Cậu bé Hứa An Lâm sáu tuổi đang đứng tại cửa ngõ phố người Hoa(1) trong bộ com-lê nho nhỏ màu đen. Bầu trời nước Anh vừa được cơn mưa gột rửa, mái tóc ẩm ướt của cậu dính nhẹp trước vầng trán đầy đặn, trong khi ngũ quan xinh xắn biểu lộ thứ xúc cảm từa tựa như phẫn nộ. Trước mặt cậu là một quán ăn tự phục vụ với đồ ăn Trung Quốc. Chủ quán là người Ấn Độ da đen mắt móc, tay cầm thực đơn có cả hình vẽ lẫn hai thứ tiếng Trung và Anh, nói dõng dạc, “Buffet… Two pounds(2), miễn phí!” Tuy rằng trên danh nghĩa là món Trung Quốc nhưng tất cả đồ ăn đều đượm mùi cay sè vị cà ri. So với đồ ăn mẹ nấu thì tay nghề của nhà hàng này chỉ làm Hứa An Lâm khinh thường mà thôi, vấn đề là tuy suất ăn hai bảng không phải miễn phí hết, nhưng so với các quán khác quả thực rẻ hơn nhiều. Hứa An Lâm tự biết mình cũng chẳng có nhiều lựa chọn. Khoảng một tiếng sau, cậu để lại cả chồng chén đĩa bẩn, ngẩng đầu lên cùng chủ quán khinh bỉ nhìn nhau, ợ một cái, vị cà ri cay loang đầy trong miệng, rồi cậu đi ra cửa…

Quyển 4 - Chương 11: Hậu ký

Hắc Sắc Cấm Đoạn Hệ LiệtTác giả: Triệt Dạ Lưu HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịCậu bé Hứa An Lâm sáu tuổi đang đứng tại cửa ngõ phố người Hoa(1) trong bộ com-lê nho nhỏ màu đen. Bầu trời nước Anh vừa được cơn mưa gột rửa, mái tóc ẩm ướt của cậu dính nhẹp trước vầng trán đầy đặn, trong khi ngũ quan xinh xắn biểu lộ thứ xúc cảm từa tựa như phẫn nộ. Trước mặt cậu là một quán ăn tự phục vụ với đồ ăn Trung Quốc. Chủ quán là người Ấn Độ da đen mắt móc, tay cầm thực đơn có cả hình vẽ lẫn hai thứ tiếng Trung và Anh, nói dõng dạc, “Buffet… Two pounds(2), miễn phí!” Tuy rằng trên danh nghĩa là món Trung Quốc nhưng tất cả đồ ăn đều đượm mùi cay sè vị cà ri. So với đồ ăn mẹ nấu thì tay nghề của nhà hàng này chỉ làm Hứa An Lâm khinh thường mà thôi, vấn đề là tuy suất ăn hai bảng không phải miễn phí hết, nhưng so với các quán khác quả thực rẻ hơn nhiều. Hứa An Lâm tự biết mình cũng chẳng có nhiều lựa chọn. Khoảng một tiếng sau, cậu để lại cả chồng chén đĩa bẩn, ngẩng đầu lên cùng chủ quán khinh bỉ nhìn nhau, ợ một cái, vị cà ri cay loang đầy trong miệng, rồi cậu đi ra cửa… Chào mọi người, Bóng tối ngăn trở từ Rừng mưa, Biển dục, Cát cuồng và giờ là Đô thị thú đã viết được bốn bộ, từ khi bắt đầu đến nay đã qua bốn, năm năm, nhắc lại thật là xúc động quá, đối với một người trí nhớ siêu ngắn hạn như tôi phải nói là quá ư bất thường. Thường thường, tiểu thuyết nào tôi đã viết thì sẽ viết một lèo từ đầu chí cuối luôn, bởi nếu hẫng giữa chừng chắc chắn tôi sẽ quên sạch trơn, song viết Bóng tối ngăn trở lại chẳng hề có sự đắn đo này, tựa như ở bất kể thời điểm nào tôi cũng vẫn có thể tiếp diễn câu chuyện. Với một tác giả chú trọng viết tình tiết như tôi, có lẽ nó là bộ tiểu thuyết duy nhất tôi viết về người.Cả bốn bộ hầu như đều xoay xung quanh nhân vật Diệp Vũ Chân, một anh chàng thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ, mà theo cách tả của cậu đàn em áo đen như chó cún của Andrew thì là, bằng cấp cao, chỉ số thông minh ngất ngưởng, có chức vị, giỏi giang và đẹp. Nhưng cả bốn quyển sách đến khi triển khai viết lại đề cập đến cả tham muốn, hèn nhát, yếu đuối, mê man của anh ta, một nhân vật tựa như tiêu bản càng viết càng trở nên sống động dần dần, vì rằng cuộc sống phải có khiếm khuyết mới có thể làm chúng ta mang hình hài góc cạnh và lập thể nhiều hơn. Đâm ra, nếu để tôi xem, khuyết điểm mới là bằng chứng chứng tỏ mỗi chúng ta hẵng còn sống XD. Nhân vật Andrew trong truyện là nhân vật tôi thích nhất trong số tất cả những nhân vật tôi đã từng sáng tác, tôi thích tính cách vừa lạnh vừa hài, thỉnh thoảng ăn nói bỗ bã của gã ghê gớm à, lần nào viết về gã lòng tôi cũng rất chi là sung sướng.Hy vọng mọi người sẽ thích Andrew và Diệp Vũ Chân -- cặp đôi tuyệt phối và khác thường này nhé.

