Buổi trưa, bầu trời trong xanh và mặt trời lên cao. Trong dòng sông nhỏ cạnh khu vực sinh sống của Nhân Nguyên, Hứa Kình không vùng vẫy mà trôi nổi trong nước, hắn hé mắt xuyên qua màn nước nhìn ánh mặt trời chói chang, trong miệng tai mắt và mũi đều chứa đầy nước. Hắn đã không còn bao nhiêu ý thức. Trong tầm nhìn vô hồn ấy, có một bóng người đang bơi nhanh đến bên cạnh hắn, từ phía sau lưng ôm lấy nhấc bổng hắn lên để mũi và miệng của hắn lộ ra khỏi mặt nước. Hắn gian nan cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy một đôi tay của nam nhân với khớp xương thon dài, trầm ổn hữu lực. Hứa Kình yếu ớt dựa vào trong ngực của nam nhân không nhúc nhích, vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê. So với những người chết đuối khác, hắn vẫn duy trì được một chút thanh tỉnh. Trên bờ đột nhiên có người lớn tiếng la to. "Kia rồi kia rồi! Đứa nhỏ ở chỗ đó, tôi thấy rồi!" "Nhanh! Đi xuống cứu người!" "Phù Phù" vài tiếng, có mấy bóng người lập tức nhảy xuống nước, tranh nhau bơi về phía Hứa Kình. Hứa Kình bị người…

Truyện chữ