1 Phu quân cầm lấy tờ giấy đỏ, chỉ liếc qua sơ sài, liền chán ghét ném thẳng xuống chân. “Cái gì mà canh năm tất sẽ bỏ mạng? Hôm nay là đại hỷ của ta, Phương Tri Hứa! Bà mối Vương, nếu ngươi còn dám ăn nói xằng bậy, đừng trách bổn công tử trở mặt vô tình!” Bà mối Vương chẳng dám cãi, vội vàng gật gù đáp phải, không dám liếc tờ giấy đỏ thêm một lần nào, mồ hôi lạnh đã tuôn đầy trán. Người phải chết đâu phải Phương Tri Hứa, tất nhiên hắn chẳng để tâm. Nhà họ Phương từ lâu đã sa sút, đối ngoài vẫn gắng giữ dáng vẻ môn đình từng là quan gia hiển quý, song bên trong thực chất chẳng còn đủ sức nuôi nổi vài người hầu. Ta ngồi ngay ngắn trên giường cưới, ra dáng một tân nương chuẩn mực. Nha hoàn Lê Hương vốn theo ta xuôi ngược bốn phương, sớm đã luyện thành bản lĩnh khéo léo ứng phó, chỉ ba lời đôi câu liền đuổi khéo đám nha hoàn bà tử vốn chẳng nhiều nhặn gì. Bọn họ vừa lui, ta lập tức vén khăn trùm, đón lấy chén trà nóng Lê Hương bưng đến, một hơi uống cạn. Ánh mắt ta chạm vào vẻ kinh…
Tác giả: