Hàm Đan trấn trong con mưa chiều tầm tã. Trong tiết trời đó, Hàm Đan như thể khoác một chiếc áo buồn tênh, vắng ngắt. Bầu trời kia trùng với một con người danh chấn khắp võ lâm Trung Nguyên đang nằm trên chiếc tràng kỷ “Lâm tử”, đó là Võ lâm Minh chủ Trương Kiệt. Đứng chung quanh Trương Kiệt là ba người vận trường y. Họ đều là những đại hiệp thành danh trên chốn võ lâm giang hồ mới được đứng hầu vị Minh chủ trong thời khắc ly chung này. Trương Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ như thể ngắm những sợi tơ trời xối xả trút xuống. Lão nhẩm nói : - Tất cả đều có sự sắp đặt của tạo hóa. Không ai có thể sống mãi được. Ta cảm thấy mình không hổ thẹn vơi những ngày mình đã sống. Nụ cười gượng hiện lên hai cánh môi khô nứt của Trương Kiệt. Buông một tiếng thở dài, Trương Kiệt nói tiếp : - Ai cũng phải ra đi cả. Chẳng ai sống mãi với cõi đời này... Lão nhìn lướt qua ba người đứng vây quanh mình, từ tốn nói : - Quan Chí Hải... Thượng Kỳ... Âu Đình Luân... Ba người hãy đưa tay cho ta. Ba người cùng đưa tay…
Chương 50: Đoạn kết
Giang Hồ Xảo KháchTác giả: Giả Cổ LongTruyện Kiếm HiệpHàm Đan trấn trong con mưa chiều tầm tã. Trong tiết trời đó, Hàm Đan như thể khoác một chiếc áo buồn tênh, vắng ngắt. Bầu trời kia trùng với một con người danh chấn khắp võ lâm Trung Nguyên đang nằm trên chiếc tràng kỷ “Lâm tử”, đó là Võ lâm Minh chủ Trương Kiệt. Đứng chung quanh Trương Kiệt là ba người vận trường y. Họ đều là những đại hiệp thành danh trên chốn võ lâm giang hồ mới được đứng hầu vị Minh chủ trong thời khắc ly chung này. Trương Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ như thể ngắm những sợi tơ trời xối xả trút xuống. Lão nhẩm nói : - Tất cả đều có sự sắp đặt của tạo hóa. Không ai có thể sống mãi được. Ta cảm thấy mình không hổ thẹn vơi những ngày mình đã sống. Nụ cười gượng hiện lên hai cánh môi khô nứt của Trương Kiệt. Buông một tiếng thở dài, Trương Kiệt nói tiếp : - Ai cũng phải ra đi cả. Chẳng ai sống mãi với cõi đời này... Lão nhìn lướt qua ba người đứng vây quanh mình, từ tốn nói : - Quan Chí Hải... Thượng Kỳ... Âu Đình Luân... Ba người hãy đưa tay cho ta. Ba người cùng đưa tay… Thời gian thấm thoát như bóng câu qua cửa sổ. Chuyện trên đỉnh Phong Ma sơn dần dần cũng trôi đi vào dĩ vãng. Khi tiết xuân tràn về thì tại Tổng đàn Võ lâm tất cả các môn phái đều hội tụ. Họ không phải đến đây để tranh giành chiếc ghế Võ lâm Minh chủ còn bỏ trống, mà đến đây để dự ngày đại hỷ của Tùng Vĩ kết duyên cùng một lúc với ba mỹ nữ đẹp nhất trên chốn võ lâm giang hồ đó là Mặc Linh, Tuyết Ngọc và Minh Minh.Tùng Vĩ vận trang phục đại hỷ mà tim đập như trống trận. Y lí nhí nói với Vũ Văn Hán Đường :- Nghĩa nhạc lão gia gia... Những nghĩa nữ của lão gia gia sắp xuất hiện chưa.Vũ Văn Hán Đường nói :- Hiền điệt, sao ngươi nôn nóng quá vậy? Tất cả rồi cũng thuộc về ngươi hết thôi mà... Có gì mà phải gấp gáp chứ.Tùng Vĩ nhăn mặt nói :- Không phải hiền tế nôn nóng đâu.- Vậy ngươi hỏi để làm gì?- Đây có thể là lưới tình mà vãn bối rơi vào. Nếu rơi vào lưới tình sẽ chẳng biết xoay sở thế nào. Cái gì cũng có thể chia được nhưng tình yêu thì làm sao mà chia.- Vậy thì ngươi phải chọn một nàng.- Khốn nỗi, Tùng Vĩ lại yêu cả ba nàng.- Vậy là ngươi tham lắm rồi.- Đã là nam nhân thì ai cũng tham cả. Vãn bối chỉ tham tình chứ đâu có tham quyền và ngân lượng.Vũ Văn Hán Đường nói :- Tuyết Ngọc, Mặc Linh và Minh Minh đã tới rồi kìa.- Nhạc lão gia! Vãn bối... vãn bối phải đi đây.- Ngươi đi đâu... Ngươi đi đâu?Tùng Vĩ ôm bụng :- Ui chà! Bỗng dưng Cang Tùng Vĩ đau bụng bất ngờ.Y nói rồi lủi nhanh ra cửa. Vừa bỏ chạy, Tùng Vĩ vừa nói :- Ai rượt theo ta thì ta sẽ chọn người đó làm nương tử.Ý niệm kia còn đọng trong đầu Tùng Vĩ thì nghe cả ba người, Tuyết Ngọc, Mặc Linh và cả Minh Minh cùng đuổi theo y. Ba người vừa đuổi vừa thét gọi :- Tướng công... chờ thiếp với.- Tướng công... chờ thiếp với.- Tướng công... chờ thiếp với.HẾT
Thời gian thấm thoát như bóng câu qua cửa sổ. Chuyện trên đỉnh Phong Ma sơn dần dần cũng trôi đi vào dĩ vãng. Khi tiết xuân tràn về thì tại Tổng đàn Võ lâm tất cả các môn phái đều hội tụ. Họ không phải đến đây để tranh giành chiếc ghế Võ lâm Minh chủ còn bỏ trống, mà đến đây để dự ngày đại hỷ của Tùng Vĩ kết duyên cùng một lúc với ba mỹ nữ đẹp nhất trên chốn võ lâm giang hồ đó là Mặc Linh, Tuyết Ngọc và Minh Minh.
Tùng Vĩ vận trang phục đại hỷ mà tim đập như trống trận. Y lí nhí nói với Vũ Văn Hán Đường :
- Nghĩa nhạc lão gia gia... Những nghĩa nữ của lão gia gia sắp xuất hiện chưa.
Vũ Văn Hán Đường nói :
- Hiền điệt, sao ngươi nôn nóng quá vậy? Tất cả rồi cũng thuộc về ngươi hết thôi mà... Có gì mà phải gấp gáp chứ.
Tùng Vĩ nhăn mặt nói :
- Không phải hiền tế nôn nóng đâu.
- Vậy ngươi hỏi để làm gì?
- Đây có thể là lưới tình mà vãn bối rơi vào. Nếu rơi vào lưới tình sẽ chẳng biết xoay sở thế nào. Cái gì cũng có thể chia được nhưng tình yêu thì làm sao mà chia.
- Vậy thì ngươi phải chọn một nàng.
- Khốn nỗi, Tùng Vĩ lại yêu cả ba nàng.
- Vậy là ngươi tham lắm rồi.
- Đã là nam nhân thì ai cũng tham cả. Vãn bối chỉ tham tình chứ đâu có tham quyền và ngân lượng.
Vũ Văn Hán Đường nói :
- Tuyết Ngọc, Mặc Linh và Minh Minh đã tới rồi kìa.
- Nhạc lão gia! Vãn bối... vãn bối phải đi đây.
- Ngươi đi đâu... Ngươi đi đâu?
Tùng Vĩ ôm bụng :
- Ui chà! Bỗng dưng Cang Tùng Vĩ đau bụng bất ngờ.
Y nói rồi lủi nhanh ra cửa. Vừa bỏ chạy, Tùng Vĩ vừa nói :
- Ai rượt theo ta thì ta sẽ chọn người đó làm nương tử.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu Tùng Vĩ thì nghe cả ba người, Tuyết Ngọc, Mặc Linh và cả Minh Minh cùng đuổi theo y. Ba người vừa đuổi vừa thét gọi :
- Tướng công... chờ thiếp với.
- Tướng công... chờ thiếp với.
- Tướng công... chờ thiếp với.
HẾT
Giang Hồ Xảo KháchTác giả: Giả Cổ LongTruyện Kiếm HiệpHàm Đan trấn trong con mưa chiều tầm tã. Trong tiết trời đó, Hàm Đan như thể khoác một chiếc áo buồn tênh, vắng ngắt. Bầu trời kia trùng với một con người danh chấn khắp võ lâm Trung Nguyên đang nằm trên chiếc tràng kỷ “Lâm tử”, đó là Võ lâm Minh chủ Trương Kiệt. Đứng chung quanh Trương Kiệt là ba người vận trường y. Họ đều là những đại hiệp thành danh trên chốn võ lâm giang hồ mới được đứng hầu vị Minh chủ trong thời khắc ly chung này. Trương Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ như thể ngắm những sợi tơ trời xối xả trút xuống. Lão nhẩm nói : - Tất cả đều có sự sắp đặt của tạo hóa. Không ai có thể sống mãi được. Ta cảm thấy mình không hổ thẹn vơi những ngày mình đã sống. Nụ cười gượng hiện lên hai cánh môi khô nứt của Trương Kiệt. Buông một tiếng thở dài, Trương Kiệt nói tiếp : - Ai cũng phải ra đi cả. Chẳng ai sống mãi với cõi đời này... Lão nhìn lướt qua ba người đứng vây quanh mình, từ tốn nói : - Quan Chí Hải... Thượng Kỳ... Âu Đình Luân... Ba người hãy đưa tay cho ta. Ba người cùng đưa tay… Thời gian thấm thoát như bóng câu qua cửa sổ. Chuyện trên đỉnh Phong Ma sơn dần dần cũng trôi đi vào dĩ vãng. Khi tiết xuân tràn về thì tại Tổng đàn Võ lâm tất cả các môn phái đều hội tụ. Họ không phải đến đây để tranh giành chiếc ghế Võ lâm Minh chủ còn bỏ trống, mà đến đây để dự ngày đại hỷ của Tùng Vĩ kết duyên cùng một lúc với ba mỹ nữ đẹp nhất trên chốn võ lâm giang hồ đó là Mặc Linh, Tuyết Ngọc và Minh Minh.Tùng Vĩ vận trang phục đại hỷ mà tim đập như trống trận. Y lí nhí nói với Vũ Văn Hán Đường :- Nghĩa nhạc lão gia gia... Những nghĩa nữ của lão gia gia sắp xuất hiện chưa.Vũ Văn Hán Đường nói :- Hiền điệt, sao ngươi nôn nóng quá vậy? Tất cả rồi cũng thuộc về ngươi hết thôi mà... Có gì mà phải gấp gáp chứ.Tùng Vĩ nhăn mặt nói :- Không phải hiền tế nôn nóng đâu.- Vậy ngươi hỏi để làm gì?- Đây có thể là lưới tình mà vãn bối rơi vào. Nếu rơi vào lưới tình sẽ chẳng biết xoay sở thế nào. Cái gì cũng có thể chia được nhưng tình yêu thì làm sao mà chia.- Vậy thì ngươi phải chọn một nàng.- Khốn nỗi, Tùng Vĩ lại yêu cả ba nàng.- Vậy là ngươi tham lắm rồi.- Đã là nam nhân thì ai cũng tham cả. Vãn bối chỉ tham tình chứ đâu có tham quyền và ngân lượng.Vũ Văn Hán Đường nói :- Tuyết Ngọc, Mặc Linh và Minh Minh đã tới rồi kìa.- Nhạc lão gia! Vãn bối... vãn bối phải đi đây.- Ngươi đi đâu... Ngươi đi đâu?Tùng Vĩ ôm bụng :- Ui chà! Bỗng dưng Cang Tùng Vĩ đau bụng bất ngờ.Y nói rồi lủi nhanh ra cửa. Vừa bỏ chạy, Tùng Vĩ vừa nói :- Ai rượt theo ta thì ta sẽ chọn người đó làm nương tử.Ý niệm kia còn đọng trong đầu Tùng Vĩ thì nghe cả ba người, Tuyết Ngọc, Mặc Linh và cả Minh Minh cùng đuổi theo y. Ba người vừa đuổi vừa thét gọi :- Tướng công... chờ thiếp với.- Tướng công... chờ thiếp với.- Tướng công... chờ thiếp với.HẾT