Mùa xuân tháng ba, bệnh viện Hiền Hòa thành phố Uyển Lăng. Sáng sớm, đám sương vừa mới tan đi, trước ga ra phía nam bệnh viện, Mạc Ngôn, lái xe cứu thương vừa cầm di động gọi điện thoại, vừa phủi phủi lên kính chắn gió xe cứu thương. - Vừa sáng sớm đã nghe các em líu ríu, các em làm biên tập đều không ngủ bao giờ dậy muộn sao. Mạc Ngôn buông chổi, tựa vào trên cửa xe châm điếu thuốc. - Anh bắt người ta rời giường sớm như vậy, đây không phải thăng chức đâu, sửa lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi... Trong điện thoại truyền ra thanh âm ngọt ngào, mang theo chút ngái ngủ, làm trong đầu người ta không khỏi hiện ra cảnh một người đang ngủ trong giấc mộng xuân đẹp đẽ, lại chậm chạp không muốn mở mắt nhìn. Mạc Ngôn cười nói: - Thật có lỗi, thật có lỗi, là anh đã quên, Mạch đại biên tập đã thăng chức là biên tập chính. - Không sao, cái gọi là quý nhân hay quên chuyện, quan nhân còn có thể nhớ rõ tôi họ Mạch, đã là tôi được sủng ái mà phải lo sợ . Thanh âm của chủ biên tập Mạch rất có từ tính…
Tác giả: