Con người một khi đã xui xẻo thì có uống nước cũng bị sặc. Lục Áo đang phi nước đại, phía sau truyền đến tiếng bình rượu bị đập bể, tiếng mắng chửi má nó, tiếng thở hồng hộc. Người phía sau không ngừng hô to gọi nhỏ: "Bên kia, đi bên kia!" "Mau đuổi theo!" "Mẹ nó, thằng đó không phải nhà mở siêu thị mà là vận động viên điền kinh." "Tranh thủ đi, bên kia là con sông, nó chạy không thoát đâu." "Trường Điểu, mày vòng qua bên kia chặn! Loạn Mao, mày qua kia! Hô — tao không tin, hôm nay không bắt được thằng này — —" Lục Áo ở phía trước nghe được rõ ràng, bước chân chạy càng nhanh hơn, cố gắng xông ra khỏi vòng vây. Lưu manh cậu không sợ. Con ma men cậu cũng không sợ. Hơn 10 tên lưu manh uống say đuổi theo phía sau cậu, cho dù cậu biết đánh nhau, lúc này cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Đám người này chuyên đòi nợ lãi cao. Cậu không mượn nợ, mượn tiền là một gã đàn ông mà cậu từng xem mắt. Tên đó ra ngoài nói cậu là bạn trai gã. Loại khoác lác nói dối vụng về như vậy chỉ cần là người…

Truyện chữ