Đầu hạ, ánh mặt trời ấm áp, nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo khắp người. Nguyên nhân là muội muội của ta đang khóc lóc trong lòng phụ mẫu, đòi gả cho vị hôn phu của ta. Tiếng khóc đó, như muốn làm tan nát trái tim phụ mẫu. Người đang quỳ bên cạnh, chính là vị hôn phu của ta, Tiêu Lưu. Hắn đứng thẳng lưng, nhìn muội muội với ánh mắt đầy tình cảm: "Từ khi sinh ra, ta chưa từng gặp một cô nương nào ngây thơ và đáng yêu như Uyển Tình. Ta chỉ nguyện thú nàng làm thê, xin Vân Ngọc tiểu thư thành toàn." Lời hắn vừa dứt, muội muội khóc càng dữ dội hơn, nức nở chỉ nói mấy câu: nàng xin lỗi ta, nhưng nàng và Tiêu Lưu thật lòng yêu nhau, cầu ta thành toàn cho họ. Cứ như ta là kẻ độc ác ngăn cản đôi uyên ương vậy. Mẫu thân thấy vậy, mắt đong đầy thương xót, quay sang ta, ánh mắt có chút cảnh cáo: "Vân Ngọc, con là trưởng tỷ, phải biết nhường nhịn muội muội. Tiêu Lưu đã thật lòng yêu thương Uyển Tình, hãy coi như hôn ước giữa con và hắn chưa từng tồn tại." Tất cả ánh mắt đều đổ…
Chương 35
Trưởng Tỷ Không Còn Muốn Quản GiaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia ĐấuĐầu hạ, ánh mặt trời ấm áp, nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo khắp người. Nguyên nhân là muội muội của ta đang khóc lóc trong lòng phụ mẫu, đòi gả cho vị hôn phu của ta. Tiếng khóc đó, như muốn làm tan nát trái tim phụ mẫu. Người đang quỳ bên cạnh, chính là vị hôn phu của ta, Tiêu Lưu. Hắn đứng thẳng lưng, nhìn muội muội với ánh mắt đầy tình cảm: "Từ khi sinh ra, ta chưa từng gặp một cô nương nào ngây thơ và đáng yêu như Uyển Tình. Ta chỉ nguyện thú nàng làm thê, xin Vân Ngọc tiểu thư thành toàn." Lời hắn vừa dứt, muội muội khóc càng dữ dội hơn, nức nở chỉ nói mấy câu: nàng xin lỗi ta, nhưng nàng và Tiêu Lưu thật lòng yêu nhau, cầu ta thành toàn cho họ. Cứ như ta là kẻ độc ác ngăn cản đôi uyên ương vậy. Mẫu thân thấy vậy, mắt đong đầy thương xót, quay sang ta, ánh mắt có chút cảnh cáo: "Vân Ngọc, con là trưởng tỷ, phải biết nhường nhịn muội muội. Tiêu Lưu đã thật lòng yêu thương Uyển Tình, hãy coi như hôn ước giữa con và hắn chưa từng tồn tại." Tất cả ánh mắt đều đổ… Từ đó về sau, mỗi lần đội buôn của Tiêu gia xuất phát từ kinh thành, đều vòng qua Tây Lăng, mang theo những vật phẩm tốt nhất để lại một phần tại chùa Tây Lăng. Nhờ vậy, ở trong chùa ta cũng có thể ăn hoa quả tươi theo mùa, sử dụng bút nghiên tốt nhất. Còn những y phục và trang sức đắt tiền, ta vẫn từ chối, không quên lời dạy của nương nương rằng, ở chùa cầu phúc, một bộ áo xám là đủ. Đợi đến khi mãn kỳ hạn, trên đường về, ta và Tống Như Chi lại ngồi chung xe, nàng ngồi đối diện ta, nước mắt lưng tròng. “Lưu Vân Ngọc, sau này tỷ xuất giá, nhất định phải gửi thiệp mời cho muội, muội muốn đích thân tới nhà xem Tiêu gia rốt cuộc xa hoa đến mức nào.” “Muội không có ai chơi thì có thể tiếp tục đi bắt nạt Lưu Uyển Tình.” Ta chân thành đề nghị nàng, bị nàng đ-ấ-m nhẹ một cái vào cánh tay. Nhưng trước khi chia tay, ta có chút lo lắng cho tương lai của nàng, hỏi nàng có còn vương vấn Lưu Cẩm Châu không. Không ngờ lần này, Tống Như Chi lại ngẩng cao đầu, khi nghe thấy tên Lưu Cẩm Châu, nàng chỉ cười khinh bỉ: “Một kẻ đã từng bắt nạt tỷ muội của ta, lại còn mong ta để mắt tới? Đúng là nằm mơ.” Ta hiểu rõ tính cách của nàng, lần này thật sự yên tâm. Tiêu Thành Nghiệp dẫn người đến đón ta, phía sau chàng, Liên Dung Tô, Quế Hoa Cao, Lừa Nhục Hỏa Thiêu và Ma Bà đứng thành một hàng ngay ngắn, ta vừa bước một bước đã bị các nàng vây quanh. Đậu Hủ đã gả đi, Tiêu Thành Nghiệp lo liệu của hồi môn phong phú cho nàng, nhưng không giao một lần mà để nàng mỗi hai tháng đến ngân khố của Tiêu gia đổi một phần. Ba năm sau, nếu nhà chồng nàng thực sự tốt và đối xử chân thành với nàng, thì mới trao hết. Ta và các nàng trò chuyện một hồi, rồi chuẩn bị vào cung gặp nương nương. Khi đến ngoài cung, ta tình cờ gặp Lưu Uyển Tình và Tiêu Lưu. Tiêu Lưu tránh né, chỉ cúi đầu chào từ xa, còn Lưu Uyển Tình thì không hiểu sao lại chua ngoa nói với ta: “Gió sương ở chùa Tây Lăng thực sự khắc nghiệt, tỷ trông có vẻ già đi nhiều.” “Đúng vậy, cầu phúc tụng kinh tự cầu khổ tu và chân tâm, nếu không, khó mà cảm động trời đất.” Ta bình thản đáp, lời nói của ta khiến ánh mắt người khác nhìn ta thêm phần kính trọng. Sắc mặt Lưu Uyển Tình tối sầm lại, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Tống Như Chi vang lên. “Lời này đúng, chưa từng nghe ai đi lễ Phật ở Tây Lăng mà trở về lại mập mạp đầy đặn. Lưu muội có thiên phú đặc biệt, nếu không phải vì đột ngột mắc bệnh không thể đi vào đêm trước lễ hội cung đình, thì cũng có thể thử.” Tuyệt vời! Ta không khỏi tán thưởng Tống Như Chi trong lòng. Giờ đây Tiêu Lưu đối với Lưu Uyển Tình cũng có phần lạnh nhạt, nghe nói hắn bị kẹt giữa Lưu Uyển Tình và Tiêu lão phu nhân suốt hai năm, tình cảm đối với Lưu Uyển Tình không còn như xưa. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ lao ra bảo vệ muội muội yêu quý của mình. Nhưng bây giờ hắn chỉ im lặng một lúc, rồi nói: “Nhị vị tiểu thư vì nước mà cống hiến, thật đáng kính. Uyển Tình tuổi nhỏ không biết lễ nghĩa, mong nhị vị tiểu thư bỏ qua.” Ta không đáp, Tống Như Chi cũng không thèm nhìn hắn, nàng bước tới khoác tay ta, cười nhạo: “Còn nhỏ gì nữa? Đừng phí lời với thứ ngu ngốc này.” Nói xong nàng kéo ta vào cung, trên đường đi, lưng nàng vẫn thẳng tắp như trước, giống như một con công kiêu hãnh.
Từ đó về sau, mỗi lần đội buôn của Tiêu gia xuất phát từ kinh thành, đều vòng qua Tây Lăng, mang theo những vật phẩm tốt nhất để lại một phần tại chùa Tây Lăng.
Nhờ vậy, ở trong chùa ta cũng có thể ăn hoa quả tươi theo mùa, sử dụng bút nghiên tốt nhất. Còn những y phục và trang sức đắt tiền, ta vẫn từ chối, không quên lời dạy của nương nương rằng, ở chùa cầu phúc, một bộ áo xám là đủ.
Đợi đến khi mãn kỳ hạn, trên đường về, ta và Tống Như Chi lại ngồi chung xe, nàng ngồi đối diện ta, nước mắt lưng tròng.
“Lưu Vân Ngọc, sau này tỷ xuất giá, nhất định phải gửi thiệp mời cho muội, muội muốn đích thân tới nhà xem Tiêu gia rốt cuộc xa hoa đến mức nào.”
“Muội không có ai chơi thì có thể tiếp tục đi bắt nạt Lưu Uyển Tình.”
Ta chân thành đề nghị nàng, bị nàng đ-ấ-m nhẹ một cái vào cánh tay.
Nhưng trước khi chia tay, ta có chút lo lắng cho tương lai của nàng, hỏi nàng có còn vương vấn Lưu Cẩm Châu không.
Không ngờ lần này, Tống Như Chi lại ngẩng cao đầu, khi nghe thấy tên Lưu Cẩm Châu, nàng chỉ cười khinh bỉ:
“Một kẻ đã từng bắt nạt tỷ muội của ta, lại còn mong ta để mắt tới? Đúng là nằm mơ.”
Ta hiểu rõ tính cách của nàng, lần này thật sự yên tâm.
Tiêu Thành Nghiệp dẫn người đến đón ta, phía sau chàng, Liên Dung Tô, Quế Hoa Cao, Lừa Nhục Hỏa Thiêu và Ma Bà đứng thành một hàng ngay ngắn, ta vừa bước một bước đã bị các nàng vây quanh.
Đậu Hủ đã gả đi, Tiêu Thành Nghiệp lo liệu của hồi môn phong phú cho nàng, nhưng không giao một lần mà để nàng mỗi hai tháng đến ngân khố của Tiêu gia đổi một phần. Ba năm sau, nếu nhà chồng nàng thực sự tốt và đối xử chân thành với nàng, thì mới trao hết.
Ta và các nàng trò chuyện một hồi, rồi chuẩn bị vào cung gặp nương nương.
Khi đến ngoài cung, ta tình cờ gặp Lưu Uyển Tình và Tiêu Lưu.
Tiêu Lưu tránh né, chỉ cúi đầu chào từ xa, còn Lưu Uyển Tình thì không hiểu sao lại chua ngoa nói với ta:
“Gió sương ở chùa Tây Lăng thực sự khắc nghiệt, tỷ trông có vẻ già đi nhiều.”
“Đúng vậy, cầu phúc tụng kinh tự cầu khổ tu và chân tâm, nếu không, khó mà cảm động trời đất.”
Ta bình thản đáp, lời nói của ta khiến ánh mắt người khác nhìn ta thêm phần kính trọng.
Sắc mặt Lưu Uyển Tình tối sầm lại, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Tống Như Chi vang lên.
“Lời này đúng, chưa từng nghe ai đi lễ Phật ở Tây Lăng mà trở về lại mập mạp đầy đặn. Lưu muội có thiên phú đặc biệt, nếu không phải vì đột ngột mắc bệnh không thể đi vào đêm trước lễ hội cung đình, thì cũng có thể thử.”
Tuyệt vời! Ta không khỏi tán thưởng Tống Như Chi trong lòng.
Giờ đây Tiêu Lưu đối với Lưu Uyển Tình cũng có phần lạnh nhạt, nghe nói hắn bị kẹt giữa Lưu Uyển Tình và Tiêu lão phu nhân suốt hai năm, tình cảm đối với Lưu Uyển Tình không còn như xưa.
Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ lao ra bảo vệ muội muội yêu quý của mình.
Nhưng bây giờ hắn chỉ im lặng một lúc, rồi nói:
“Nhị vị tiểu thư vì nước mà cống hiến, thật đáng kính. Uyển Tình tuổi nhỏ không biết lễ nghĩa, mong nhị vị tiểu thư bỏ qua.”
Ta không đáp, Tống Như Chi cũng không thèm nhìn hắn, nàng bước tới khoác tay ta, cười nhạo:
“Còn nhỏ gì nữa? Đừng phí lời với thứ ngu ngốc này.”
Nói xong nàng kéo ta vào cung, trên đường đi, lưng nàng vẫn thẳng tắp như trước, giống như một con công kiêu hãnh.
Trưởng Tỷ Không Còn Muốn Quản GiaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Gia ĐấuĐầu hạ, ánh mặt trời ấm áp, nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo khắp người. Nguyên nhân là muội muội của ta đang khóc lóc trong lòng phụ mẫu, đòi gả cho vị hôn phu của ta. Tiếng khóc đó, như muốn làm tan nát trái tim phụ mẫu. Người đang quỳ bên cạnh, chính là vị hôn phu của ta, Tiêu Lưu. Hắn đứng thẳng lưng, nhìn muội muội với ánh mắt đầy tình cảm: "Từ khi sinh ra, ta chưa từng gặp một cô nương nào ngây thơ và đáng yêu như Uyển Tình. Ta chỉ nguyện thú nàng làm thê, xin Vân Ngọc tiểu thư thành toàn." Lời hắn vừa dứt, muội muội khóc càng dữ dội hơn, nức nở chỉ nói mấy câu: nàng xin lỗi ta, nhưng nàng và Tiêu Lưu thật lòng yêu nhau, cầu ta thành toàn cho họ. Cứ như ta là kẻ độc ác ngăn cản đôi uyên ương vậy. Mẫu thân thấy vậy, mắt đong đầy thương xót, quay sang ta, ánh mắt có chút cảnh cáo: "Vân Ngọc, con là trưởng tỷ, phải biết nhường nhịn muội muội. Tiêu Lưu đã thật lòng yêu thương Uyển Tình, hãy coi như hôn ước giữa con và hắn chưa từng tồn tại." Tất cả ánh mắt đều đổ… Từ đó về sau, mỗi lần đội buôn của Tiêu gia xuất phát từ kinh thành, đều vòng qua Tây Lăng, mang theo những vật phẩm tốt nhất để lại một phần tại chùa Tây Lăng. Nhờ vậy, ở trong chùa ta cũng có thể ăn hoa quả tươi theo mùa, sử dụng bút nghiên tốt nhất. Còn những y phục và trang sức đắt tiền, ta vẫn từ chối, không quên lời dạy của nương nương rằng, ở chùa cầu phúc, một bộ áo xám là đủ. Đợi đến khi mãn kỳ hạn, trên đường về, ta và Tống Như Chi lại ngồi chung xe, nàng ngồi đối diện ta, nước mắt lưng tròng. “Lưu Vân Ngọc, sau này tỷ xuất giá, nhất định phải gửi thiệp mời cho muội, muội muốn đích thân tới nhà xem Tiêu gia rốt cuộc xa hoa đến mức nào.” “Muội không có ai chơi thì có thể tiếp tục đi bắt nạt Lưu Uyển Tình.” Ta chân thành đề nghị nàng, bị nàng đ-ấ-m nhẹ một cái vào cánh tay. Nhưng trước khi chia tay, ta có chút lo lắng cho tương lai của nàng, hỏi nàng có còn vương vấn Lưu Cẩm Châu không. Không ngờ lần này, Tống Như Chi lại ngẩng cao đầu, khi nghe thấy tên Lưu Cẩm Châu, nàng chỉ cười khinh bỉ: “Một kẻ đã từng bắt nạt tỷ muội của ta, lại còn mong ta để mắt tới? Đúng là nằm mơ.” Ta hiểu rõ tính cách của nàng, lần này thật sự yên tâm. Tiêu Thành Nghiệp dẫn người đến đón ta, phía sau chàng, Liên Dung Tô, Quế Hoa Cao, Lừa Nhục Hỏa Thiêu và Ma Bà đứng thành một hàng ngay ngắn, ta vừa bước một bước đã bị các nàng vây quanh. Đậu Hủ đã gả đi, Tiêu Thành Nghiệp lo liệu của hồi môn phong phú cho nàng, nhưng không giao một lần mà để nàng mỗi hai tháng đến ngân khố của Tiêu gia đổi một phần. Ba năm sau, nếu nhà chồng nàng thực sự tốt và đối xử chân thành với nàng, thì mới trao hết. Ta và các nàng trò chuyện một hồi, rồi chuẩn bị vào cung gặp nương nương. Khi đến ngoài cung, ta tình cờ gặp Lưu Uyển Tình và Tiêu Lưu. Tiêu Lưu tránh né, chỉ cúi đầu chào từ xa, còn Lưu Uyển Tình thì không hiểu sao lại chua ngoa nói với ta: “Gió sương ở chùa Tây Lăng thực sự khắc nghiệt, tỷ trông có vẻ già đi nhiều.” “Đúng vậy, cầu phúc tụng kinh tự cầu khổ tu và chân tâm, nếu không, khó mà cảm động trời đất.” Ta bình thản đáp, lời nói của ta khiến ánh mắt người khác nhìn ta thêm phần kính trọng. Sắc mặt Lưu Uyển Tình tối sầm lại, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Tống Như Chi vang lên. “Lời này đúng, chưa từng nghe ai đi lễ Phật ở Tây Lăng mà trở về lại mập mạp đầy đặn. Lưu muội có thiên phú đặc biệt, nếu không phải vì đột ngột mắc bệnh không thể đi vào đêm trước lễ hội cung đình, thì cũng có thể thử.” Tuyệt vời! Ta không khỏi tán thưởng Tống Như Chi trong lòng. Giờ đây Tiêu Lưu đối với Lưu Uyển Tình cũng có phần lạnh nhạt, nghe nói hắn bị kẹt giữa Lưu Uyển Tình và Tiêu lão phu nhân suốt hai năm, tình cảm đối với Lưu Uyển Tình không còn như xưa. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ lao ra bảo vệ muội muội yêu quý của mình. Nhưng bây giờ hắn chỉ im lặng một lúc, rồi nói: “Nhị vị tiểu thư vì nước mà cống hiến, thật đáng kính. Uyển Tình tuổi nhỏ không biết lễ nghĩa, mong nhị vị tiểu thư bỏ qua.” Ta không đáp, Tống Như Chi cũng không thèm nhìn hắn, nàng bước tới khoác tay ta, cười nhạo: “Còn nhỏ gì nữa? Đừng phí lời với thứ ngu ngốc này.” Nói xong nàng kéo ta vào cung, trên đường đi, lưng nàng vẫn thẳng tắp như trước, giống như một con công kiêu hãnh.