Tác giả:

Voldemort đã chết, chiến tranh kết thúc. Trải qua đại chiến Hogwarts trở nên hoang tàn, Harry nhìn xung quanh mình các nhóm pháp sư hoặc là hoan hô hoặc là ôm nhau khóc rống, cặp mắt xanh lục luôn tràn đầy hy vọng bây giờ hiện ra chỉ còn lại bi thương sâu đậm. Giáo sư Lupin, Tonks, Fred, hiệu trưởng Dumbledore, cha đỡ đầu của cậu Sirius, a, còn có Snape, đúng vậy, Severus Snape, người đàn ông anh tuấn kia vì cậu mà chết, Harry sẽ không còn được gặp lại người đàn ông đó nữa. Harry một mình im lặng mà đi vào hầm, nam nhân kia đã từng sinh hoạt nhiều năm trong hầm hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, những cuốn sách văn kiện rơi đầy trên đất, còn có những chai lọ độc dược bị đánh vỡ mà Snape tâm huyết điều chế. Harry nhìn Độc Dược, nhớ tới cặp mắt hắc diệu thạch mê hoặc kia, nhớ tới Snape trước khi chết nhìn cậu mà nói: "Harry, nhìn ta." Khi Harry nhìn gương mặt tái nhợt lúc đó, người đàn ông kia cười ôn nhu, đây là lần đầu tiên Harry nhìn, cũng là một lần duy nhất nhìn đến hắn cười.…

Chương 149: Bà Snape

Bảo Hộ Harry Potter Đồng NhânTác giả: An Tiểu BồnTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyVoldemort đã chết, chiến tranh kết thúc. Trải qua đại chiến Hogwarts trở nên hoang tàn, Harry nhìn xung quanh mình các nhóm pháp sư hoặc là hoan hô hoặc là ôm nhau khóc rống, cặp mắt xanh lục luôn tràn đầy hy vọng bây giờ hiện ra chỉ còn lại bi thương sâu đậm. Giáo sư Lupin, Tonks, Fred, hiệu trưởng Dumbledore, cha đỡ đầu của cậu Sirius, a, còn có Snape, đúng vậy, Severus Snape, người đàn ông anh tuấn kia vì cậu mà chết, Harry sẽ không còn được gặp lại người đàn ông đó nữa. Harry một mình im lặng mà đi vào hầm, nam nhân kia đã từng sinh hoạt nhiều năm trong hầm hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, những cuốn sách văn kiện rơi đầy trên đất, còn có những chai lọ độc dược bị đánh vỡ mà Snape tâm huyết điều chế. Harry nhìn Độc Dược, nhớ tới cặp mắt hắc diệu thạch mê hoặc kia, nhớ tới Snape trước khi chết nhìn cậu mà nói: "Harry, nhìn ta." Khi Harry nhìn gương mặt tái nhợt lúc đó, người đàn ông kia cười ôn nhu, đây là lần đầu tiên Harry nhìn, cũng là một lần duy nhất nhìn đến hắn cười.… Làm phiền mọi người một chút...!mình muốn pr một chút...!mình đang edit truyện mới tên là HP Xuyên Không Và Trọng Sinh...!mọi người hãy vào Team Cục Đá đọc thử nha...!đây là lần đầu mình edit truyện mà cp không phải snarry...!hy vọng mọi người cũng thích cp sư tổ và xà tổ trong truyện mới này...!#Yuki.________________________Sáng ngày hôm sau lúc Harry sắp rời khỏi Bệnh Thất, bà Pomfrey lại kiểm tra sức khỏe toàn diện của Harry."Hai tháng." Bà Pomfrey mỉm cười dịu dàng, "Đứa trẻ rất khỏe mạnh."Harry mỉm cười, "Cảm ơn bà Pomfrey."Bà Pomfrey đích thân tiễn Harry và Snape ra tận cửa, "Chú ý thân thể, Harry.Nếu cảm thấy khó chịu thì phải đến Bệnh Thất nói cho ta biết."Harry mỉm cười, và ôm nữ vương của Bệnh Thất, "Cảm ơn, con biết rồi." Nói xong cậu cùng Snape quay trở về hầm.Harry ngồi ở trên sô pha với gương mặt tràn đầy tươi cười, nhìn Snape vì cậu mà bưng trà rót nước..Kiếm Hiệp Hay"Severus, hôm nay anh không cần đi dạy sao?"Snape đưa cho Harry một ly sữa bò ấm áp, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Harry, thuận thế ôm cậu vào trong lòng ngực."Một lũ cự quái không đầu óc." Snape nói khi hắn hôn một cái lên má của Harry, "Có lý do để không lên lớp một ngày, sao lại không làm chứ."Harry ngẩng đầu lên, cười như không cười mà nhìn Snape, "Vậy trong bụng em cũng là một tên tiểu cự quái sao?"Snape đặt tay lên cái bụng phẳng lì của Harry, "Đó cũng là một tên tiểu cự quái họ Snape."Harry cố ý giả bộ không vui, cậu bĩu môi nói, "Tại sao không phải họ Potter?"Snape giật giật khóe miệng, cau mày lại, "Trong nhà có một người họ Potter là đủ rồi."Harry nhướng mày, "Tại sao?"Snape khẽ thở dài một cái, "Potter là cơn ác mộng của ta, Harry.Ta chỉ có thể chịu đựng một Potter là em mà thôi."Harry mỉm cười và hôn lên khóe miệng của Snape, "Ồ, em thật sự cảm thấy rất vinh hạnh."Snape hôn lại, nói, "Ta cũng rất vinh hạnh, bà Snape."Tiểu hồ ly lập tức xù lông, "Chết tiệt, em là một người đàn ông!"Snape thờ ơ nhún vai, "Rồi em cũng sẽ đổi thành họ Snape."Harry quay lại và dựa vào người Snape, "Oh hừ, chỉ cần không phải dùng từ "vợ" là được."Harry uống một ngụm sữa bò, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, "Severus, anh nói xem đứa trẻ trong bụng em là con trai hay là con gái?""Con trai hay con gái, ta đều thích."Harry bĩu môi, "Vốn dĩ chúng ta có thể đặt cho đứa trẻ một cái tên đáng yêu, lại bị lão gia hỏa Slytherin kia đoạt mất quyền lợi của mình."Snape an ủi mà sờ đầu của Harry, "Slytherin Snape, tên này cũng không tệ.Ta chính là xà vương viện trưởng nhà rắn mà mọi người đều kính sợ."Harry bị chọc cười bởi lời nói của Snape, "Ha ha, Severus.Em chưa bao giờ biết, anh lại là người không biết xấu hổ như thế.Chuyện tự khen chính mình như vậy mà anh cũng có thể làm được."Snape dán môi lên trên lỗ tai của Harry, nhẹ nhàng nói, "Vì em, chuyện gì ta cũng có thể làm được."Lúc Snape nói chuyện hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai của Harry, và lập tức lỗ tai của Harry chuyển sang màu đỏ.Snape sờ lỗ tai của Harry, giọng nói mang theo ý cười, "Lỗ tai của em chơi rất vui."Harry trợn mắt tức muốn hộc máu, "Anh mới chơi rất vui, cả nhà anh đều chơi rất vui.""Ồ?" Snape ngẩng đầu lên, có vẻ trông rất tự hào nói, "Bà Snape, em cũng là người nhà của ta."Tiểu hồ ly nghiến răng, trông rất tức giận, "Hỗn đản! Đã nói không được gọi em là bà rồi mà.""Vâng, thưa bà Snape.""......" =_=.Snape cười ha ha, hôn lên gương mặt của Harry, "Harry, sao em lại đáng yêu như thế chứ."Harry kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, "Bởi vì em là một Potter.""Phải không? Nhưng cha của em không có đáng yêu như vậy."Harry nghe thế liền cứng đờ ngay lập tức, may mắn là ba của cậu và Snape là kẻ thù không đội trời chung.Nếu Snape phát hiện ra ba của cậu đáng yêu, thì có phải sẽ không có cậu trên đời này??Merlin, Harry không biết có phải não mình quá lớn nên mới dám suy nghĩ đến chuyện đó.Harry xấu hổ mà giật giật khóe miệng, "Cả gia tộc Potter chỉ có em là đáng yêu thôi."Snape cảm thấy bản thân không theo kịp suy nghĩ của bạn lữ, nhưng....!vẫn gật đầu đồng ý."Đúng đúng vậy, em là đáng yêu nhất."Harry.Não bộ quá lớn.Kiêu ngạo.Potter nằm trong lòng ngực của Snpae, vui vẻ mà ngẩng đầu nhỏ lên..

