Buổi sáng tháng 3 ở Ngọc Hòa vẫn còn lạnh lẽo.
Chu San nhét hai tay vào túi áo, bước những bước nhỏ đến một quán “bún lòng heo” và tìm được một bàn trống. Cô gọi: “Bà chủ, cho một chén bún lòng heo nhỏ, thêm một bánh thịt heo nướng.”
Năm 2017.
Nước Mỹ.
Cơn mưa chiều thấm ướt mặt đất, cơn gió mát mang theo hương nhài nhè nhẹ len qua song cửa. Ôn Nhiễm khẽ nhấc mũi ngửi, tay vẫn cầm chắc công cụ điêu khắc, tỉ mỉ tái hiện trong thực tế đóa hoa trắng sống động trong tâm trí mình.
Trường trung học Hoài Ngọ, ký túc xá nữ sinh.
Ba giờ chiều.
Mặc dù là Chủ nhật nhưng hôm nay không phải ngày trường mở cửa.
Những học sinh tuổi dậy thì bị “giam lỏng” trong ký túc xá, hoặc đang ngủ, hoặc đang miệt mài ôn bài.
Tháng 8, năm 2019.
Máy bay từ đại dương bên kia bay 12 tiếng, hạ cánh tại Ngọc Hòa.
Lúc này, theo giờ Bắc Kinh là khoảng hơn hai giờ chiều.
Nắng nóng.
Mùa hè ở thành phố Ngọc Hòa đặc biệt dài.
Lê Thư Ninh tự mình đến sân bay đón Hứa Chi Hạ.
Tháng 10 năm 2013.
Tại nước Y.
Mưa lất phất ngoài cửa sổ rơi tí tách lên kính, qua lớp rèm ren móc, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng “tích tắc, tích tắc…” từ chiếc đồng hồ cơ.
Bắc Đô, tháng Ba.
Ánh mặt trời lác đác rơi, mang sắc vàng rực rỡ.
Ninh Hân ngồi ở hàng ghế sau của xe buýt, sát cửa sổ. Một tay cô giữ chặt chiếc ba lô vải bạc màu trên chân, tay kia kéo mở cửa sổ xe.
Làn gió nhẹ từ từ thổi vào, cô thoải mái nheo mắt tận hưởng.