Tác giả:

“Điệp nhi không cần rời khỏi ta, không cần rời khỏi ta, van cầu ngươi, đừng rời khỏi ta…”, Tử Điệp nằm trên giường bất an vặn vẹo thân mình, mồ hôi lạnh theo hai gò má chảy xuống , miệng thì thào nói cái gì, thanh âm cầu xin của nam tử trong mộng lợi hại như đao kiếm đâm sâu vào lòng nàng! Tử Điệp “A” một tiếng theo trên giường đứng lên, thở hổn hển hư hư, lấy tay lau quệt mồ hôi lạnh trên đầu, nàng đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy nàng mơ thấy giấc mộng này rồi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ , trong lòng lại một mảnh bi thương, trong mộng nam tử thâm tình kêu gọi làm cho mình đau lòng không thôi, chẳng lẽ thật là đang kêu gọi mình sao? Thật sự mình đã quên cái gì sao? Nếu không vì sao mình lại đau thương như vậy, cứ như là mình đã mất đi cái gì đó rất quan trọng, Tử Điệp biết đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ. Ngày hôm sau, Tử Điệp lại mang nguyên một đôi mắt gấu mèo đi làm. “Hi, Tử Điệp, hôm nay như thế nào lại buồn bã ỉu xìu như vậy, sẽ không là lại mất ngủ nữa đi?”…

Quyển 3 - Chương 123: Gặp lại (5)

Chỉ Làm Vương Phi Của NgươiTác giả: Chưa biếtTruyện Cung Đấu, Truyện Xuyên Không“Điệp nhi không cần rời khỏi ta, không cần rời khỏi ta, van cầu ngươi, đừng rời khỏi ta…”, Tử Điệp nằm trên giường bất an vặn vẹo thân mình, mồ hôi lạnh theo hai gò má chảy xuống , miệng thì thào nói cái gì, thanh âm cầu xin của nam tử trong mộng lợi hại như đao kiếm đâm sâu vào lòng nàng! Tử Điệp “A” một tiếng theo trên giường đứng lên, thở hổn hển hư hư, lấy tay lau quệt mồ hôi lạnh trên đầu, nàng đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy nàng mơ thấy giấc mộng này rồi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ , trong lòng lại một mảnh bi thương, trong mộng nam tử thâm tình kêu gọi làm cho mình đau lòng không thôi, chẳng lẽ thật là đang kêu gọi mình sao? Thật sự mình đã quên cái gì sao? Nếu không vì sao mình lại đau thương như vậy, cứ như là mình đã mất đi cái gì đó rất quan trọng, Tử Điệp biết đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ. Ngày hôm sau, Tử Điệp lại mang nguyên một đôi mắt gấu mèo đi làm. “Hi, Tử Điệp, hôm nay như thế nào lại buồn bã ỉu xìu như vậy, sẽ không là lại mất ngủ nữa đi?”… Lạc Hàn không thể tin được chuyện trước mắt mình, không dám tin nhìn lại thêm lần nữa, một lúc lâu mới vươn tay run rẩy chạm khuôn mặt của Tử Điệp, nửa ngày mới thì thào nói:“Điệp nhi, là ngươi sao” ?Tử Điệp không nói gì, chỉ lấy tay gắt gao bắt lấy tay Lạc Hàn không chịu buông ra, đầu thật sâu chôn trong lòng bàn tay Lạc Hàn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào lòng bàn tay Lạc Hàn, cảm giác ấm áp lấn chiếm lấy nội tâm sớm đóng băng của Lạc Hàn.“Là ta, ta đã trở về, thực xin lỗi” .Nửa ngày Tử Điệp mới mang nức nở khóc nói.Lạc Hàn cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, hai tay ôn nhu v**t v* khuôn mặt Tử Điệp, hai mắt từ khi thấy Tử Điệp vốn không có rời quá một lần.“Sạo lại chạy nơi đến nơi này” ?Lạc Hàn không có chất vấn mà nhẹ nhàng hỏi một chút.“Trách ta sao” ?“Không trách, ta thực sự sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi, có ngươi thật tốt” .Không quan tâm thân thể suy yếu, Lạc Hàn nói xong liền đem Tử Điệp gắt gao ủng vào trong ngực, như thuyền nhỏ cửa biệt bến bờ, nỗi lo lắng của Tử Điệp rốt cục cũng được thả lỏng, gắt gao ôm lại Lạc Hàn, như muốn đem thân thể lẫn nhau chen vào trong thân thể của đối phương.Tử Điệp rõ ràng cảm giác được thân thể Lạc Hàn khó chịu, không chút do dự Tử Điệp liền tránh khỏi cái ôm ấp của Lạc Hàn, cái gì cũng không nói mà chỉ lo giúp Lạc Hàn an trí nằm trên giường, sau đó mới nằm xuống bên cạnh.“Mệt mỏi rồi phải không, ta giúp ngươi nhu nhu” .Tử Điệp vừa nói vừa đứng lên, lại bị Lạc Hàn giữ lại.“Không mệt, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi, cái gì ta cũng không sợ, huống chi chỉ là căn bệnh nhỏ” .“Biết là ai không” ?Tử Điệp tùy ý hỏi nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lạc Hàn quá một lần.Nghe Tử Điệp nói xong, ánh mắt Lạc Hàn tối sầm lại, trong ánh mắt có rét lạnh lại có thống khổ giãy dụa, Tử Điệp vừa thấy ánh mắt của Lạc Hàn liền hiểu được tám chín phần.“Tạm thời không biết là ai” !Lạc Hàn suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói.“Không nói chuyện này nữa, ngươi trước phải cận thận nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ ở đây cùng ngươi” .“Không mệt, ngươi xem tinh thần của ta không phải đã tốt hơn nhiều sao” .Lạc Hàn cười nói, vẫn là tươi cười khi Tử Điệp lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Hàn, sạch sẽ lại ấm áp.Tử Điệp bất đắc dĩ cười cười, im lặng ngồi bên cạnh.Cánh tay Lạc Hàn vô ý thức long long tóc của Tử Điệp, tư thế này như là yêu người say đắm ngàn năm, không ngại mệt nhọc.Không qua bao lâu, Tử Điệp dần dần ngã vào trong lòng Lạc Hàn nặng nề ngủ, nhìn dung nhan khi ngủ của Tử Điệp, bên miệng Lạc Hàn lặng lẽ gợi mở một đóa hoa yêu mị.Nhìn thiên hạ trong lòng ngủ say, Lạc Hàn rốt cuộc không ức chế được cảm tình, cúi đầu hôn thật sâu, giống như trời hạn thiếu mưa, thật sâu mà dây dưa.Tử Điệp lơ đãng theo môi truyền ra những tiếng nỉ non, một tiếng trầm thấp đó như mời gọi Lạc Hàn, Lạc Hàn cầm giữ không được chính mình,, hai tay lặng lẽ dời về phía trước ngực Tử Điệp, cúc áo ở trong tay Lạc Hàn từ từ bung ra.Tử Điệp cảm thấy trước ngực chợt lạnh, trong mông lung mở ánh mắt ra, chỉ thấy khấu áo đã bị mở ra, trong ánh mắt của Lạc Hàn lại phát ra ánh sáng d*c v*ng, nếu dưới tình huống khác, Tử Điệp sẽ không cự tuyệt, nàng cảm thấy hiến thân cho người mình yêu là một chuyện rất hạnh phúc, chỉ là trước mắt thân thể của Lạc Hàn căn bản không thể chấp nhận được chuyện này.Nghĩ vậy, không quan tâm đến bên áo còn đang mở liền giãy dụa.“Lạc Hàn không cần như vậy…” .Tử Điệp hơi giận suyễn nói.“Vì sao” ? Lạc Hàn thanh âm trầm thấp hỏi.“Ta vẫn nghĩ ngươi đã chuẩn bị tốt, thực xin lỗi…” .Lạc Hàn có chút thất vọng lại làm ra vẻ thoải mái nói.“Không phải như thế Lạc Hàn, ta nguyện ý , ngươi hẳn biết, chỉ là trước mắt thân thể của ngươi không được, tin tưởng ta, ta sẽ chỉ là của ngươi” .Tử Điệp nhìn ánh mắt hơi thất vọng của Lạc Hàn vội vàng giải thích.“Là ta quá nóng vội , là ta không đúng” .Lạc Hàn xin lỗi .“Trong chúng ta không có ai đúng ai sai, ta sẽ chờ ngươi ” .Lạc Hàn không nói gì, mà đem Tử Điệp lại gắt gao ôm vào trong lòng.

Lạc Hàn không thể tin được chuyện trước mắt mình, không dám tin nhìn
lại thêm lần nữa, một lúc lâu mới vươn tay run rẩy chạm khuôn mặt của Tử Điệp, nửa ngày mới thì thào nói:

“Điệp nhi, là ngươi sao” ?

Tử Điệp không nói gì, chỉ lấy tay gắt gao bắt lấy tay Lạc Hàn không
chịu buông ra, đầu thật sâu chôn trong lòng bàn tay Lạc Hàn, nước mắt
từng giọt từng giọt rơi vào lòng bàn tay Lạc Hàn, cảm giác ấm áp lấn
chiếm lấy nội tâm sớm đóng băng của Lạc Hàn.

“Là ta, ta đã trở về, thực xin lỗi” .

Nửa ngày Tử Điệp mới mang nức nở khóc nói.

Lạc Hàn cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, hai tay ôn nhu v**t v*
khuôn mặt Tử Điệp, hai mắt từ khi thấy Tử Điệp vốn không có rời quá một
lần.

“Sạo lại chạy nơi đến nơi này” ?

Lạc Hàn không có chất vấn mà nhẹ nhàng hỏi một chút.

“Trách ta sao” ?

“Không trách, ta thực sự sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi, có ngươi thật tốt” .

Không quan tâm thân thể suy yếu, Lạc Hàn nói xong liền đem Tử Điệp
gắt gao ủng vào trong ngực, như thuyền nhỏ cửa biệt bến bờ, nỗi lo lắng
của Tử Điệp rốt cục cũng được thả lỏng, gắt gao ôm lại Lạc Hàn, như muốn đem thân thể lẫn nhau chen vào trong thân thể của đối phương.

Tử Điệp rõ ràng cảm giác được thân thể Lạc Hàn khó chịu, không chút
do dự Tử Điệp liền tránh khỏi cái ôm ấp của Lạc Hàn, cái gì cũng không
nói mà chỉ lo giúp Lạc Hàn an trí nằm trên giường, sau đó mới nằm xuống
bên cạnh.

“Mệt mỏi rồi phải không, ta giúp ngươi nhu nhu” .

Tử Điệp vừa nói vừa đứng lên, lại bị Lạc Hàn giữ lại.

“Không mệt, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi, cái gì ta cũng không sợ, huống chi chỉ là căn bệnh nhỏ” .

“Biết là ai không” ?

Tử Điệp tùy ý hỏi nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lạc Hàn quá một lần.

Nghe Tử Điệp nói xong, ánh mắt Lạc Hàn tối sầm lại, trong ánh mắt có
rét lạnh lại có thống khổ giãy dụa, Tử Điệp vừa thấy ánh mắt của Lạc Hàn liền hiểu được tám chín phần.

“Tạm thời không biết là ai” !

Lạc Hàn suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói.

“Không nói chuyện này nữa, ngươi trước phải cận thận nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ ở đây cùng ngươi” .

“Không mệt, ngươi xem tinh thần của ta không phải đã tốt hơn nhiều sao” .

Lạc Hàn cười nói, vẫn là tươi cười khi Tử Điệp lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Hàn, sạch sẽ lại ấm áp.

Tử Điệp bất đắc dĩ cười cười, im lặng ngồi bên cạnh.

Cánh tay Lạc Hàn vô ý thức long long tóc của Tử Điệp, tư thế này như là yêu người say đắm ngàn năm, không ngại mệt nhọc.

Không qua bao lâu, Tử Điệp dần dần ngã vào trong lòng Lạc Hàn nặng nề ngủ, nhìn dung nhan khi ngủ của Tử Điệp, bên miệng Lạc Hàn lặng lẽ gợi
mở một đóa hoa yêu mị.

Nhìn thiên hạ trong lòng ngủ say, Lạc Hàn rốt cuộc không ức chế được
cảm tình, cúi đầu hôn thật sâu, giống như trời hạn thiếu mưa, thật sâu
mà dây dưa.

Tử Điệp lơ đãng theo môi truyền ra những tiếng nỉ non, một tiếng trầm thấp đó như mời gọi Lạc Hàn, Lạc Hàn cầm giữ không được chính mình,,
hai tay lặng lẽ dời về phía trước ngực Tử Điệp, cúc áo ở trong tay Lạc
Hàn từ từ bung ra.

Tử Điệp cảm thấy trước ngực chợt lạnh, trong mông lung mở ánh mắt ra, chỉ thấy khấu áo đã bị mở ra, trong ánh mắt của Lạc Hàn lại phát ra ánh sáng d*c v*ng, nếu dưới tình huống khác, Tử Điệp sẽ không cự tuyệt,
nàng cảm thấy hiến thân cho người mình yêu là một chuyện rất hạnh phúc,
chỉ là trước mắt thân thể của Lạc Hàn căn bản không thể chấp nhận được
chuyện này.

Nghĩ vậy, không quan tâm đến bên áo còn đang mở liền giãy dụa.

“Lạc Hàn không cần như vậy…” .

Tử Điệp hơi giận suyễn nói.

“Vì sao” ? Lạc Hàn thanh âm trầm thấp hỏi.

“Ta vẫn nghĩ ngươi đã chuẩn bị tốt, thực xin lỗi…” .

Lạc Hàn có chút thất vọng lại làm ra vẻ thoải mái nói.

“Không phải như thế Lạc Hàn, ta nguyện ý , ngươi hẳn biết, chỉ là
trước mắt thân thể của ngươi không được, tin tưởng ta, ta sẽ chỉ là của
ngươi” .

Tử Điệp nhìn ánh mắt hơi thất vọng của Lạc Hàn vội vàng giải thích.

“Là ta quá nóng vội , là ta không đúng” .

Lạc Hàn xin lỗi .

“Trong chúng ta không có ai đúng ai sai, ta sẽ chờ ngươi ” .

Lạc Hàn không nói gì, mà đem Tử Điệp lại gắt gao ôm vào trong lòng.

Chỉ Làm Vương Phi Của NgươiTác giả: Chưa biếtTruyện Cung Đấu, Truyện Xuyên Không“Điệp nhi không cần rời khỏi ta, không cần rời khỏi ta, van cầu ngươi, đừng rời khỏi ta…”, Tử Điệp nằm trên giường bất an vặn vẹo thân mình, mồ hôi lạnh theo hai gò má chảy xuống , miệng thì thào nói cái gì, thanh âm cầu xin của nam tử trong mộng lợi hại như đao kiếm đâm sâu vào lòng nàng! Tử Điệp “A” một tiếng theo trên giường đứng lên, thở hổn hển hư hư, lấy tay lau quệt mồ hôi lạnh trên đầu, nàng đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy nàng mơ thấy giấc mộng này rồi, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ , trong lòng lại một mảnh bi thương, trong mộng nam tử thâm tình kêu gọi làm cho mình đau lòng không thôi, chẳng lẽ thật là đang kêu gọi mình sao? Thật sự mình đã quên cái gì sao? Nếu không vì sao mình lại đau thương như vậy, cứ như là mình đã mất đi cái gì đó rất quan trọng, Tử Điệp biết đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ. Ngày hôm sau, Tử Điệp lại mang nguyên một đôi mắt gấu mèo đi làm. “Hi, Tử Điệp, hôm nay như thế nào lại buồn bã ỉu xìu như vậy, sẽ không là lại mất ngủ nữa đi?”… Lạc Hàn không thể tin được chuyện trước mắt mình, không dám tin nhìn lại thêm lần nữa, một lúc lâu mới vươn tay run rẩy chạm khuôn mặt của Tử Điệp, nửa ngày mới thì thào nói:“Điệp nhi, là ngươi sao” ?Tử Điệp không nói gì, chỉ lấy tay gắt gao bắt lấy tay Lạc Hàn không chịu buông ra, đầu thật sâu chôn trong lòng bàn tay Lạc Hàn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào lòng bàn tay Lạc Hàn, cảm giác ấm áp lấn chiếm lấy nội tâm sớm đóng băng của Lạc Hàn.“Là ta, ta đã trở về, thực xin lỗi” .Nửa ngày Tử Điệp mới mang nức nở khóc nói.Lạc Hàn cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, hai tay ôn nhu v**t v* khuôn mặt Tử Điệp, hai mắt từ khi thấy Tử Điệp vốn không có rời quá một lần.“Sạo lại chạy nơi đến nơi này” ?Lạc Hàn không có chất vấn mà nhẹ nhàng hỏi một chút.“Trách ta sao” ?“Không trách, ta thực sự sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi, có ngươi thật tốt” .Không quan tâm thân thể suy yếu, Lạc Hàn nói xong liền đem Tử Điệp gắt gao ủng vào trong ngực, như thuyền nhỏ cửa biệt bến bờ, nỗi lo lắng của Tử Điệp rốt cục cũng được thả lỏng, gắt gao ôm lại Lạc Hàn, như muốn đem thân thể lẫn nhau chen vào trong thân thể của đối phương.Tử Điệp rõ ràng cảm giác được thân thể Lạc Hàn khó chịu, không chút do dự Tử Điệp liền tránh khỏi cái ôm ấp của Lạc Hàn, cái gì cũng không nói mà chỉ lo giúp Lạc Hàn an trí nằm trên giường, sau đó mới nằm xuống bên cạnh.“Mệt mỏi rồi phải không, ta giúp ngươi nhu nhu” .Tử Điệp vừa nói vừa đứng lên, lại bị Lạc Hàn giữ lại.“Không mệt, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi, cái gì ta cũng không sợ, huống chi chỉ là căn bệnh nhỏ” .“Biết là ai không” ?Tử Điệp tùy ý hỏi nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lạc Hàn quá một lần.Nghe Tử Điệp nói xong, ánh mắt Lạc Hàn tối sầm lại, trong ánh mắt có rét lạnh lại có thống khổ giãy dụa, Tử Điệp vừa thấy ánh mắt của Lạc Hàn liền hiểu được tám chín phần.“Tạm thời không biết là ai” !Lạc Hàn suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói.“Không nói chuyện này nữa, ngươi trước phải cận thận nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ ở đây cùng ngươi” .“Không mệt, ngươi xem tinh thần của ta không phải đã tốt hơn nhiều sao” .Lạc Hàn cười nói, vẫn là tươi cười khi Tử Điệp lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Hàn, sạch sẽ lại ấm áp.Tử Điệp bất đắc dĩ cười cười, im lặng ngồi bên cạnh.Cánh tay Lạc Hàn vô ý thức long long tóc của Tử Điệp, tư thế này như là yêu người say đắm ngàn năm, không ngại mệt nhọc.Không qua bao lâu, Tử Điệp dần dần ngã vào trong lòng Lạc Hàn nặng nề ngủ, nhìn dung nhan khi ngủ của Tử Điệp, bên miệng Lạc Hàn lặng lẽ gợi mở một đóa hoa yêu mị.Nhìn thiên hạ trong lòng ngủ say, Lạc Hàn rốt cuộc không ức chế được cảm tình, cúi đầu hôn thật sâu, giống như trời hạn thiếu mưa, thật sâu mà dây dưa.Tử Điệp lơ đãng theo môi truyền ra những tiếng nỉ non, một tiếng trầm thấp đó như mời gọi Lạc Hàn, Lạc Hàn cầm giữ không được chính mình,, hai tay lặng lẽ dời về phía trước ngực Tử Điệp, cúc áo ở trong tay Lạc Hàn từ từ bung ra.Tử Điệp cảm thấy trước ngực chợt lạnh, trong mông lung mở ánh mắt ra, chỉ thấy khấu áo đã bị mở ra, trong ánh mắt của Lạc Hàn lại phát ra ánh sáng d*c v*ng, nếu dưới tình huống khác, Tử Điệp sẽ không cự tuyệt, nàng cảm thấy hiến thân cho người mình yêu là một chuyện rất hạnh phúc, chỉ là trước mắt thân thể của Lạc Hàn căn bản không thể chấp nhận được chuyện này.Nghĩ vậy, không quan tâm đến bên áo còn đang mở liền giãy dụa.“Lạc Hàn không cần như vậy…” .Tử Điệp hơi giận suyễn nói.“Vì sao” ? Lạc Hàn thanh âm trầm thấp hỏi.“Ta vẫn nghĩ ngươi đã chuẩn bị tốt, thực xin lỗi…” .Lạc Hàn có chút thất vọng lại làm ra vẻ thoải mái nói.“Không phải như thế Lạc Hàn, ta nguyện ý , ngươi hẳn biết, chỉ là trước mắt thân thể của ngươi không được, tin tưởng ta, ta sẽ chỉ là của ngươi” .Tử Điệp nhìn ánh mắt hơi thất vọng của Lạc Hàn vội vàng giải thích.“Là ta quá nóng vội , là ta không đúng” .Lạc Hàn xin lỗi .“Trong chúng ta không có ai đúng ai sai, ta sẽ chờ ngươi ” .Lạc Hàn không nói gì, mà đem Tử Điệp lại gắt gao ôm vào trong lòng.

Quyển 3 - Chương 123: Gặp lại (5)