Đã liên tục hai tuần lễ nay, Đoạn Ký Hành nhìn thấy người này đứng ở cổng trường. Ngày nào cũng vậy, hắn cảm thấy người này không phải học sinh trong trường, cậu lớn lên trắng trắng, nhỏ nhỏ, dắt theo một con chó con, đứng trong dòng người tan trường dõi theo hắn, tầm mắt vô cùng trắng trợn. Bị hắn nhìn lại thì lập tức cuống quýt cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình, mắt không dám nhìn lên, nhát gan đến hắn không nhịn được cười, mỗi ngày đều như vậy. Hắn từng cố ý đi tới bên cạnh cậu, nhìn thấy hắn thì cậu liền lập tức co rụt lại, sợ đến đôi mắt nhắm chặt, chỉ có tiểu kim mao dưới chân ngây ngốc phun ra đầu lưỡi, thật ngu ngốc, một chút cũng không cảm nhận được sự sợ hãi của chủ nhân. Ngày hôm nay tựa hồ có chút khác biệt, cậu không dắt theo chó con, một mình đi ngược lại dòng người, trong đôi mắt to tròn chứa đầy sự bất an, nắm chặt nắm đấm cố cho mình thêm dũng cảm. Cậu kiên định đi tới trước mặt Đoạn Ký Hành, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, tràn đầy sự lo lắng, cứ như vậy…
Tác giả: