“201 điểm? Cũng được, nhiều hơn 200 điểm so với dự đoán của tao.” Ánh mắt Quách Di Trân dừng lại trên sân ga ngoài cửa sổ. Có vài hành khách đang vội vã kéo vali trèo lên toa xe, cũng có người thảnh thơi phả ra làn khói thuốc lượn lờ giữa không trung. Cùng một khung thời gian, nhưng những hình ảnh đó lại bị chia cắt thành các thế giới khác nhau một cách bí ẩn. “Học lại? Đùa gì thế? Học cùng một đám đàn em, bị cười cho chết mất.” Nhân viên sân ga dịu dàng nhắc nhở cửa toa tàu sẽ đóng sau một phút nữa. Người hành khách đang hút thuốc chẳng vội vã, dập tàn thuốc trên nắp thùng rác, lau đi lớp mồ hôi bị cái nắng hè hầm hập ép ra trên trán, rồi từ từ bước vào toa tàu. Tàn thuốc còn sót lại vẫn tiếp tục bốc lên làn khói trắng cuồn cuộn, như đang dùng ngôn ngữ của thế giới mà nó thuộc về để bày tỏ luyến tiếc. “Không học nữa, đi làm kiếm tiền, sớm bước vào xã hội, đợi đến lúc bọn mày tốt nghiệp đại học, tao đã là lão làng dày dạn kinh nghiệm rồi. Tao đi rồi, còn một trạm nữa là tới, công việc…
Tác giả: