Tác giả:

11: 30 PM Minh Hy tan tầm làm muộn, bình thường 7h anh đã sớm nằm trên chiếc sofa êm ái ở nhà lướt mạng. Ai biết được, hôm nay lão sếp anh như trúng tà bắt tăng ca đêm mới tha cho về. Ở thành phố A, dù hiện tại có là nửa đêm thì vẫn tấp nập sáng bừng như ban ngày. Chỉ là ở ngõ tối trên đường về chung cư có vẻ hơi ghê ghê. Minh Hy đáng lẽ có thể về sớm hơn thế nếu đi bằng taxi về, nhưng anh vì tiếc mấy đồng lẻ mà quyết định thà tự về bộ hơn là bắt xe về nhà. Ngõ tối thật ra chỉ là một con hẻm nhỏ đi tắt ra đường chính, bình thường vốn chẳng ai sống ở đấy đã đủ lạnh sống lưng, đêm về lại là nơi cho lũ mèo hoang trú ngụ. Cho nên mỗi lần Minh Hy về ngang, tim dù mạnh mẽ cỡ nào cũng phải giật thót mấy lần, lũ mèo hoang như lũ quỷ đêm, trong hẻm tối thi nhau gào lên thê lương. Minh Hy đó giờ về toàn 7h, duy chỉ hôm nay là ngoại lệ về gần nửa đêm nửa hôm. Nhưng hôm nay anh thầm mừng trong lòng, lũ mèo không có gào lên nữa làm anh an tâm không ít. ...sàn sạt sa... Một trận gió nhẹ quỷ dị nổi…

Chương 50: Chương 49: Hoàng Thượng Tinh Trùng Lên Não????

[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!Tác giả: Hủ NgốcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngược, Truyện Sủng11: 30 PM Minh Hy tan tầm làm muộn, bình thường 7h anh đã sớm nằm trên chiếc sofa êm ái ở nhà lướt mạng. Ai biết được, hôm nay lão sếp anh như trúng tà bắt tăng ca đêm mới tha cho về. Ở thành phố A, dù hiện tại có là nửa đêm thì vẫn tấp nập sáng bừng như ban ngày. Chỉ là ở ngõ tối trên đường về chung cư có vẻ hơi ghê ghê. Minh Hy đáng lẽ có thể về sớm hơn thế nếu đi bằng taxi về, nhưng anh vì tiếc mấy đồng lẻ mà quyết định thà tự về bộ hơn là bắt xe về nhà. Ngõ tối thật ra chỉ là một con hẻm nhỏ đi tắt ra đường chính, bình thường vốn chẳng ai sống ở đấy đã đủ lạnh sống lưng, đêm về lại là nơi cho lũ mèo hoang trú ngụ. Cho nên mỗi lần Minh Hy về ngang, tim dù mạnh mẽ cỡ nào cũng phải giật thót mấy lần, lũ mèo hoang như lũ quỷ đêm, trong hẻm tối thi nhau gào lên thê lương. Minh Hy đó giờ về toàn 7h, duy chỉ hôm nay là ngoại lệ về gần nửa đêm nửa hôm. Nhưng hôm nay anh thầm mừng trong lòng, lũ mèo không có gào lên nữa làm anh an tâm không ít. ...sàn sạt sa... Một trận gió nhẹ quỷ dị nổi… “Suỵt! Im lặng, coi chừng bị phát hiện” thái giám ngồi chồm hổm tay vịn vào cây cột núp vào vách tường, trên mặt đeo khăn bịt cột nơ ngang mũi, nhỏ giọng nói với người bên cạnh.“Tiểu nô tài, mi đang ở tẩm cung hoàng thượng sao chạy ra đây làm gì?” người mới đến thân mặc trường bào màu trắng, trên mặt cũng bịt khăn cột nơ ngang mũi ngồi chống hai tay xuống đất tướng cẩu nói.Tiểu nô tài nhìn người bên cạnh, thở dài thường thượt “Haiz da…, huynh đài không biết đâu. Trong tẩm cung hoàng thượng có một con lang d*m t*c. Mỗi lần đều hành người ta đến xương cốt rã rời, không những vậy hoàng thượng còn bị chứng bệnh rất nguy hiểm”.Người áo trắng tò mò, hất mặt, chu mỏ trề môi hỏi “Hoàng thượng bị bệnh gì nói ta nghe” rồi lấy tay cào cào xuống đất.Tiểu thái giám nhìn lên trời cảm thán “Hoàng thượng bị chứng t*ng trùng xông lên não”.Nghe thấy thế người áo trắng kinh ngạc lắp bắp nghiêng mặt chu mỏ trề môi hỏi tiếp “t*ng trùng lên não, chứng bệnh này lạ. Ngươi biết cách chữa không?”Tiểu thái giám có gương mặt thanh tú, đôi má hồng hây hây, đôi mắt trong suốt tiếc thương cho Hoàng thượng bèn nói “Căn bệnh này không có thuốc chữa”.Người áo trắng lại hỏi “Không phải tối nay ngươi bồi tẩm Hoàng thượng sao? Không sợ trách phạt”.Nhìn xuống đất với tay lấy cành cây quẹt vài vệt dưới đất nói “Chính là ta muốn cho hắn biết, ta không chịu thua hắn” rồi lại quay sang nắm cổ áo người áo trắng lắc lắc “Tại sao? Ta đường đường là Tướng quân mà lại bị hắn đặt dưới thân. Ta không cam tâm, không cam tâm a….”Người áo trắng bị lắc muốn gãy cổ liền nhanh tay tóm gọn tiểu thái giám ôm vào trong lòng thở hổn hển nói “Ngươi muốn biết lý do”.Trời quay đất cuồng một lúc sau lấy lại trạng thái người áo trắng nói tiếp “Chỉ trách số ngươi là làm thụ mà thôi”Tiểu thái giám kinh ngạc “Ngươi! Ngươi là ai?” cố tránh khỏi vòng tay người nào đó.“Tướng quân! Ngươi nói ta là sắc lang d*m t*c”“Ngươi…”“Tướng quân! Ngươi nói ta bị chứng bệnh t*ng trùng xông lên não, không có thuốc chữa trị”“Ngươi…ngươi là…”“Tướng quân! Ngươi muốn ta làm gì Tướng quân đây?”“Hoàng thượng…”“Trẫm sẽ cho ngươi biết sắc lang d*m t*c là thế nào, t*ng trùng xông lên não ra sao và tại sao ngươi lại nằm dưới”“Hoàng thượng…thần…”Mấy ngày sau, Hoàng thượng ban chiếu chỉ Hoàng hậu nghĩ dưỡng sanh em bé, đề nghị các quan thần không được diện kiến trong một năm.Ở nơi nào đó trong tẩm cung.“Đồ sắc lang d*m t*c…đồ t*ng trùng lên não…ta hận ngươi”.12/9/2021, 8:00 sáng, Chủ nhật

“Suỵt! Im lặng, coi chừng bị phát hiện” thái giám ngồi chồm hổm tay vịn vào cây cột núp vào vách tường, trên mặt đeo khăn bịt cột nơ ngang mũi, nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

“Tiểu nô tài, mi đang ở tẩm cung hoàng thượng sao chạy ra đây làm gì?” người mới đến thân mặc trường bào màu trắng, trên mặt cũng bịt khăn cột nơ ngang mũi ngồi chống hai tay xuống đất tướng cẩu nói.

Tiểu nô tài nhìn người bên cạnh, thở dài thường thượt “Haiz da…, huynh đài không biết đâu. Trong tẩm cung hoàng thượng có một con lang d*m t*c. Mỗi lần đều hành người ta đến xương cốt rã rời, không những vậy hoàng thượng còn bị chứng bệnh rất nguy hiểm”.

Người áo trắng tò mò, hất mặt, chu mỏ trề môi hỏi “Hoàng thượng bị bệnh gì nói ta nghe” rồi lấy tay cào cào xuống đất.

Tiểu thái giám nhìn lên trời cảm thán “Hoàng thượng bị chứng t*ng trùng xông lên não”.

Nghe thấy thế người áo trắng kinh ngạc lắp bắp nghiêng mặt chu mỏ trề môi hỏi tiếp “t*ng trùng lên não, chứng bệnh này lạ. Ngươi biết cách chữa không?”

Tiểu thái giám có gương mặt thanh tú, đôi má hồng hây hây, đôi mắt trong suốt tiếc thương cho Hoàng thượng bèn nói “Căn bệnh này không có thuốc chữa”.

Người áo trắng lại hỏi “Không phải tối nay ngươi bồi tẩm Hoàng thượng sao? Không sợ trách phạt”.

Nhìn xuống đất với tay lấy cành cây quẹt vài vệt dưới đất nói “Chính là ta muốn cho hắn biết, ta không chịu thua hắn” rồi lại quay sang nắm cổ áo người áo trắng lắc lắc “Tại sao? Ta đường đường là Tướng quân mà lại bị hắn đặt dưới thân. Ta không cam tâm, không cam tâm a….”

Người áo trắng bị lắc muốn gãy cổ liền nhanh tay tóm gọn tiểu thái giám ôm vào trong lòng thở hổn hển nói “Ngươi muốn biết lý do”.

Trời quay đất cuồng một lúc sau lấy lại trạng thái người áo trắng nói tiếp “Chỉ trách số ngươi là làm thụ mà thôi”

Tiểu thái giám kinh ngạc “Ngươi! Ngươi là ai?” cố tránh khỏi vòng tay người nào đó.

“Tướng quân! Ngươi nói ta là sắc lang d*m t*c”

“Ngươi…”

“Tướng quân! Ngươi nói ta bị chứng bệnh t*ng trùng xông lên não, không có thuốc chữa trị”

“Ngươi…ngươi là…”

“Tướng quân! Ngươi muốn ta làm gì Tướng quân đây?”

“Hoàng thượng…”

“Trẫm sẽ cho ngươi biết sắc lang d*m t*c là thế nào, t*ng trùng xông lên não ra sao và tại sao ngươi lại nằm dưới”

“Hoàng thượng…thần…”

Mấy ngày sau, Hoàng thượng ban chiếu chỉ Hoàng hậu nghĩ dưỡng sanh em bé, đề nghị các quan thần không được diện kiến trong một năm.

Ở nơi nào đó trong tẩm cung.

“Đồ sắc lang d*m t*c…đồ t*ng trùng lên não…ta hận ngươi”.

