Tự phá hủy Kim Đan còn sống là không có khả năng, Liễu Lâm Xuyên quyết tâm có chết cũng phải ôm ma tu cùng đồng quy vu tận, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chính mình còn có khả năng sống lại lần nữa, cho nên khi nhìn đến bầu trời xanh thẳm sáng sủa cùng với bóng cây loang lổ hắn liền mở to mắt, còn tưởng rằng chính mình là đang nằm mơ. Cái mũi ngửi được một mùi cỏ xanh nhàn nhạt, lòng bàn tay truyền đến một cảm giác thô ráp, chính mình giống như nằm ở trên một bãi cỏ. Liễu Lâm Xuyên theo bản năng mà nghiêng đầu đi, ánh vào mi mắt chính là một cây đại thụ cao ngất che khuất bầu trời, mang theo hương cỏ cây tươi mát trong rừng thấm nhập vào phổi. Hắn không khỏi mà hít sâu một hơi,lồng ngực cảm giác được không khí tươi mát liền cảm thấy tràn ngập vui sướng. Kỳ quái, hắn rõ ràng là đang cùng ma tu kia ở trong khung cảnh ác chiến, như thế nào lại đến khu rừng này? Huống chi rõ ràng hắn nhớ chính mình đã tự phá hủy Kim Đan, như thế nào còn có thể lưu lại một cái mạng? Hắn thử đứng dậy, muốn đi…
Tác giả: