Tác giả:

Ta mở mắt, đầu đau, người cũng đau, nhưng giường rất êm. Giường? Ta nhớ rõ sau 8 tiếng tra tấn với dàn hậu cung nam gì gì đó của nữ chính nào nào đó mà đứa em họ ác ma của ta yêu thích, ta lết về nhà với hai con mắt kèm nhèm hoa mắt chóng mặt đau đầu, rồi sau đó hình như… hình như ta trượt chân lăn xuống cầu thang. Phải chăng có nhà hảo tâm nào đó giúp ta kêu một chiếc xe cấp cứu? Cơ mà có mỗi 12 bậc, có cần cấp cứu không? Định thần nhìn lại, trần đen, cao ghê. ????? Trần bệnh viện mà lại có màu đen? Hay tên khốn khiếp nào đó mang ta vào nhà tang lễ?? Chưa kịp rủa xả, bên tai ta vang lên: “Ma quân người tỉnh rồi!!” Haiz, cô nương, dù gì ta cũng là người bệnh, cô có cần dùng chất giọng 80 decibel đấy để gọi ta dậy không hả? “Bệ hạ người tỉnh rồi!” Một vật gì đó lao lên giường. ta rất muốn tránh nhưng không có sức. Định thần nhìn lại, ta giật phắt tay mình đi. Tiên sư nhà nó, ông đây là nam nhá!!! Ông không cần đãi ngộ nam nhân hai mét thô to nước mắt đầm đìa cầm tay ông hôn hôn hít hít…

Truyện chữ