“Nhạc Nhạc, chuẩn bị hành lý xong chưa? Kiểm tra sơ lại. Đợi lát nữa cơm nước xong con ngủ đi, đến giờ mẹ sẽ gọi.” Thanh âm của mẫu thân từ trong phòng bếp vang đến. Thước Nhạc đem chiếc điện thoại hàng nhái của mình bỏ vào túi, “Dạ, đã chuẩn bị tốt rồi.” Phụ thân đang ngồi trên sô pha nâng nâng mắt kính “Được rồi, tối nay tôi đã nghe bà nói tám lần rồi, Nhạc Nhạc bà còn không rõ, có khi nào nó làm chuyện gì bừa bãi sao.” “Tôi nói ông đó, Thước Chí Quốc, tôi quan tâm con tôi thì làm sao, chẳng phải là làm phiền ông xem TV sao? TV mở lớn như vậy còn không nghe thấy? Tin tức tin tức, cả ngày tin tức, cũng không thấy ông xem ra được cái gì.” Mẫu thân quơ quơ cái xẻng từ phòng bếp nghiêng thân ra trừng mắt phụ thân đang ngồi trên sô pha. Thước Nhạc từ phòng bước ra, Thước Chí Quốc chỉ phòng bếp nói “Con coi, lại bắt đầu.” Thước Nhạc cười cười, “Ha ha, mẹ vẫn vậy. Nhiều năm như thế ba còn không biết? Chỉ sợ ngày nào đó mà mẹ không cằn nhằn, ba lại không quen đâu.” Tuy nói ba mẹ mỗi ngày…

Truyện chữ