Đêm đen mờ mịt, Lâm Trạch có cảm giác mình đi vào tiểu viện đơn giản của một nông gia. "Tướng, tướng công, huynh về rồi......" Mở cửa ra, có người chờ đón bên trong, bộ dáng mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, nhưng mà thanh âm nghe rất êm tai, mang theo hương vị thật cẩn thận. Đầu Lâm Trạch có chút choáng váng, người toàn mùi rượu, cả người khát khô như bị lửa đốt. Người đứng trước mặt có thể giải quyết được sự khát khô của hắn, hắn kéo tay đối phương lại, lảo đảo nghiêng ngả, cuối cùng phanh một tiếng ném y lên giường. "Tướng công, huynh muốn làm gì, huynh mau buông tay ra......" Người bị bắt giãy giụa kịch liệt, thanh âm tựa hồ sốt ruột và sợ hãi, đáng thương đến nỗi làm động lòng người. Lâm Trạch không biết vì sao thành ra thế này, xung quanh tối tăm, hơn nữa đầu óc choáng váng cùng với đôi mắt mơ hồ, căn bản không thấy rõ gì cả. Tay hắn tùy ý s* s**ng, sau đó trước mặt hắn xuất hiện thân thể mơ hồ trắng bóng, trên tay còn cảm giác nhẵn mịn. Ánh đèn dầu mông lung, hắn mơ hồ nhìn thấy…

Truyện chữ