Tác giả:

“Điệp nhi không cần rời khỏi ta, không cần rời khỏi ta, van cầu ngươi, đừng rời khỏi ta…”, Tử Điệp nằm trên giường bất an vặn vẹo thân mình, mồ hôi lạnh theo hai gò má chảy xuống , miệng thì thào nói cái gì, thanh âm cầu xin của nam tử trong mộng lợi hại như đao kiếm đâm sâu vào lòng nàng! Tử Điệp “A” một tiếng theo trên giường đứng lên, thở hổn hển hư hư, lấy tay lau quệt mồ hôi lạnh trên đầu, nàng đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy nàng mơ thấy giấc mộng này rồi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ , trong lòng lại một mảnh bi thương, trong mộng nam tử thâm tình kêu gọi làm cho mình đau lòng không thôi, chẳng lẽ thật là đang kêu gọi mình sao? Thật sự mình đã quên cái gì sao? Nếu không vì sao mình lại đau thương như vậy, cứ như là mình đã mất đi cái gì đó rất quan trọng, Tử Điệp biết đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ. Ngày hôm sau, Tử Điệp lại mang nguyên một đôi mắt gấu mèo đi làm. “Hi, Tử Điệp, hôm nay như thế nào lại buồn bã ỉu xìu như vậy, sẽ không là lại mất ngủ nữa đi?”…

Truyện chữ