Tháng 3 năm 2008. Nửa đêm. Một trận mưa xuân vừa dứt, màn đêm bao phủ trong làn sương mỏng. Ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa dần ngưng tụ trên tấm kính, lấp lánh lăn dài thành từng vệt. “Nhất Nhất! Nhất Nhất!!” Dì Vương lay tỉnh Tiết Nhất Nhất đang ngủ say, vẻ mặt hoảng hốt, “Cháu có muốn đến Phật đường xem không?” Trên đầu giường có một chiếc đèn gốm sứ, ánh sáng dịu dàng lan tỏa soi rõ khuôn mặt nhỏ nhắn còn ngái ngủ của Tiết Nhất Nhất. Tiết Nhất Nhất đưa tay lấy máy trợ thính đeo lên tai. Dì Vương quay người lấy chiếc áo khoác ngủ bằng lụa mỏng trên giá treo, khoác lên tấm lưng gầy mỏng của Tiết Nhất Nhất: “Nhất Nhất! Mau đến Phật đường xem đi!” Sau khi đeo máy trợ thính vào, Tiết Nhất Nhất đã nghe rõ. Phật đường. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Tiết Nhất Nhất không hề ngẩn người hay do dự. Khi cô xỏ giày bước ra khỏi phòng, đôi mắt màu hổ phách đã hoàn toàn tỉnh táo. Phật đường được đặt ở góc đông nam của biệt thự. Đó là vị trí do một vị cao tăng đắc đạo chỉ điểm. Chính…
Tác giả: