Văn Ngọc Minh vừa mở mắt, liền thấy được một màn che cổ, thêu thùa tinh xảo, trên cột đầu giường được điêu khắc những hoa văn phức tạp. Mờ mịt mà chớp mắt hai cái mới nhớ tới hắn mới xuyên qua Không cần vất vả làm công. Hắn trở mình tiếp tục ngủ nướng. Từ thời đại tinh tế xuyên đến mấy ngàn năm trước thời cổ đại ở trái đất đã đi qua nửa tháng. Khi hắn vừa mới xuyên tới chưa quen thuộc với hoàn cảnh nơi này đã bị phụ thân trên danh nghĩa của nguyên chủ là Quảng Dương Hầu hạ lệnh hạ dược, đưa vào hoàng cung. Lúc ấy hắn cả người vô lực, mông lung nhìn một nam nhân mặc đồ cổ trang đang đứng trên cao mà nhìn xuống hắn lạnh giọng cảng cáo: " Hầu phủ nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi nên hồi đáp một chút, thể hiện ở trước mặt hoàng thượng thật tốt, nếu ngươi ở hoàng cung đãi ngộ không tốt, cũng đừng nghĩ sống để trở về." Nói xong lời này, người nọ lười nhìn đến Văn Ngọc Minh liếc mắt một cái, ném xuống một câu giám sát chặt chẽ liền phất tay áo mà rời đi. . Ngôn Tình Sắc Văn Ngọc Minh đột…
Chương 14: 14: Quả Nho
Sủng Phi Omega Của Đế VươngTác giả: Cố Chi QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngVăn Ngọc Minh vừa mở mắt, liền thấy được một màn che cổ, thêu thùa tinh xảo, trên cột đầu giường được điêu khắc những hoa văn phức tạp. Mờ mịt mà chớp mắt hai cái mới nhớ tới hắn mới xuyên qua Không cần vất vả làm công. Hắn trở mình tiếp tục ngủ nướng. Từ thời đại tinh tế xuyên đến mấy ngàn năm trước thời cổ đại ở trái đất đã đi qua nửa tháng. Khi hắn vừa mới xuyên tới chưa quen thuộc với hoàn cảnh nơi này đã bị phụ thân trên danh nghĩa của nguyên chủ là Quảng Dương Hầu hạ lệnh hạ dược, đưa vào hoàng cung. Lúc ấy hắn cả người vô lực, mông lung nhìn một nam nhân mặc đồ cổ trang đang đứng trên cao mà nhìn xuống hắn lạnh giọng cảng cáo: " Hầu phủ nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi nên hồi đáp một chút, thể hiện ở trước mặt hoàng thượng thật tốt, nếu ngươi ở hoàng cung đãi ngộ không tốt, cũng đừng nghĩ sống để trở về." Nói xong lời này, người nọ lười nhìn đến Văn Ngọc Minh liếc mắt một cái, ném xuống một câu giám sát chặt chẽ liền phất tay áo mà rời đi. . Ngôn Tình Sắc Văn Ngọc Minh đột… Nhưng một người ăn một ngụm một quả nho so với tốc độ của người lột vỏ quả thật là kém xa.Thực mau, Mục Trạm đã ăn gần hết đĩa nho đã lột vỏ, tầm mắt dừng lại trên đôi tay của Văn Ngọc MinhVăn Ngọc Minh thân thể cứng đờ, nỗ lực đẩy nhanh tốc độ lột vỏ nho, nhưng bị nhìn chằm chằm khiến hắn càng thêm khẩn trương dẫn đến có chỗ lột không tốt, có chỗ thì ghập ghềnh, có chỗ còn lẹm mất một ít thịt quả.Tay Văn Ngọc Minh rất đẹp, khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài trắng nõn, lúc bóc vỏ nho nước nho khẽ đọng lại trên đầu ngón tay giống như là bạch ngọc sáng bóng tinh tế.Bất luận kẻ nào nhìn đến cũng đều luyến tiếc không muốn kêu hắn làm việc, nhưng Mục Trạm lại làm như bản thân mình không phải là một thành phần trong đấy.Khi quả nho trong tay Văn Ngọc Minh lột gần hết chỉ còn có chút da, Mục Trạm như là không kiên nhẫn đợi trực tiếp bắt lấy tay Văn Ngọc Minh đưa tới bên miệng ăn quả nho đang lột dở ấy.Quả nho được Văn Ngọc Minh cầm trong tay, cứ như vậy liền thật dễ dàng cắn vào ngón tay hắn.Văn Ngọc Minh rõ ràng cảm giác được ngón tay mình chạm vào một vật ẩm ướt, ấm áp, hắn nhịn không được muốn rụt tay lại nhưng tay bị nắm chặt khiến hắn không thể nào nhúc nhích được.Càng muốn mạng chính là Mục Trạm không biết là vô tình hay cố ý trong lúc ăn nho còn liêm l**m đầu ngón tay dinh dính nước nho của hắn.