Voldemort đã chết, chiến tranh kết thúc. Trải qua đại chiến Hogwarts trở nên hoang tàn, Harry nhìn xung quanh mình các nhóm pháp sư hoặc là hoan hô hoặc là ôm nhau khóc rống, cặp mắt xanh lục luôn tràn đầy hy vọng bây giờ hiện ra chỉ còn lại bi thương sâu đậm. Giáo sư Lupin, Tonks, Fred, hiệu trưởng Dumbledore, cha đỡ đầu của cậu Sirius, a, còn có Snape, đúng vậy, Severus Snape, người đàn ông anh tuấn kia vì cậu mà chết, Harry sẽ không còn được gặp lại người đàn ông đó nữa. Harry một mình im lặng mà đi vào hầm, nam nhân kia đã từng sinh hoạt nhiều năm trong hầm hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, những cuốn sách văn kiện rơi đầy trên đất, còn có những chai lọ độc dược bị đánh vỡ mà Snape tâm huyết điều chế. Harry nhìn Độc Dược, nhớ tới cặp mắt hắc diệu thạch mê hoặc kia, nhớ tới Snape trước khi chết nhìn cậu mà nói: "Harry, nhìn ta." Khi Harry nhìn gương mặt tái nhợt lúc đó, người đàn ông kia cười ôn nhu, đây là lần đầu tiên Harry nhìn, cũng là một lần duy nhất nhìn đến hắn cười.…
Chương 128: Phiên Ngoại 14 Snape
Bảo Hộ Harry Potter Đồng NhânTác giả: An Tiểu BồnTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyVoldemort đã chết, chiến tranh kết thúc. Trải qua đại chiến Hogwarts trở nên hoang tàn, Harry nhìn xung quanh mình các nhóm pháp sư hoặc là hoan hô hoặc là ôm nhau khóc rống, cặp mắt xanh lục luôn tràn đầy hy vọng bây giờ hiện ra chỉ còn lại bi thương sâu đậm. Giáo sư Lupin, Tonks, Fred, hiệu trưởng Dumbledore, cha đỡ đầu của cậu Sirius, a, còn có Snape, đúng vậy, Severus Snape, người đàn ông anh tuấn kia vì cậu mà chết, Harry sẽ không còn được gặp lại người đàn ông đó nữa. Harry một mình im lặng mà đi vào hầm, nam nhân kia đã từng sinh hoạt nhiều năm trong hầm hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, những cuốn sách văn kiện rơi đầy trên đất, còn có những chai lọ độc dược bị đánh vỡ mà Snape tâm huyết điều chế. Harry nhìn Độc Dược, nhớ tới cặp mắt hắc diệu thạch mê hoặc kia, nhớ tới Snape trước khi chết nhìn cậu mà nói: "Harry, nhìn ta." Khi Harry nhìn gương mặt tái nhợt lúc đó, người đàn ông kia cười ôn nhu, đây là lần đầu tiên Harry nhìn, cũng là một lần duy nhất nhìn đến hắn cười.… Từ chỗ của Chúa Tể Hắc Ám rồi quay trở về bên cạnh Harry, nhìn cậu bởi vì lo lắng cho hắn mà đôi mắt xanh đã trở nên ướt át, trái tim ta rất không cố gắng mà đập nhanh cực kỳ.Tìm được đường sống trong chỗ chết là một cảm giác không tốt lắm, đây cũng không phải là lần đầu tiên ta có cảm nhận như vậy.Nhưng mà, trong lòng có vướng bận, thì mọi thứ đều thay đổi.Ta muốn chiếm hữu Harry, muốn cảm nhận sự tốt đẹp của cậu, muốn nghe được tiếng r*n r* của cậu.Bởi vì như vậy, ta mới có thể cảm nhận được, ta còn sống, cậu còn sống.Ta còn có được cậu thiếu niên này......!Có thể là do sợ hãi mất đi, hoặc cũng bởi vì đã nếm được sự tốt đẹp nên không có cách nào từ bỏ được.Ta bắt đầu không có chút tiết chế nào mà chiếm hữu cậu, Harry chỉ có thể là của ta.Thời gian trôi qua rất nhanh, ở khi ta không chú ý, thì sinh nhật của ta lại tới nữa rồi.Ta là chưa bao giờ để ý đến sinh nhật, điều này thì ai cũng biết.Nhưng mà, tiểu gia hỏa kia là người duy nhất để ý đến sinh nhật của ta.Nhìn chiếc bánh kem hoàn mỹ trước mặt ta, còn có phòng bếp đầy lộn xộn.Trái tim ta không chịu khống chế mà kịch liệt đập nhanh, phảng phất như muốn xông ra ngoài.Loại cảm giác này, có lẽ chính là cảm động đi.Tuy rằng cảm thấy ước nguyện là một việc rất ấu trĩ, nhưng nhìn đôi mắt mở to ướt át của cậu ta lại không có cách nào cự tuyệt được.Thổi nến xong, ta thầm cầu nguyện ở trong lòng: Merlin phù hộ, hy vọng có thể cho ta và Harry luôn ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, vĩnh không chia lìa.Có lẽ Merlin mỗi ngày đều nghe thấy rất nhiều nguyện vọng, nhưng ta hy vọng ngài sẽ nghe thấy nguyện vọng của ta.Bởi vì, đây chính là nguyện vọng duy nhất của ta.Quà sinh nhật của ta cũng không phải chỉ có một chiếc bánh kem này, mà thiếu niên khiến ta trầm mê này mới chân chính là món quà sinh nhật mà ta muốn.Cho nên, ngày hôm sau Harry cũng không thể tránh việc đến trễ.Cho dù là tiết học Độc Dược mà ta giảng dạy..truyện kiếm hiệp hayCậu đi học trễ là việc đương nhiên, mà ta cũng sẽ không nổi giận.Sau khi bước vào phòng học Harry nhìn ta bằng một ánh mắt u oán, nhìn bước chân hơi run rẩy của cậu, tâm tình của ta thậm chí còn có chút vui sướng.Cái này là bằng chứng chứng minh năng lực làm việc trên giường của ta.Khi điều chế Độc Dược, Harry cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ là dựa vào phương pháp đã ghi nhớ trong đầu, thuần thục điều chế.Ta liếc mắt một cái là nhìn ra được, phương pháp cậu đang dùng chính là phương pháp mà ta đã ghi lại trên bút ký của mình.Ta nhịn không được nên đi trêu chọc cậu."Cậu Potter tại sao cậu không làm theo cách mà trên bảng đen viết?"Harry ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh mang theo một chút giảo hoạt, khóe miệng cong lên, "A ∼ em từng đọc trong bút ký của Hoàng Tử Lai thấy phương pháp cải tiến của loại độc dược này.""A? Phải không, chẳng lẽ trò cảm thấy phương pháp của người đó tốt hơn phương pháp mà ta viết trên bảng sao?""Đó là đương nhiên, Hoàng Tử Lai là người mà em sùng bái nhất." Harry cười thành tiếng, tiếng cười còn mang theo sung sướng, đôi mắt xanh lục bảo sáng lấp lánh rất là xinh đẹp.Người sùng bái nhất? Ta không biết tiểu gia hỏa này là đang trêu chọc ta hay là thật lòng, nhưng là vô luận là cái nào, ta đều cảm thấy rất vui vẻ.Ở lúc ta đang ngẩn người, khóe miệng không khống chế được, lộ ra một thứ gọi là mỉm cười.Vì thế, ác mộng của ta bắt đầu rồi.Đầu tiên là một đám tiểu cự quái sững sờ, rồi sau đó tập thể các vạc nổ mạnh, sau đó là các tin tức bát quái được truyền ra không dứt.Trước nay nhóm tiểu cự quái Hogwarts đều tràn ngập tinh thần phấn chấn, nhưng mà ta không biết, bọn họ vậy mà cũng có tinh thần bát quái.Ta sợ là ta phải bị phiền chết.May mắn là kỳ thi cuối kỳ sắp đến, cái gọi là bát quái cũng bị thay thế bởi những đề mục ôn tập.Mà ta rốt cuộc cũng có được phút giây thanh nhàn.Không cần phải trở thành động vật quý hiếm bị mời người tham quan.A! Có lẽ nếu có lần sau, ta sẽ hung hăng trừ điểm bọn họ cho dù đó có là Slytherin, đó chắc là một lựa chọn không tồi!.
Từ chỗ của Chúa Tể Hắc Ám rồi quay trở về bên cạnh Harry, nhìn cậu bởi vì lo lắng cho hắn mà đôi mắt xanh đã trở nên ướt át, trái tim ta rất không cố gắng mà đập nhanh cực kỳ.
Tìm được đường sống trong chỗ chết là một cảm giác không tốt lắm, đây cũng không phải là lần đầu tiên ta có cảm nhận như vậy.
Nhưng mà, trong lòng có vướng bận, thì mọi thứ đều thay đổi.
Ta muốn chiếm hữu Harry, muốn cảm nhận sự tốt đẹp của cậu, muốn nghe được tiếng r*n r* của cậu.
Bởi vì như vậy, ta mới có thể cảm nhận được, ta còn sống, cậu còn sống.
Ta còn có được cậu thiếu niên này......!
Có thể là do sợ hãi mất đi, hoặc cũng bởi vì đã nếm được sự tốt đẹp nên không có cách nào từ bỏ được.
Ta bắt đầu không có chút tiết chế nào mà chiếm hữu cậu, Harry chỉ có thể là của ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ở khi ta không chú ý, thì sinh nhật của ta lại tới nữa rồi.
Ta là chưa bao giờ để ý đến sinh nhật, điều này thì ai cũng biết.
Nhưng mà, tiểu gia hỏa kia là người duy nhất để ý đến sinh nhật của ta.
Nhìn chiếc bánh kem hoàn mỹ trước mặt ta, còn có phòng bếp đầy lộn xộn.
Trái tim ta không chịu khống chế mà kịch liệt đập nhanh, phảng phất như muốn xông ra ngoài.
Loại cảm giác này, có lẽ chính là cảm động đi.
Tuy rằng cảm thấy ước nguyện là một việc rất ấu trĩ, nhưng nhìn đôi mắt mở to ướt át của cậu ta lại không có cách nào cự tuyệt được.
Thổi nến xong, ta thầm cầu nguyện ở trong lòng: Merlin phù hộ, hy vọng có thể cho ta và Harry luôn ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, vĩnh không chia lìa.
Có lẽ Merlin mỗi ngày đều nghe thấy rất nhiều nguyện vọng, nhưng ta hy vọng ngài sẽ nghe thấy nguyện vọng của ta.
Bởi vì, đây chính là nguyện vọng duy nhất của ta.
Quà sinh nhật của ta cũng không phải chỉ có một chiếc bánh kem này, mà thiếu niên khiến ta trầm mê này mới chân chính là món quà sinh nhật mà ta muốn.
Cho nên, ngày hôm sau Harry cũng không thể tránh việc đến trễ.
Cho dù là tiết học Độc Dược mà ta giảng dạy.
.
truyện kiếm hiệp hay
Cậu đi học trễ là việc đương nhiên, mà ta cũng sẽ không nổi giận.
Sau khi bước vào phòng học Harry nhìn ta bằng một ánh mắt u oán, nhìn bước chân hơi run rẩy của cậu, tâm tình của ta thậm chí còn có chút vui sướng.
Cái này là bằng chứng chứng minh năng lực làm việc trên giường của ta.
Khi điều chế Độc Dược, Harry cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ là dựa vào phương pháp đã ghi nhớ trong đầu, thuần thục điều chế.
Ta liếc mắt một cái là nhìn ra được, phương pháp cậu đang dùng chính là phương pháp mà ta đã ghi lại trên bút ký của mình.
Ta nhịn không được nên đi trêu chọc cậu.
"Cậu Potter tại sao cậu không làm theo cách mà trên bảng đen viết?"
Harry ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh mang theo một chút giảo hoạt, khóe miệng cong lên, "A ∼ em từng đọc trong bút ký của Hoàng Tử Lai thấy phương pháp cải tiến của loại độc dược này."
"A? Phải không, chẳng lẽ trò cảm thấy phương pháp của người đó tốt hơn phương pháp mà ta viết trên bảng sao?"
"Đó là đương nhiên, Hoàng Tử Lai là người mà em sùng bái nhất." Harry cười thành tiếng, tiếng cười còn mang theo sung sướng, đôi mắt xanh lục bảo sáng lấp lánh rất là xinh đẹp.
Người sùng bái nhất? Ta không biết tiểu gia hỏa này là đang trêu chọc ta hay là thật lòng, nhưng là vô luận là cái nào, ta đều cảm thấy rất vui vẻ.
Ở lúc ta đang ngẩn người, khóe miệng không khống chế được, lộ ra một thứ gọi là mỉm cười.
Vì thế, ác mộng của ta bắt đầu rồi.
Đầu tiên là một đám tiểu cự quái sững sờ, rồi sau đó tập thể các vạc nổ mạnh, sau đó là các tin tức bát quái được truyền ra không dứt.
Trước nay nhóm tiểu cự quái Hogwarts đều tràn ngập tinh thần phấn chấn, nhưng mà ta không biết, bọn họ vậy mà cũng có tinh thần bát quái.
Ta sợ là ta phải bị phiền chết.
May mắn là kỳ thi cuối kỳ sắp đến, cái gọi là bát quái cũng bị thay thế bởi những đề mục ôn tập.
Mà ta rốt cuộc cũng có được phút giây thanh nhàn.
Không cần phải trở thành động vật quý hiếm bị mời người tham quan.
A! Có lẽ nếu có lần sau, ta sẽ hung hăng trừ điểm bọn họ cho dù đó có là Slytherin, đó chắc là một lựa chọn không tồi!.
Bảo Hộ Harry Potter Đồng NhânTác giả: An Tiểu BồnTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyVoldemort đã chết, chiến tranh kết thúc. Trải qua đại chiến Hogwarts trở nên hoang tàn, Harry nhìn xung quanh mình các nhóm pháp sư hoặc là hoan hô hoặc là ôm nhau khóc rống, cặp mắt xanh lục luôn tràn đầy hy vọng bây giờ hiện ra chỉ còn lại bi thương sâu đậm. Giáo sư Lupin, Tonks, Fred, hiệu trưởng Dumbledore, cha đỡ đầu của cậu Sirius, a, còn có Snape, đúng vậy, Severus Snape, người đàn ông anh tuấn kia vì cậu mà chết, Harry sẽ không còn được gặp lại người đàn ông đó nữa. Harry một mình im lặng mà đi vào hầm, nam nhân kia đã từng sinh hoạt nhiều năm trong hầm hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, những cuốn sách văn kiện rơi đầy trên đất, còn có những chai lọ độc dược bị đánh vỡ mà Snape tâm huyết điều chế. Harry nhìn Độc Dược, nhớ tới cặp mắt hắc diệu thạch mê hoặc kia, nhớ tới Snape trước khi chết nhìn cậu mà nói: "Harry, nhìn ta." Khi Harry nhìn gương mặt tái nhợt lúc đó, người đàn ông kia cười ôn nhu, đây là lần đầu tiên Harry nhìn, cũng là một lần duy nhất nhìn đến hắn cười.… Từ chỗ của Chúa Tể Hắc Ám rồi quay trở về bên cạnh Harry, nhìn cậu bởi vì lo lắng cho hắn mà đôi mắt xanh đã trở nên ướt át, trái tim ta rất không cố gắng mà đập nhanh cực kỳ.Tìm được đường sống trong chỗ chết là một cảm giác không tốt lắm, đây cũng không phải là lần đầu tiên ta có cảm nhận như vậy.Nhưng mà, trong lòng có vướng bận, thì mọi thứ đều thay đổi.Ta muốn chiếm hữu Harry, muốn cảm nhận sự tốt đẹp của cậu, muốn nghe được tiếng r*n r* của cậu.Bởi vì như vậy, ta mới có thể cảm nhận được, ta còn sống, cậu còn sống.Ta còn có được cậu thiếu niên này......!Có thể là do sợ hãi mất đi, hoặc cũng bởi vì đã nếm được sự tốt đẹp nên không có cách nào từ bỏ được.Ta bắt đầu không có chút tiết chế nào mà chiếm hữu cậu, Harry chỉ có thể là của ta.Thời gian trôi qua rất nhanh, ở khi ta không chú ý, thì sinh nhật của ta lại tới nữa rồi.Ta là chưa bao giờ để ý đến sinh nhật, điều này thì ai cũng biết.Nhưng mà, tiểu gia hỏa kia là người duy nhất để ý đến sinh nhật của