Con đường cái chạy bao quanh ngôi làng tĩnh mịch từ lâu đã không còn dấu chân người và xe qua lại, đâu đây mùi tử khí ngùn ngụt toả ra. Không ai còn nhớ rõ, từ lúc nào, chiếc xe hơi cuối cùng đi qua trên con đường đã khô nẻ đó nữa. Đấy là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng mà ngay cả Chúa cũng đã xoá tên, nó già nua, tiều tuỵ và cũng đã kiệt cùng hy vọng như một thây khô, già yếu thoi thóp hơi tàn. Bầu trời đỏ thẫm một màu máu chụp xuống ngôi làng, cái màu đỏ rợn người đó như muốn nuốt lấy ngôi làng đang lê lết sự sống trên bãi đời hoang vắng. Trên vệt đất bằng, khô cháy thấp thoáng bóng người lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh tà dương, nó vật vờ như u hồn người chết thảm. Nó lao đi như điên dại với chiếc bút vẽ và giấy trắng trong tay, tiếng thở nặng nề hổn hển cứ vang vang dưới cánh đồng khô nứt. Nó muốn truy tìm một người, một người mà nó đã mất công truy tìm từ rất lâu rồi! Trong lúc lao chạy, hắn cảm thấy từng cơn đau dưới hai bàn chân trần, bỗng một gót chân hắn bị rách toạc ra và hắn…

Chương 9: Lời kết - Con đường cuối làng

Bảy Ngôi Làng MaTác giả: Quái Đàm Hiệp HộiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trinh ThámCon đường cái chạy bao quanh ngôi làng tĩnh mịch từ lâu đã không còn dấu chân người và xe qua lại, đâu đây mùi tử khí ngùn ngụt toả ra. Không ai còn nhớ rõ, từ lúc nào, chiếc xe hơi cuối cùng đi qua trên con đường đã khô nẻ đó nữa. Đấy là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng mà ngay cả Chúa cũng đã xoá tên, nó già nua, tiều tuỵ và cũng đã kiệt cùng hy vọng như một thây khô, già yếu thoi thóp hơi tàn. Bầu trời đỏ thẫm một màu máu chụp xuống ngôi làng, cái màu đỏ rợn người đó như muốn nuốt lấy ngôi làng đang lê lết sự sống trên bãi đời hoang vắng. Trên vệt đất bằng, khô cháy thấp thoáng bóng người lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh tà dương, nó vật vờ như u hồn người chết thảm. Nó lao đi như điên dại với chiếc bút vẽ và giấy trắng trong tay, tiếng thở nặng nề hổn hển cứ vang vang dưới cánh đồng khô nứt. Nó muốn truy tìm một người, một người mà nó đã mất công truy tìm từ rất lâu rồi! Trong lúc lao chạy, hắn cảm thấy từng cơn đau dưới hai bàn chân trần, bỗng một gót chân hắn bị rách toạc ra và hắn… Chuyến máy bay đến Malaysia sắp cất cánh, nơi cửa soát vé hành khách mang hành lý, đang sắp hàng chờ lên máy bay.Khi Trương Vy chuẩn bị đưa vé cho nhân viên kiểm vé, bỗng nghe có ai sau lưng gọi mình: "Cô Vy... cô Vy... đợi chút đã... đợi chút đã, còn thiếu cái này cô mang luôn đi này..."Vy quay đầu lại, liền nhìn thấy ngay cậu phóng viên mà cô chỉ mới gặp một lần, nhìn cậu phóng viên hối hả chạy đến trước mặt, cô cố nhớ lại, hỏi: "Cậu có phải là... Hồ... Tử không?"Thấy cô ta vẫn còn nhớ tên mình, Hồ Tử gật đầu:- Đúng rồi, thì ra cô vẫn còn nhớ tôi à?Ba tháng trước Hồ Tử có phỏng vấn Trương Vy!Ba tháng gần đây, trong thế giới game có tin đồn rằng, tập đoàn phần mềm trò chơi điện tử họ Trần hóa ra mười năm nay đã đánh cắp phần mềm trò chơi do ông kỹ sư chuyên viết phần mềm trò chơi là Tần Ca viết ra. Phía cảnh sát cũng tìm thấy thi thể Tần Ca đã bị chôn đến mười năm dưới tầng hầm thứ năm của tập đoàn phần mềm trò chơi họ Trần.Seri trò chơi "Bảy ngôi làng ma" bị Bộ văn hóa cấm lưu hành vì đó là trò chơi nguy hiểm, bản gốc phần mềm cũng bị tịch thu để tiêu hủy. Ông Trần Hoa, chủ tịch tập đoàn này cũng đã biết rõ hậu quả sẽ ra sao...!Tạ Phi, chờ đợi anh ta giờ là cánh cửa nhà đá, thế nhưng anh ta vẫn không hối hận về những tội ác mà mình đã gây ra, thỉnh thoảng anh ta vẫn nói một mình rằng: "Điều khiến ta thấy ân hận nhất là đã đắc tội với một người con gái, người đó tên là Trương Vy".Sau đó, Hồ Tử và Trương Vy gặp nhau, cuộc gặp gỡ này có một ý nghĩa quan trọng, bởi vì nó chứng minh rằng, cả hai người đã thoát khỏi bóng đen của "Bảy ngôi làng ma".Thấy chỉ có mỗi mình Hồ Tử đến, Trương Vy hỏi: "Cô Đào Tử không đi cùng cậu à?""Cô ấy đến tòa soạn rồi". Trong trái tim Hồ Tử, Đào Tử mãi mãi là hình bóng Hồ Tử theo đuổi. Vừa trả lời Hồ Tử vừa mang ra một chồng thư đưa cho cô Vy và nói: "Đây là bảy câu truyện trong bảy ngôi làng ma, tôi đã sửa chữa xong hết rồi, mong cô mang theo luôn".Thấy cô Vy không hiểu, Hồ Tử nói: "Đòn đau nhớ đời, tôi mong rằng, mỗi khi cô xem truyện này thì dù sau này có gặp phải khó khăn bao nhiêu cô cũng sẽ vượt qua được!"Đưa tay lấy tập bản thảo, Vy bỗng thấy sức mạnh trong cô tăng lên rất nhiều. Vy mỉm cười, nay Vy đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi.Điều đáng sợ nhất không phải là cái sợ do ngoại cảnh mang lại.Cái cần phải mạnh mẽ hơn, không gì khác hơn ngoài sự mạnh mẽ của trái tim và tinh thần.Hết.

Chuyến máy bay đến Malaysia sắp cất cánh, nơi cửa soát vé hành khách mang hành lý, đang sắp hàng chờ lên máy bay.

Khi Trương Vy chuẩn bị đưa vé cho nhân viên kiểm vé, bỗng nghe có ai sau lưng gọi mình: "Cô Vy... cô Vy... đợi chút đã... đợi chút đã, còn thiếu cái này cô mang luôn đi này..."

Vy quay đầu lại, liền nhìn thấy ngay cậu phóng viên mà cô chỉ mới gặp một lần, nhìn cậu phóng viên hối hả chạy đến trước mặt, cô cố nhớ lại, hỏi: "Cậu có phải là... Hồ... Tử không?"

Thấy cô ta vẫn còn nhớ tên mình, Hồ Tử gật đầu:

- Đúng rồi, thì ra cô vẫn còn nhớ tôi à?

Ba tháng trước Hồ Tử có phỏng vấn Trương Vy!

Ba tháng gần đây, trong thế giới game có tin đồn rằng, tập đoàn phần mềm trò chơi điện tử họ Trần hóa ra mười năm nay đã đánh cắp phần mềm trò chơi do ông kỹ sư chuyên viết phần mềm trò chơi là Tần Ca viết ra. Phía cảnh sát cũng tìm thấy thi thể Tần Ca đã bị chôn đến mười năm dưới tầng hầm thứ năm của tập đoàn phần mềm trò chơi họ Trần.

Seri trò chơi "Bảy ngôi làng ma" bị Bộ văn hóa cấm lưu hành vì đó là trò chơi nguy hiểm, bản gốc phần mềm cũng bị tịch thu để tiêu hủy. Ông Trần Hoa, chủ tịch tập đoàn này cũng đã biết rõ hậu quả sẽ ra sao...!

Tạ Phi, chờ đợi anh ta giờ là cánh cửa nhà đá, thế nhưng anh ta vẫn không hối hận về những tội ác mà mình đã gây ra, thỉnh thoảng anh ta vẫn nói một mình rằng: "Điều khiến ta thấy ân hận nhất là đã đắc tội với một người con gái, người đó tên là Trương Vy".

Sau đó, Hồ Tử và Trương Vy gặp nhau, cuộc gặp gỡ này có một ý nghĩa quan trọng, bởi vì nó chứng minh rằng, cả hai người đã thoát khỏi bóng đen của "Bảy ngôi làng ma".

Thấy chỉ có mỗi mình Hồ Tử đến, Trương Vy hỏi: "Cô Đào Tử không đi cùng cậu à?"

"Cô ấy đến tòa soạn rồi". Trong trái tim Hồ Tử, Đào Tử mãi mãi là hình bóng Hồ Tử theo đuổi. Vừa trả lời Hồ Tử vừa mang ra một chồng thư đưa cho cô Vy và nói: "Đây là bảy câu truyện trong bảy ngôi làng ma, tôi đã sửa chữa xong hết rồi, mong cô mang theo luôn".

Thấy cô Vy không hiểu, Hồ Tử nói: "Đòn đau nhớ đời, tôi mong rằng, mỗi khi cô xem truyện này thì dù sau này có gặp phải khó khăn bao nhiêu cô cũng sẽ vượt qua được!"

Đưa tay lấy tập bản thảo, Vy bỗng thấy sức mạnh trong cô tăng lên rất nhiều. Vy mỉm cười, nay Vy đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi.

Điều đáng sợ nhất không phải là cái sợ do ngoại cảnh mang lại.

Cái cần phải mạnh mẽ hơn, không gì khác hơn ngoài sự mạnh mẽ của trái tim và tinh thần.

Hết.

Bảy Ngôi Làng MaTác giả: Quái Đàm Hiệp HộiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Thám Hiểm, Truyện Trinh ThámCon đường cái chạy bao quanh ngôi làng tĩnh mịch từ lâu đã không còn dấu chân người và xe qua lại, đâu đây mùi tử khí ngùn ngụt toả ra. Không ai còn nhớ rõ, từ lúc nào, chiếc xe hơi cuối cùng đi qua trên con đường đã khô nẻ đó nữa. Đấy là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng mà ngay cả Chúa cũng đã xoá tên, nó già nua, tiều tuỵ và cũng đã kiệt cùng hy vọng như một thây khô, già yếu thoi thóp hơi tàn. Bầu trời đỏ thẫm một màu máu chụp xuống ngôi làng, cái màu đỏ rợn người đó như muốn nuốt lấy ngôi làng đang lê lết sự sống trên bãi đời hoang vắng. Trên vệt đất bằng, khô cháy thấp thoáng bóng người lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh tà dương, nó vật vờ như u hồn người chết thảm. Nó lao đi như điên dại với chiếc bút vẽ và giấy trắng trong tay, tiếng thở nặng nề hổn hển cứ vang vang dưới cánh đồng khô nứt. Nó muốn truy tìm một người, một người mà nó đã mất công truy tìm từ rất lâu rồi! Trong lúc lao chạy, hắn cảm thấy từng cơn đau dưới hai bàn chân trần, bỗng một gót chân hắn bị rách toạc ra và hắn… Chuyến máy bay đến Malaysia sắp cất cánh, nơi cửa soát vé hành khách mang hành lý, đang sắp hàng chờ lên máy bay.Khi Trương Vy chuẩn bị đưa vé cho nhân viên kiểm vé, bỗng nghe có ai sau lưng gọi mình: "Cô Vy... cô Vy... đợi chút đã... đợi chút đã, còn thiếu cái này cô mang luôn đi này..."Vy quay đầu lại, liền nhìn thấy ngay cậu phóng viên mà cô chỉ mới gặp một lần, nhìn cậu phóng viên hối hả chạy đến trước mặt, cô cố nhớ lại, hỏi: "Cậu có phải là... Hồ... Tử không?"Thấy cô ta vẫn còn nhớ tên mình, Hồ Tử gật đầu:- Đúng rồi, thì ra cô vẫn còn nhớ tôi à?Ba tháng trước Hồ Tử có phỏng vấn Trương Vy!Ba tháng gần đây, trong thế giới game có tin đồn rằng, tập đoàn phần mềm trò chơi điện tử họ Trần hóa ra mười năm nay đã đánh cắp phần mềm trò chơi do ông kỹ sư chuyên viết phần mềm trò chơi là Tần Ca viết ra. Phía cảnh sát cũng tìm thấy thi thể Tần Ca đã bị chôn đến mười năm dưới tầng hầm thứ năm của tập đoàn phần mềm trò chơi họ Trần.Seri trò chơi "Bảy ngôi làng ma" bị Bộ văn hóa cấm lưu hành vì đó là trò chơi nguy hiểm, bản gốc phần mềm cũng bị tịch thu để tiêu hủy. Ông Trần Hoa, chủ tịch tập đoàn này cũng đã biết rõ hậu quả sẽ ra sao...!Tạ Phi, chờ đợi anh ta giờ là cánh cửa nhà đá, thế nhưng anh ta vẫn không hối hận về những tội ác mà mình đã gây ra, thỉnh thoảng anh ta vẫn nói một mình rằng: "Điều khiến ta thấy ân hận nhất là đã đắc tội với một người con gái, người đó tên là Trương Vy".Sau đó, Hồ Tử và Trương Vy gặp nhau, cuộc gặp gỡ này có một ý nghĩa quan trọng, bởi vì nó chứng minh rằng, cả hai người đã thoát khỏi bóng đen của "Bảy ngôi làng ma".Thấy chỉ có mỗi mình Hồ Tử đến, Trương Vy hỏi: "Cô Đào Tử không đi cùng cậu à?""Cô ấy đến tòa soạn rồi". Trong trái tim Hồ Tử, Đào Tử mãi mãi là hình bóng Hồ Tử theo đuổi. Vừa trả lời Hồ Tử vừa mang ra một chồng thư đưa cho cô Vy và nói: "Đây là bảy câu truyện trong bảy ngôi làng ma, tôi đã sửa chữa xong hết rồi, mong cô mang theo luôn".Thấy cô Vy không hiểu, Hồ Tử nói: "Đòn đau nhớ đời, tôi mong rằng, mỗi khi cô xem truyện này thì dù sau này có gặp phải khó khăn bao nhiêu cô cũng sẽ vượt qua được!"Đưa tay lấy tập bản thảo, Vy bỗng thấy sức mạnh trong cô tăng lên rất nhiều. Vy mỉm cười, nay Vy đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi.Điều đáng sợ nhất không phải là cái sợ do ngoại cảnh mang lại.Cái cần phải mạnh mẽ hơn, không gì khác hơn ngoài sự mạnh mẽ của trái tim và tinh thần.Hết.

Chương 9: Lời kết - Con đường cuối làng