12/9/2021, 8:00 sáng, Chủ nhật

[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!Tác giả: Hủ NgốcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngược, Truyện Sủng11: 30 PM Minh Hy tan tầm làm muộn, bình thường 7h anh đã sớm nằm trên chiếc sofa êm ái ở nhà lướt mạng. Ai biết được, hôm nay lão sếp anh như trúng tà bắt tăng ca đêm mới tha cho về. Ở thành phố A, dù hiện tại có là nửa đêm thì vẫn tấp nập sáng bừng như ban ngày. Chỉ là ở ngõ tối trên đường về chung cư có vẻ hơi ghê ghê. Minh Hy đáng lẽ có thể về sớm hơn thế nếu đi bằng taxi về, nhưng anh vì tiếc mấy đồng lẻ mà quyết định thà tự về bộ hơn là bắt xe về nhà. Ngõ tối thật ra chỉ là một con hẻm nhỏ đi tắt ra đường chính, bình thường vốn chẳng ai sống ở đấy đã đủ lạnh sống lưng, đêm về lại là nơi cho lũ mèo hoang trú ngụ. Cho nên mỗi lần Minh Hy về ngang, tim dù mạnh mẽ cỡ nào cũng phải giật thót mấy lần, lũ mèo hoang như lũ quỷ đêm, trong hẻm tối thi nhau gào lên thê lương. Minh Hy đó giờ về toàn 7h, duy chỉ hôm nay là ngoại lệ về gần nửa đêm nửa hôm. Nhưng hôm nay anh thầm mừng trong lòng, lũ mèo không có gào lên nữa làm anh an tâm không ít. ...sàn sạt sa... Một trận gió nhẹ quỷ dị nổi… “Suỵt! Im lặng, coi chừng bị phát hiện” thái giám ngồi chồm hổm tay vịn vào cây cột núp vào vách tường, trên mặt đeo khăn bịt cột nơ ngang mũi, nhỏ giọng nói với người bên cạnh.“Tiểu nô tài, mi đang ở tẩm cung hoàng thượng sao chạy ra đây làm gì?” người mới đến thân mặc trường bào màu trắng, trên mặt cũng bịt khăn cột nơ ngang mũi ngồi chống hai tay xuống đất tướng cẩu nói.Tiểu nô tài nhìn người bên cạnh, thở dài thường thượt “Haiz da…, huynh đài không biết đâu. Trong tẩm cung hoàng thượng có một con lang d*m t*c. Mỗi lần đều hành người ta đến xương cốt rã rời, không những vậy hoàng thượng còn bị chứng bệnh rất nguy hiểm”.Người áo trắng tò mò, hất mặt, chu mỏ trề môi hỏi “Hoàng thượng bị bệnh gì nói ta nghe” rồi lấy tay cào cào xuống đất.Tiểu thái giám nhìn lên trời cảm thán “Hoàng thượng bị chứng t*ng trùng xông lên não”.Nghe thấy thế người áo trắng kinh ngạc lắp bắp nghiêng mặt chu mỏ trề môi hỏi tiếp “t*ng trùng lên não, chứng bệnh này lạ. Ngươi biết cách chữa không?”Tiểu thái giám có gương mặt thanh tú, đôi má hồng hây hây, đôi mắt trong suốt tiếc thương cho Hoàng thượng bèn nói “Căn bệnh này không có thuốc chữa”.Người áo trắng lại hỏi “Không phải tối nay ngươi bồi tẩm Hoàng thượng sao? Không sợ trách phạt”.Nhìn xuống đất với tay lấy cành cây quẹt vài vệt dưới đất nói “Chính là ta muốn cho hắn biết, ta không chịu thua hắn” rồi lại quay sang nắm cổ áo người áo trắng lắc lắc “Tại sao? Ta đường đường là Tướng quân mà lại bị hắn đặt dưới thân. Ta không cam tâm, không cam tâm a….”Người áo trắng bị lắc muốn gãy cổ liền nhanh tay tóm gọn tiểu thái giám ôm vào trong lòng thở hổn hển nói “Ngươi muốn biết lý do”.Trời quay đất cuồng một lúc sau lấy lại trạng thái người áo trắng nói tiếp “Chỉ trách số ngươi là làm thụ mà thôi”Tiểu thái giám kinh ngạc “Ngươi! Ngươi là ai?” cố tránh khỏi vòng tay người nào đó.“Tướng quân! Ngươi nói ta là sắc lang d*m t*c”“Ngươi…”“Tướng quân! Ngươi nói ta bị chứng bệnh t*ng trùng xông lên não, không có thuốc chữa trị”“Ngươi…ngươi là…”“Tướng quân! Ngươi muốn ta làm gì Tướng quân đây?”“Hoàng thượng…”“Trẫm sẽ cho ngươi biết sắc lang d*m t*c là thế nào, t*ng trùng xông lên não ra sao và tại sao ngươi lại nằm dưới”“Hoàng thượng…thần…”Mấy ngày sau, Hoàng thượng ban chiếu chỉ Hoàng hậu nghĩ dưỡng sanh em bé, đề nghị các quan thần không được diện kiến trong một năm.Ở nơi nào đó trong tẩm cung.“Đồ sắc lang d*m t*c…đồ t*ng trùng lên não…ta hận ngươi”.12/9/2021, 8:00 sáng, Chủ nhật

Chương 50: Chương 49: Hoàng Thượng Tinh Trùng Lên Não????