Từ Văn Uyên không có nửa điểm ý tứ thu liễm ánh mắt nóng rực của mình. Khiến cho đối tượng bị hắn nhìn như vậy cũng phải lộ vẻ không được tự nhiên, cho dù mọi người bên cạnh hắn bởi thế cũng đã sớm nhận ra được d*c v*ng của hắn. “Khụ!” Bằng hữu của hắn Trình Dịch Hạo che miệng chịu không nổi, hướng hắn ho nhẹ một tiếng, “Văn Uyên, cậu có thể hay không thu liễm một chút?” “Không thể.” Từ Văn Uyên đáp đến thật nhanh, dù đang nâng ly rượu hơi chút ngửa mặt lên uống nhưng tầm mắt cũng chưa từng rời đi người cách đó không xa một giây. “Cậu không sợ mạo phạm giai nhân?” “Mỹ nhân chỉ dùng để thưởng thức.” “Cậu can tâm tình nguyện chỉ thưởng thức?” Trình Dịch Hạo đối hắn chế nhạo. Từ Văn Uyên khẽ nhếch môi cười một chút, có lẽ ngay cả hắn cũng chưa từng tự giác, nhưng nụ cười này khiến hắn vốn đã là tiêu điểm của mọi người, nay càng một mình chiếm được vô số đạo ánh mắt kinh ngạc cùng ái mộ. “Hạo, cậu hiểu tôi, không phải sao? Đương nhiên không có khả năng!” Trình Dịch Hạo thở dài. Vì ánh mắt…
Tác giả: