Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, tôi lập tức ném phiếu xét nghiệm vào thẳng thùng rác. Xong rồi móc trong túi quần ra một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa thì điện thoại đổ chuông. Tiếng chuông độc quyền chỉ dành cho người nọ. Cầm điếu thuốc mà cũng không yên, tôi rầu rĩ thở dài, ném luôn vào thùng rác. Mới bắt điện thoại lên thôi, chưa nói được câu nào thì âm thanh mang theo điệu cười từ bên kia bật lên tức thì. “Quan Nghị, anh đang ở đâu vậy?” Tôi quay đầu nhìn tòa nhà sau lưng, cười khổ rồi nói đại nói bừa: “Ở nhà…có gì không?” Người nọ thực sự chả quan tâm đến việc tôi đang ở đâu, điều quan trọng là chia sẻ niềm vui của cậu ta mà thôi: “Anh biết không, Phỉ Phỉ đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi!” “…À.” Cổ họng tôi vô thức bật ra một tiếng kỳ quái, cứng ngắc và kỳ lạ đến mức tôi không nghe rõ nổi. Để che giấu âm thanh kia, tôi hắng giọng vài tiếng, đoạn cười cực nhẹ nhàng nói: “Thật ư, tốt quá rồi. Chúc mừng cậu nhé…” Thật tốt, tốt lắm. Người ở đầu bên kia điện thoại cười càng thêm sảng…
Tác giả: