Người dịch: Tồ Đảm Đang "Rầm rầm - - -" "Rầm rầm rầm!" Khi Phó Gia mở mắt ra, phía trước mắt là bóng tối mù mịt làm cậu thấy tức ngực. Cậu cố gắng phân biệt một lúc mới nhận ra âm thanh đó là từ cửa phòng của cậu, mà người gõ cửa chỉ có thể là thím Trần: "Mày muốn ngủ bao lâu nữa? Sắp trễ học rồi kìa." Giọng nói của thím Trần ồm ồm không rõ vì cách một lớp cửa. Phó Gia mở cửa ra, thím Trần đang đẩy chiếc xe dọn vệ sinh đứng bên ngoài cửa. Tướng mặt bà ấy không ưa nhìn, nét mặt có hơi hướm rũ xuống, nên cho dù cười lên cũng mang lại cảm giác sầu khổ. Nhìn bà ấy, Phó Gia thường hay nhớ lại mẹ mình. Cậu ghét cái kiểu tâm sinh tướng và vận mệnh thế này. Khi thím Trần đeo đôi bao tay cao su lên nghĩa là công việc của ngày hôm nay bắt đầu rồi đó: "Dậy chưa? Giúp thím đi sang nhà kho lấy bông tẩy rửa lên đây, thím quên mang ra rồi." Phó Gia gật đầu, đi về phía nhà kho. Nó nằm ở vị trí chếch nhất ở dãy phòng cho người giúp việc, diện tích nhỏ nhất, cũng là căn phòng không có cửa sổ tối nhất…

Truyện chữ