Mấy hôm nay bị ốm, cả người phát sốt đến khó chịu, phải xin nghỉ ở nhà không đi làm nổi. Nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ, vừa nghĩ nhất định phải đi lấy thuốc uống, lần ốm này không thể để yên mà tự khỏi được, lại vừa nhớ đến trước đây, mỗi lần bị ốm đều có mẹ mua hoa quả cho bồi bổ, nghĩ miên man một hồi, rốt cuộc không kịp uống viên thuốc nào lại nặng nề ngủ tiếp. Hồi lâu tỉnh lại, tự hỏi mình không biết có phải mộng du rồi không? Mở mắt ra là thấy khung cảnh cổ kính đập vào mắt, chẳng lẽ ta vẫn còn nằm mơ. Vậy thì giấc mơ này quá mức lợi hại rồi! Khung cảnh thật như vậy. Cũng chẳng rõ đây là chỗ nào nữa. Người ta có thể mơ thấy những nơi chưa từng thấy bao giờ không? Nhéo tay mình một cái…Đau nha! Không phải mơ sao?! Nâng tay mình lên nhìn, nhỏ quá, như tay trẻ con vậy. Một ý nghĩ chợt loé!…Này…này… đừng nói là…nhập hồn nha?! Chẳng lẽ ta vì phát sốt mà chết đi? Sau đó nhập hồn mượn thân xác này mà sống lại? Sở dĩ còn có thể trấn định như vậy, cũng là vì sống lâu lên lão làng mà…
Tác giả: