Tác giả:

Sau khi dự yến Tiết Trung thu trở về, chủ thượng đem hết tấu chương trong thư phòng hất xuống đất.   Ta bị mấy xấp tấu chương nện trúng đầu, nhưng vẫn cung kính quỳ thẳng thớm.   Ta biết, cơn giận của chủ thượng chẳng phải nhằm vào ta, mà là trút lên đầu tên mưu sĩ gian xảo độc địa bên cạnh Hoàng Thái nữ, kẻ ấy tên là Bùi Tố.   Nghe nói, trong yến tiệc Trung thu, Bùi Tố lại khiến chủ thượng tức giận đến tím mặt.   Bùi Tố miệng lưỡi trơn tru, chủ thượng lời lẽ không địch lại, đành tức tối trở về, giận cá c.h.é.m thớt lên ta.   Chủ thượng rống to:   “Cái tên Bùi Tố kia, sao không c.h.ế.t luôn đi khỏi khiến ta chướng mắt!”   Ta đáp:   “E là... không được đâu.”   Chủ thượng nghiêng mắt nhìn ta, ánh mắt âm u:   “Ngươi lại muốn c.h.ế.t à Ngọc Toái?”   Ta khéo léo từ chối:   “Nô tài không thể ăn phân.”   Chủ thượng bóp trán, vẻ mặt cực kỳ đau đầu:   “Cút ra ngoài.”   Nam nhân này, tâm tình thật kỳ lạ.   Ta đáp: “Vâng, thuộc hạ cáo lui.”   Ta là một ám vệ.   Do bẩm sinh lãng tai, nên thường…

Truyện chữ