Làm phiền mọi người một chút...!mình muốn pr một chút...!mình đang edit truyện mới tên là HP Xuyên Không Và Trọng Sinh...!mọi người hãy vào Team Cục Đá đọc thử nha...!đây là lần đầu mình edit truyện mà cp không phải snarry...!hy vọng mọi người cũng thích cp sư tổ và xà tổ trong truyện mới này...!#Yuki.

________________________

Sáng ngày hôm sau lúc Harry sắp rời khỏi Bệnh Thất, bà Pomfrey lại kiểm tra sức khỏe toàn diện của Harry.

"Hai tháng." Bà Pomfrey mỉm cười dịu dàng, "Đứa trẻ rất khỏe mạnh."

Harry mỉm cười, "Cảm ơn bà Pomfrey."

Bà Pomfrey đích thân tiễn Harry và Snape ra tận cửa, "Chú ý thân thể, Harry.

Nếu cảm thấy khó chịu thì phải đến Bệnh Thất nói cho ta biết."

Harry mỉm cười, và ôm nữ vương của Bệnh Thất, "Cảm ơn, con biết rồi." Nói xong cậu cùng Snape quay trở về hầm.

Harry ngồi ở trên sô pha với gương mặt tràn đầy tươi cười, nhìn Snape vì cậu mà bưng trà rót nước.

.

Kiếm Hiệp Hay

"Severus, hôm nay anh không cần đi dạy sao?"

Snape đưa cho Harry một ly sữa bò ấm áp, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Harry, thuận thế ôm cậu vào trong lòng ngực.

"Một lũ cự quái không đầu óc." Snape nói khi hắn hôn một cái lên má của Harry, "Có lý do để không lên lớp một ngày, sao lại không làm chứ."

Harry ngẩng đầu lên, cười như không cười mà nhìn Snape, "Vậy trong bụng em cũng là một tên tiểu cự quái sao?"

Snape đặt tay lên cái bụng phẳng lì của Harry, "Đó cũng là một tên tiểu cự quái họ Snape."

Harry cố ý giả bộ không vui, cậu bĩu môi nói, "Tại sao không phải họ Potter?"

Snape giật giật khóe miệng, cau mày lại, "Trong nhà có một người họ Potter là đủ rồi."

Harry nhướng mày, "Tại sao?"

Snape khẽ thở dài một cái, "Potter là cơn ác mộng của ta, Harry.

Ta chỉ có thể chịu đựng một Potter là em mà thôi."

Harry mỉm cười và hôn lên khóe miệng của Snape, "Ồ, em thật sự cảm thấy rất vinh hạnh."

Snape hôn lại, nói, "Ta cũng rất vinh hạnh, bà Snape."

Tiểu hồ ly lập tức xù lông, "Chết tiệt, em là một người đàn ông!"

Snape thờ ơ nhún vai, "Rồi em cũng sẽ đổi thành họ Snape."

Harry quay lại và dựa vào người Snape, "Oh hừ, chỉ cần không phải dùng từ "vợ" là được."

Harry uống một ngụm sữa bò, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, "Severus, anh nói xem đứa trẻ trong bụng em là con trai hay là con gái?"

"Con trai hay con gái, ta đều thích."

Harry bĩu môi, "Vốn dĩ chúng ta có thể đặt cho đứa trẻ một cái tên đáng yêu, lại bị lão gia hỏa Slytherin kia đoạt mất quyền lợi của mình."

Snape an ủi mà sờ đầu của Harry, "Slytherin Snape, tên này cũng không tệ.

Ta chính là xà vương viện trưởng nhà rắn mà mọi người đều kính sợ."

Harry bị chọc cười bởi lời nói của Snape, "Ha ha, Severus.

Em chưa bao giờ biết, anh lại là người không biết xấu hổ như thế.

Chuyện tự khen chính mình như vậy mà anh cũng có thể làm được."

Snape dán môi lên trên lỗ tai của Harry, nhẹ nhàng nói, "Vì em, chuyện gì ta cũng có thể làm được."

Lúc Snape nói chuyện hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai của Harry, và lập tức lỗ tai của Harry chuyển sang màu đỏ.

Snape sờ lỗ tai của Harry, giọng nói mang theo ý cười, "Lỗ tai của em chơi rất vui."

Harry trợn mắt tức muốn hộc máu, "Anh mới chơi rất vui, cả nhà anh đều chơi rất vui."

"Ồ?" Snape ngẩng đầu lên, có vẻ trông rất tự hào nói, "Bà Snape, em cũng là người nhà của ta."

Tiểu hồ ly nghiến răng, trông rất tức giận, "Hỗn đản! Đã nói không được gọi em là bà rồi mà."

"Vâng, thưa bà Snape."

"......" =_=.

Snape cười ha ha, hôn lên gương mặt của Harry, "Harry, sao em lại đáng yêu như thế chứ."

Harry kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, "Bởi vì em là một Potter."

"Phải không? Nhưng cha của em không có đáng yêu như vậy."

Harry nghe thế liền cứng đờ ngay lập tức, may mắn là ba của cậu và Snape là kẻ thù không đội trời chung.

Nếu Snape phát hiện ra ba của cậu đáng yêu, thì có phải sẽ không có cậu trên đời này??

Merlin, Harry không biết có phải não mình quá lớn nên mới dám suy nghĩ đến chuyện đó.

Harry xấu hổ mà giật giật khóe miệng, "Cả gia tộc Potter chỉ có em là đáng yêu thôi."

Snape cảm thấy bản thân không theo kịp suy nghĩ của bạn lữ, nhưng....!vẫn gật đầu đồng ý.

"Đúng đúng vậy, em là đáng yêu nhất."

Harry.

Não bộ quá lớn.

Kiêu ngạo.

Potter nằm trong lòng ngực của Snpae, vui vẻ mà ngẩng đầu nhỏ lên..

Bảo Hộ Harry Potter Đồng NhânTác giả: An Tiểu BồnTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyVoldemort đã chết, chiến tranh kết thúc. Trải qua đại chiến Hogwarts trở nên hoang tàn, Harry nhìn xung quanh mình các nhóm pháp sư hoặc là hoan hô hoặc là ôm nhau khóc rống, cặp mắt xanh lục luôn tràn đầy hy vọng bây giờ hiện ra chỉ còn lại bi thương sâu đậm. Giáo sư Lupin, Tonks, Fred, hiệu trưởng Dumbledore, cha đỡ đầu của cậu Sirius, a, còn có Snape, đúng vậy, Severus Snape, người đàn ông anh tuấn kia vì cậu mà chết, Harry sẽ không còn được gặp lại người đàn ông đó nữa. Harry một mình im lặng mà đi vào hầm, nam nhân kia đã từng sinh hoạt nhiều năm trong hầm hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, những cuốn sách văn kiện rơi đầy trên đất, còn có những chai lọ độc dược bị đánh vỡ mà Snape tâm huyết điều chế. Harry nhìn Độc Dược, nhớ tới cặp mắt hắc diệu thạch mê hoặc kia, nhớ tới Snape trước khi chết nhìn cậu mà nói: "Harry, nhìn ta." Khi Harry nhìn gương mặt tái nhợt lúc đó, người đàn ông kia cười ôn nhu, đây là lần đầu tiên Harry nhìn, cũng là một lần duy nhất nhìn đến hắn cười.… Làm phiền mọi người một chút...!mình muốn pr một chút...!mình đang edit truyện mới tên là HP Xuyên Không Và Trọng Sinh...!mọi người hãy vào Team Cục Đá đọc thử nha...!đây là lần đầu mình edit truyện mà cp không phải snarry...!hy vọng mọi người cũng thích cp sư tổ và xà tổ trong truyện mới này...!#Yuki.________________________Sáng ngày hôm sau lúc Harry sắp rời khỏi Bệnh Thất, bà Pomfrey lại kiểm tra sức khỏe toàn diện của Harry."Hai tháng." Bà Pomfrey mỉm cười dịu dàng, "Đứa trẻ rất khỏe mạnh."Harry mỉm cười, "Cảm ơn bà Pomfrey."Bà Pomfrey đích thân tiễn Harry và Snape ra tận cửa, "Chú ý thân thể, Harry.Nếu cảm thấy khó chịu thì phải đến Bệnh Thất nói cho ta biết."Harry mỉm cười, và ôm nữ vương của Bệnh Thất, "Cảm ơn, con biết rồi." Nói xong cậu cùng Snape quay trở về hầm.Harry ngồi ở trên sô pha với gương mặt tràn đầy tươi cười, nhìn Snape vì cậu mà bưng trà rót nước..Kiếm Hiệp Hay"Severus, hôm nay anh không cần đi dạy sao?"Snape đưa cho Harry một ly sữa bò ấm áp, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Harry, thuận thế ôm cậu vào trong lòng ngực."Một lũ cự quái không đầu óc." Snape nói khi hắn hôn một cái lên má của Harry, "Có lý do để không lên lớp một ngày, sao lại không làm chứ."Harry ngẩng đầu lên, cười như không cười mà nhìn Snape, "Vậy trong bụng em cũng là một tên tiểu cự quái sao?"Snape đặt tay lên cái bụng phẳng lì của Harry, "Đó cũng là một tên tiểu cự quái họ Snape."Harry cố ý giả bộ không vui, cậu bĩu môi nói, "Tại sao không phải họ Potter?"Snape giật giật khóe miệng, cau mày lại, "Trong nhà có một người họ Potter là đủ rồi."Harry nhướng mày, "Tại sao?"Snape khẽ thở dài một cái, "Potter là cơn ác mộng của ta, Harry.Ta chỉ có thể chịu đựng một Potter là em mà thôi."Harry mỉm cười và hôn lên khóe miệng của Snape, "Ồ, em thật sự cảm thấy rất vinh hạnh."Snape hôn lại, nói, "Ta cũng rất vinh hạnh, bà Snape."Tiểu hồ ly lập tức xù lông, "Chết tiệt, em là một người đàn ông!"Snape thờ ơ nhún vai, "Rồi em cũng sẽ đổi thành họ Snape."Harry quay lại và dựa vào người Snape, "Oh hừ, chỉ cần không phải dùng từ "vợ" là được."Harry uống một ngụm sữa bò, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, "Severus, anh nói xem đứa trẻ trong bụng em là con trai hay là con gái?""Con trai hay con gái, ta đều thích."Harry bĩu môi, "Vốn dĩ chúng ta có thể đặt cho đứa trẻ một cái tên đáng yêu, lại bị lão gia hỏa Slytherin kia đoạt mất quyền lợi của mình."Snape an ủi mà sờ đầu của Harry, "Slytherin Snape, tên này cũng không tệ.Ta chính là xà vương viện trưởng nhà rắn mà mọi người đều kính sợ."Harry bị chọc cười bởi lời nói của Snape, "Ha ha, Severus.Em chưa bao giờ biết, anh lại là người không biết xấu hổ như thế.Chuyện tự khen chính mình như vậy mà anh cũng có thể làm được."Snape dán môi lên trên lỗ tai của Harry, nhẹ nhàng nói, "Vì em, chuyện gì ta cũng có thể làm được."Lúc Snape nói chuyện hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai của Harry, và lập tức lỗ tai của Harry chuyển sang màu đỏ.Snape sờ lỗ tai của Harry, giọng nói mang theo ý cười, "Lỗ tai của em chơi rất vui."Harry trợn mắt tức muốn hộc máu, "Anh mới chơi rất vui, cả nhà anh đều chơi rất vui.""Ồ?" Snape ngẩng đầu lên, có vẻ trông rất tự hào nói, "Bà Snape, em cũng là người nhà của ta."Tiểu hồ ly nghiến răng, trông rất tức giận, "Hỗn đản! Đã nói không được gọi em là bà rồi mà.""Vâng, thưa bà Snape.""......" =_=.Snape cười ha ha, hôn lên gương mặt của Harry, "Harry, sao em lại đáng yêu như thế chứ."Harry kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, "Bởi vì em là một Potter.""Phải không? Nhưng cha của em không có đáng yêu như vậy."Harry nghe thế liền cứng đờ ngay lập tức, may mắn là ba của cậu và Snape là kẻ thù không đội trời chung.Nếu Snape phát hiện ra ba của cậu đáng yêu, thì có phải sẽ không có cậu trên đời này??Merlin, Harry không biết có phải não mình quá lớn nên mới dám suy nghĩ đến chuyện đó.Harry xấu hổ mà giật giật khóe miệng, "Cả gia tộc Potter chỉ có em là đáng yêu thôi."Snape cảm thấy bản thân không theo kịp suy nghĩ của bạn lữ, nhưng....!vẫn gật đầu đồng ý."Đúng đúng vậy, em là đáng yêu nhất."Harry.Não bộ quá lớn.Kiêu ngạo.Potter nằm trong lòng ngực của Snpae, vui vẻ mà ngẩng đầu nhỏ lên..

Chương 149: Bà Snape