"Chị...!chị Lý, em có thể ứng trước tiền lương tháng này không...?" Giọng nói lo lắng bất an của thiếu niên từ đỉnh đầu truyền đến. Lý Lỵ nghe nói như thế đáy mắt chợt loé một tia không kiên nhẫn, buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thiếu niên lưng hơi khom xuống trước mắt, hai tay luống cuống bám vào ống quần, vẻ mặt ngượng ngùng nhưng vẫn mỉm cười. Trên người thiếu niên mặc trang phục công nhân xây dựng hết sức phổ thông, nón an toàn màu vàng, áo công nhân giặt đến cũ kỹ không còn nhận ra vốn là màu trắng hay màu vàng, quần dài quân đội màu xanh dính đầy bụi bặm, chân mang giày lao động có mấy cái lỗ. Cả người từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong không lúc nào tỏa ra hai chữ, bần cùng. Lý Lỵ thu hồi ánh mắt đánh giá, trở lại trên mặt thiếu niên. Nếu không phải cô đã xem qua giấy chứng minh nhân dân của cậu, nhất định sẽ không tin tưởng đây là một người ba tháng trước mới vừa tròn mười tám tuổi. Gương mặt kia giống như trải qua mưa gió, da thịt vốn trắng nõn bị ánh nắng mặt…

Truyện chữ