ta.Nhìn chiếc bánh kem hoàn mỹ trước mặt ta, còn có phòng bếp đầy lộn xộn.Trái tim ta không chịu khống chế mà kịch liệt đập nhanh, phảng phất như muốn xông ra ngoài.Loại cảm giác này, có lẽ chính là cảm động đi.Tuy rằng cảm thấy ước nguyện là một việc rất ấu trĩ, nhưng nhìn đôi mắt mở to ướt át của cậu ta lại không có cách nào cự tuyệt được.Thổi nến xong, ta thầm cầu nguyện ở trong lòng: Merlin phù hộ, hy vọng có thể cho ta và Harry luôn ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, vĩnh không chia lìa.Có lẽ Merlin mỗi ngày đều nghe thấy rất nhiều nguyện vọng, nhưng ta hy vọng ngài sẽ nghe thấy nguyện vọng của ta.Bởi vì, đây chính là nguyện vọng duy nhất của ta.Quà sinh nhật của ta cũng không phải chỉ có một chiếc bánh kem này, mà thiếu niên khiến ta trầm mê này mới chân chính là món quà sinh nhật mà ta muốn.Cho nên, ngày hôm sau Harry cũng không thể tránh việc đến trễ.Cho dù là tiết học Độc Dược mà ta giảng dạy..truyện kiếm hiệp hayCậu đi học trễ là việc đương nhiên, mà ta cũng sẽ không nổi giận.Sau khi bước vào phòng học Harry nhìn ta bằng một ánh mắt u oán, nhìn bước chân hơi run rẩy của cậu, tâm tình của ta thậm chí còn có chút vui sướng.Cái này là bằng chứng chứng minh năng lực làm việc trên giường của ta.Khi điều chế Độc Dược, Harry cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ là dựa vào phương pháp đã ghi nhớ trong đầu, thuần thục điều chế.Ta liếc mắt một cái là nhìn ra được, phương pháp cậu đang dùng chính là phương pháp mà ta đã ghi lại trên bút ký của mình.Ta nhịn không được nên đi trêu chọc cậu."Cậu Potter tại sao cậu không làm theo cách mà trên bảng đen viết?"Harry ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh mang theo một chút giảo hoạt, khóe miệng cong lên, "A ∼ em từng đọc trong bút ký của Hoàng Tử Lai thấy phương pháp cải tiến của loại độc dược này.""A? Phải không, chẳng lẽ trò cảm thấy phương pháp của người đó tốt hơn phương pháp mà ta viết trên bảng sao?""Đó là đương nhiên, Hoàng Tử Lai là người mà em sùng bái nhất." Harry cười thành tiếng, tiếng cười còn mang theo sung sướng, đôi mắt xanh lục bảo sáng lấp lánh rất là xinh đẹp.Người sùng bái nhất? Ta không biết tiểu gia hỏa này là đang trêu chọc ta hay là thật lòng, nhưng là vô luận là cái nào, ta đều cảm thấy rất vui vẻ.Ở lúc ta đang ngẩn người, khóe miệng không khống chế được, lộ ra một thứ gọi là mỉm cười.Vì thế, ác mộng của ta bắt đầu rồi.Đầu tiên là một đám tiểu cự quái sững sờ, rồi sau đó tập thể các vạc nổ mạnh, sau đó là các tin tức bát quái được truyền ra không dứt.Trước nay nhóm tiểu cự quái Hogwarts đều tràn ngập tinh thần phấn chấn, nhưng mà ta không biết, bọn họ vậy mà cũng có tinh thần bát quái.Ta sợ là ta phải bị phiền chết.May mắn là kỳ thi cuối kỳ sắp đến, cái gọi là bát quái cũng bị thay thế bởi những đề mục ôn tập.Mà ta rốt cuộc cũng có được phút giây thanh nhàn.Không cần phải trở thành động vật quý hiếm bị mời người tham quan.A! Có lẽ nếu có lần sau, ta sẽ hung hăng trừ điểm bọn họ cho dù đó có là Slytherin, đó chắc là một lựa chọn không tồi!.