Chào mọi người, Bóng tối ngăn trở từ Rừng mưa, Biển dục, Cát cuồng và giờ là Đô thị thú đã viết được bốn bộ, từ khi bắt đầu đến nay đã qua bốn, năm năm, nhắc lại thật là xúc động quá, đối với một người trí nhớ siêu ngắn hạn như tôi phải nói là quá ư bất thường. Thường thường, tiểu thuyết nào tôi đã viết thì sẽ viết một lèo từ đầu chí cuối luôn, bởi nếu hẫng giữa chừng chắc chắn tôi sẽ quên sạch trơn, song viết Bóng tối ngăn trở lại chẳng hề có sự đắn đo này, tựa như ở bất kể thời điểm nào tôi cũng vẫn có thể tiếp diễn câu chuyện. Với một tác giả chú trọng viết tình tiết như tôi, có lẽ nó là bộ tiểu thuyết duy nhất tôi viết về người.

Cả bốn bộ hầu như đều xoay xung quanh nhân vật Diệp Vũ Chân, một anh chàng thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ, mà theo cách tả của cậu đàn em áo đen như chó cún của Andrew thì là, bằng cấp cao, chỉ số thông minh ngất ngưởng, có chức vị, giỏi giang và đẹp. Nhưng cả bốn quyển sách đến khi triển khai viết lại đề cập đến cả tham muốn, hèn nhát, yếu đuối, mê man của anh ta, một nhân vật tựa như tiêu bản càng viết càng trở nên sống động dần dần, vì rằng cuộc sống phải có khiếm khuyết mới có thể làm chúng ta mang hình hài góc cạnh và lập thể nhiều hơn. Đâm ra, nếu để tôi xem, khuyết điểm mới là bằng chứng chứng tỏ mỗi chúng ta hẵng còn sống XD. Nhân vật Andrew trong truyện là nhân vật tôi thích nhất trong số tất cả những nhân vật tôi đã từng sáng tác, tôi thích tính cách vừa lạnh vừa hài, thỉnh thoảng ăn nói bỗ bã của gã ghê gớm à, lần nào viết về gã lòng tôi cũng rất chi là sung sướng.

Hy vọng mọi người sẽ thích Andrew và Diệp Vũ Chân -- cặp đôi tuyệt phối và khác thường này nhé.

Hắc Sắc Cấm Đoạn Hệ LiệtTác giả: Triệt Dạ Lưu HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịCậu bé Hứa An Lâm sáu tuổi đang đứng tại cửa ngõ phố người Hoa(1) trong bộ com-lê nho nhỏ màu đen. Bầu trời nước Anh vừa được cơn mưa gột rửa, mái tóc ẩm ướt của cậu dính nhẹp trước vầng trán đầy đặn, trong khi ngũ quan xinh xắn biểu lộ thứ xúc cảm từa tựa như phẫn nộ. Trước mặt cậu là một quán ăn tự phục vụ với đồ ăn Trung Quốc. Chủ quán là người Ấn Độ da đen mắt móc, tay cầm thực đơn có cả hình vẽ lẫn hai thứ tiếng Trung và Anh, nói dõng dạc, “Buffet… Two pounds(2), miễn phí!” Tuy rằng trên danh nghĩa là món Trung Quốc nhưng tất cả đồ ăn đều đượm mùi cay sè vị cà ri. So với đồ ăn mẹ nấu thì tay nghề của nhà hàng này chỉ làm Hứa An Lâm khinh thường mà thôi, vấn đề là tuy suất ăn hai bảng không phải miễn phí hết, nhưng so với các quán khác quả thực rẻ hơn nhiều. Hứa An Lâm tự biết mình cũng chẳng có nhiều lựa chọn. Khoảng một tiếng sau, cậu để lại cả chồng chén đĩa bẩn, ngẩng đầu lên cùng chủ quán khinh bỉ nhìn nhau, ợ một cái, vị cà ri cay loang đầy trong miệng, rồi cậu đi ra cửa… Chào mọi người, Bóng tối ngăn trở từ Rừng mưa, Biển dục, Cát cuồng và giờ là Đô thị thú đã viết được bốn bộ, từ khi bắt đầu đến nay đã qua bốn, năm năm, nhắc lại thật là xúc động quá, đối với một người trí nhớ siêu ngắn hạn như tôi phải nói là quá ư bất thường. Thường thường, tiểu thuyết nào tôi đã viết thì sẽ viết một lèo từ đầu chí cuối luôn, bởi nếu hẫng giữa chừng chắc chắn tôi sẽ quên sạch trơn, song viết Bóng tối ngăn trở lại chẳng hề có sự đắn đo này, tựa như ở bất kể thời điểm nào tôi cũng vẫn có thể tiếp diễn câu chuyện. Với một tác giả chú trọng viết tình tiết như tôi, có lẽ nó là bộ tiểu thuyết duy nhất tôi viết về người.Cả bốn bộ hầu như đều xoay xung quanh nhân vật Diệp Vũ Chân, một anh chàng thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ, mà theo cách tả của cậu đàn em áo đen như chó cún của Andrew thì là, bằng cấp cao, chỉ số thông minh ngất ngưởng, có chức vị, giỏi giang và đẹp. Nhưng cả bốn quyển sách đến khi triển khai viết lại đề cập đến cả tham muốn, hèn nhát, yếu đuối, mê man của anh ta, một nhân vật tựa như tiêu bản càng viết càng trở nên sống động dần dần, vì rằng cuộc sống phải có khiếm khuyết mới có thể làm chúng ta mang hình hài góc cạnh và lập thể nhiều hơn. Đâm ra, nếu để tôi xem, khuyết điểm mới là bằng chứng chứng tỏ mỗi chúng ta hẵng còn sống XD. Nhân vật Andrew trong truyện là nhân vật tôi thích nhất trong số tất cả những nhân vật tôi đã từng sáng tác, tôi thích tính cách vừa lạnh vừa hài, thỉnh thoảng ăn nói bỗ bã của gã ghê gớm à, lần nào viết về gã lòng tôi cũng rất chi là sung sướng.Hy vọng mọi người sẽ thích Andrew và Diệp Vũ Chân -- cặp đôi tuyệt phối và khác thường này nhé.

Quyển 4 - Chương 11: Hậu ký