Đầu lưỡi mềm mại đụng vào mang theo cảm giác tê dại.Văn Ngọc Minh hơi cuộn cuộn đầu ngón tay, lông mi run rẩy.Trong lúc ăn nho, đôi mắt Mục Trạm vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, tựa như dã thú theo dõi con mồi, muốn đem hắn ăn vào trong bụng.Cảm giác được nguy cơ mãnh liệt dâng trào, đầu Văn Ngọc Minh muốn nổ tung.Mục Trạm ăn nho cũng không có buông tay hắn ra, lại còn cắn cắn đầu ngón tay hắn dường như ngay cả tay hắn cũng muốn ăn.Văn Ngọc Minh không dám tùy tiện giãy giụa mà là nhẹ nhàng nói: " Bệ hạ, ta còn muốn tiếp tục lột vỏ nho cho ngài a"Mục Trạm nhìn chằm chằm hắn trong hai giây, thong thả mà buông tay ra, Văn Ngọc Minh lập tức lùi về sau, cầm lấy một quả nho bày ra bộ dáng ta thực chuyên tâm, ta thực bận rộn lột vỏ nho cho ngươi..
Nhưng một người ăn một ngụm một quả nho so với tốc độ của người lột vỏ quả thật là kém xa.
Thực mau, Mục Trạm đã ăn gần hết đĩa nho đã lột vỏ, tầm mắt dừng lại trên đôi tay của Văn Ngọc Minh
Văn Ngọc Minh thân thể cứng đờ, nỗ lực đẩy nhanh tốc độ lột vỏ nho, nhưng bị nhìn chằm chằm khiến hắn càng thêm khẩn trương dẫn đến có chỗ lột không tốt, có chỗ thì ghập ghềnh, có chỗ còn lẹm mất một ít thịt quả.
Tay Văn Ngọc Minh rất đẹp, khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài trắng nõn, lúc bóc vỏ nho nước nho khẽ đọng lại trên đầu ngón tay giống như là bạch ngọc sáng bóng tinh tế.
Bất luận kẻ nào nhìn đến cũng đều luyến tiếc không muốn kêu hắn làm việc, nhưng Mục Trạm lại làm như bản thân mình không phải là một thành phần trong đấy.
Khi quả nho trong tay Văn Ngọc Minh lột gần hết chỉ còn có chút da, Mục Trạm như là không kiên nhẫn đợi trực tiếp bắt lấy tay Văn Ngọc Minh đưa tới bên miệng ăn quả nho đang lột dở ấy.
Quả nho được Văn Ngọc Minh cầm trong tay, cứ như vậy liền thật dễ dàng cắn vào ngón tay hắn.
Văn Ngọc Minh rõ ràng cảm giác được ngón tay mình chạm vào một vật ẩm ướt, ấm áp, hắn nhịn không được muốn rụt tay lại nhưng tay bị nắm chặt khiến hắn không thể nào nhúc nhích được.
Càng muốn mạng chính là Mục Trạm không biết là vô tình hay cố ý trong lúc ăn nho còn liêm l**m đầu ngón tay dinh dính nước nho của hắn.
Đầu lưỡi mềm mại đụng vào mang theo cảm giác tê dại.
Văn Ngọc Minh hơi cuộn cuộn đầu ngón tay, lông mi run rẩy.
Trong lúc ăn nho, đôi mắt Mục Trạm vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, tựa như dã thú theo dõi con mồi, muốn đem hắn ăn vào trong bụng.
Cảm giác được nguy cơ mãnh liệt dâng trào, đầu Văn Ngọc Minh muốn nổ tung.
Mục Trạm ăn nho cũng không có buông tay hắn ra, lại còn cắn cắn đầu ngón tay hắn dường như ngay cả tay hắn cũng muốn ăn.
Văn Ngọc Minh không dám tùy tiện giãy giụa mà là nhẹ nhàng nói: " Bệ hạ, ta còn muốn tiếp tục lột vỏ nho cho ngài a"
Mục Trạm nhìn chằm chằm hắn trong hai giây, thong thả mà buông tay ra, Văn Ngọc Minh lập tức lùi về sau, cầm lấy một quả nho bày ra bộ dáng ta thực chuyên tâm, ta thực bận rộn lột vỏ nho cho ngươi.
.
Sủng Phi Omega Của Đế VươngTác giả: Cố Chi QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngVăn Ngọc Minh vừa mở mắt, liền thấy được một màn che cổ, thêu thùa tinh xảo, trên cột đầu giường được điêu khắc những hoa văn phức tạp. Mờ mịt mà chớp mắt hai cái mới nhớ tới hắn mới xuyên qua Không cần vất vả làm công. Hắn trở mình tiếp tục ngủ nướng. Từ thời đại tinh tế xuyên đến mấy ngàn năm trước thời cổ đại ở trái đất đã đi qua nửa tháng. Khi hắn vừa mới xuyên tới chưa quen thuộc với hoàn cảnh nơi này đã bị phụ thân trên danh nghĩa của nguyên chủ là Quảng Dương Hầu hạ lệnh hạ dược, đưa vào hoàng cung. Lúc ấy hắn cả người vô lực, mông lung nhìn một nam nhân mặc đồ cổ trang đang đứng trên cao mà nhìn xuống hắn lạnh giọng cảng cáo: " Hầu phủ nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi nên hồi đáp một chút, thể hiện ở trước mặt hoàng thượng thật tốt, nếu ngươi ở hoàng cung đãi ngộ không tốt, cũng đừng nghĩ sống để trở về." Nói xong lời này, người nọ lười nhìn đến Văn Ngọc Minh liếc mắt một cái, ném xuống một câu giám sát chặt chẽ liền phất tay áo mà rời đi. . Ngôn Tình Sắc Văn Ngọc Minh đột… Nhưng một người ăn một ngụm một quả nho so với tốc độ của người lột vỏ quả thật là kém xa.Thực mau, Mục Trạm đã ăn gần hết đĩa nho đã lột vỏ, tầm mắt dừng lại trên đôi tay của Văn Ngọc MinhVăn Ngọc Minh thân thể cứng đờ, nỗ lực đẩy nhanh tốc độ lột vỏ nho, nhưng bị nhìn chằm chằm khiến hắn càng thêm khẩn trương dẫn đến có chỗ lột không tốt, có chỗ thì ghập ghềnh, có chỗ còn lẹm mất một ít thịt quả.Tay Văn Ngọc Minh rất đẹp, khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài trắng nõn, lúc bóc vỏ nho nước nho khẽ đọng lại trên đầu ngón tay giống như là bạch ngọc sáng bóng tinh tế.Bất luận kẻ nào nhìn đến cũng đều luyến tiếc không muốn kêu hắn làm việc, nhưng Mục Trạm lại làm như bản thân mình không phải là một thành phần trong đấy.Khi quả nho trong tay Văn Ngọc Minh lột gần hết chỉ còn có chút da, Mục Trạm như là không kiên nhẫn đợi trực tiếp bắt lấy tay Văn Ngọc Minh đưa tới bên miệng ăn quả nho đang lột dở ấy.Quả nho được Văn Ngọc Minh cầm trong tay, cứ như vậy liền thật dễ dàng cắn vào ngón tay hắn.Văn Ngọc Minh rõ ràng cảm giác được ngón tay mình chạm vào một vật ẩm ướt, ấm áp, hắn nhịn không được muốn rụt tay lại nhưng tay bị nắm chặt khiến hắn không thể nào nhúc nhích được.Càng muốn mạng chính là Mục Trạm không biết là vô tình hay cố ý trong lúc ăn nho còn liêm l**m đầu ngón tay dinh dính nước nho của hắn.Đầu lưỡi mềm mại đụng vào mang theo cảm giác tê dại.Văn Ngọc Minh hơi cuộn cuộn đầu ngón tay, lông mi run rẩy.Trong lúc ăn nho, đôi mắt Mục Trạm vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, tựa như dã thú theo dõi con mồi, muốn đem hắn ăn vào trong bụng.Cảm giác được nguy cơ mãnh liệt dâng trào, đầu Văn Ngọc Minh muốn nổ tung.Mục Trạm ăn nho cũng không có buông tay hắn ra, lại còn cắn cắn đầu ngón tay hắn dường như ngay cả tay hắn cũng muốn ăn.Văn Ngọc Minh không dám tùy tiện giãy giụa mà là nhẹ nhàng nói: " Bệ hạ, ta còn muốn tiếp tục lột vỏ nho cho ngài a"Mục Trạm nhìn chằm chằm hắn trong hai giây, thong thả mà buông tay ra, Văn Ngọc Minh lập tức lùi về sau, cầm lấy một quả nho bày ra bộ dáng ta thực chuyên tâm, ta thực bận rộn lột vỏ nho cho ngươi..