người
Phương Hoài bị rơi vào cái ôm ấm áp của mẫu thân, Lý Trì Doanh thấp giọng "Cùng nương nói cái gì thực xin lỗi? Là cha mẹ thực xin lỗi ngươi."
Phương Hoài nói: "Nương, nhi tử căn bản không cầu cái gì tìm tiên hỏi đạo, chỉ cần có thể ở bên cha mẹ tẫn hiếu hai người." Chỉ cần có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ các ngươi bình an.
Hắn chính là một con người bình thường không hơn không kém, ở nơi này hưởng thụ tình yêu thương cha mẹ của vợ chồng Lý Trì Doanh trong gần mười năm, cho nên ở nơi đây thứ mà hắn theo đuổi, chính là thân nhân bình an vui vẻ. Có lẽ tương lai hắn sẽ tìm được nghề nghiệp bản thân mình hứng thú, ví dụ như Tử Vi đường của cha hắn nghiên cứu phát minh Linh Khí kiếm chút tiền, đến nỗi cái kia kim tự tháp tiêm, vai chính muốn đi thì cứ đi đi, hắn không tính cạnh tranh đâu.
Nhưng mà nghĩ đến việc mình tự dưng lại biến thành kẻ "Không có tiền đò", trong lòng vẫn là có chút áy náy, rốt cuộc tu sĩ tuy rằng trường thọ, nhưng chuyện có con nối dỗi là cực kỳ gian nan, hắn là con trai độc nhất của cha mẹ, lại không thể kế thừa được y bát (*) của mẫu thân.
(*) Y bát: các bạn có thể tra google vì mình không tìm được cái ý nói tóm gọn nhất nhưng đại khái có thể hiểu được là truyền toàn bộ tri thức của cả đời một người cho thế hệ sau
Lý Trì Doanh nói: "Không cần phải nói. Thiên hạ to lớn như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp khác chữa khỏi đôi mắt của ngươi? Nương không tin."
Phương Hoài cười nói: "Thực ra như này cũng không tồi mà. Nhi tử tuy rằng mắt không thể thấy nhưng lỗ tai lại trở nên nhanh nhạy mà."
Lý Trì Doanh thấy bộ dáng của hắn, trong lòng lại càng thêm chua xót, Phương Kỳ Sinh duỗi đầu ngón tay búng trán Phương Hoài nói: "Tuy rằng không thể tu đạo được nhưng ngươi vẫn phải tiến lên phía trước, không được lười biếng."
Đang nói chuyện, bỗng nhiên tiểu đồng tới đưa tin: "Hai vị chân nhân, tiểu công tử, Dư Tiêu tiểu công tử nhập môn thí luyện kết thúc, thời gian là hai canh giờ rưỡi."
Editor có lời muốn nói: chap 11 đã cập nhật full, các bạn đã đọc chưa?
Vì Hoà Bình Tiên GiớiTác giả: AnecdotesTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện NgượcHỉ đường đỏ thẫm. Khăn cưới bị tháo xuống, rơi xuống mặt đất hệt như tro tàn. Nữ tử môi như đan chu, mày như hoành túc, tuy trang điểm nhẹ nhàng song dung mạo quả là tuyệt sắc. Làm vẻ đoan trang cao quý với khách nhân, nàng đạm mạc nói. " Chư vị, xin thứ cho Phượng Chí vô lễ. Nam cưới nữ gả, chú trọng nhất vẫn là tâm đầu ý hợp. Trong lòng Phượng Chí....cũng không có Phương chưởng môn." Các khách nhân ồ lên Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn bóng người chậm rãi đi vào từ phía ngoài hỉ đường. Nàng xưa nay cao ngạo, tự hứa không thèm để mắt tới những nam nhân tầm thường. Thế nhưng hiện tại nhìn người nọ, mặt nàng lại lộ ra một tia vui mừng. Song khi quay đầu lại nàng lại khôi phục thần sắc lạnh lùng. "Huống hồ năm đó có người cùng với Phương chưởng môn ngươi tình như thủ túc. Ngươi lại lừa gạt hắn, cùng người khác hại hắn, xin hỏi Phương chưởng môn những năm gần đây Phương chưởng môn có cảm thấy lương tâm bất an không?" Phía sau nàng, một người đi vào hỉ đường. Dáng người y cao ráo, khí… Phương Hoài được cha mẹ đưa về, Lý Trì Doanh đi phía trước đã bình tĩnh lại, nhìn qua thạch môn đóng chặt, nói với Dư Tâm Nham: "Nhớ báo tin vui cho chúng ta."Dư Tâm Nham gật đầu. Lý Trì Doanh cũng không nói nhiều, cùng trượng phu mang hài tử trở về.Phương Hoài ngủ một giấc liền qua hai canh giờ, khi tỉnh lại, cha mẹ đều ở bên người."Hoài Nhi?"Phương Hoài nghe thấy quay đầu lại, há mồm: "Nương, ta xin lỗi......" Hắn sẽ trượt, tuy rằng sớm biết rằng mình sẽ trượt, nhưng Lý Trì Doanh trong lòng thất vọng khổ sở, khẳng định so với hắn càng sâu gấp mười lần.Làm gì có cha mẹ nào mà không muốn con mình thành rồng (*)?(*) ý là làm gì có cha mẹ nào mà không muốn con mình hơn ngườiPhương Hoài bị rơi vào cái ôm ấm áp của mẫu thân, Lý Trì Doanh thấp giọng "Cùng nương nói cái gì thực xin lỗi? Là cha mẹ thực xin lỗi ngươi."Phương Hoài nói: "Nương, nhi tử căn bản không cầu cái gì tìm tiên hỏi đạo, chỉ cần có thể ở bên cha mẹ tẫn hiếu hai người." Chỉ cần có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ các ngươi bình an.Hắn chính là một con người bình thường không hơn không kém, ở nơi này hưởng thụ tình yêu thương cha mẹ của vợ chồng Lý Trì Doanh trong gần mười năm, cho nên ở nơi đây thứ mà hắn theo đuổi, chính là thân nhân bình an vui vẻ. Có lẽ tương lai hắn sẽ tìm được nghề nghiệp bản thân mình hứng thú, ví dụ như Tử Vi đường của cha hắn nghiên cứu phát minh Linh Khí kiếm chút tiền, đến nỗi cái kia kim tự tháp tiêm, vai chính muốn đi thì cứ đi đi, hắn không tính cạnh tranh đâu.Nhưng mà nghĩ đến việc mình tự dưng lại biến thành kẻ "Không có tiền đò", trong lòng vẫn là có chút áy náy, rốt cuộc tu sĩ tuy rằng trường thọ, nhưng chuyện có con nối dỗi là cực kỳ gian nan, hắn là con trai độc nhất của cha mẹ, lại không thể kế thừa được y bát (*) của mẫu thân.(*) Y bát: các bạn có thể tra google vì mình không tìm được cái ý nói tóm gọn nhất nhưng đại khái có thể hiểu được là truyền toàn bộ tri thức của cả đời một người cho thế hệ sauLý Trì Doanh nói: "Không cần phải nói. Thiên hạ to lớn như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp khác chữa khỏi đôi mắt của ngươi? Nương không tin."Phương Hoài cười nói: "Thực ra như này cũng không tồi mà. Nhi tử tuy rằng mắt không thể thấy nhưng lỗ tai lại trở nên nhanh nhạy mà."Lý Trì Doanh thấy bộ dáng của hắn, trong lòng lại càng thêm chua xót, Phương Kỳ Sinh duỗi đầu ngón tay búng trán Phương Hoài nói: "Tuy rằng không thể tu đạo được nhưng ngươi vẫn phải tiến lên phía trước, không được lười biếng."Đang nói chuyện, bỗng nhiên tiểu đồng tới đưa tin: "Hai vị chân nhân, tiểu công tử, Dư Tiêu tiểu công tử nhập môn thí luyện kết thúc, thời gian là hai canh giờ rưỡi."Editor có lời muốn nói: chap 11 đã cập nhật full, các bạn đã đọc chưa?