Tác giả:

Năm ta bốn tuổi, mẫu hậu vì cứu phụ hoàng mà bị thương trúng độc bỏ mình, phụ hoàng đau khổ vì mất đi người mình yêu nhất đã buồn bã đến mức muốn chết, ta mất đi mẹ hiền hàng đêm bị bóng đè, nhất định phải ở cạnh phụ hoàng mới có thể ngủ. Phụ hoàng ôm ta, nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên mặt ta. Người nói: “Huy Nương, ta nhất định sẽ chăm sóc con gái của chúng ta thật tốt, đem những thứ tốt nhất trên đời này cho nó” Người ở tiền triều, Dưỡng Tâm Diện, khi thảo luận chính sự đều mang theo ta. Ta nhìn các triều thần thường thường giận dữ nhưng lại không dám làm gì, không biết vì sao bọn họ sau một hồi quỳ xuống, một hồi nữa lại quỳ xuống. Ta mệt mỏi liền cuộn tròn trong ngực phụ hoàng ngủ say sưa. Ai cũng nói ta là Trường Lạc công chúa được phụ hoàng yêu chiều nhất. Nhưng trong cung này, công chúa không chỉ có một mình ta. Ngày hôm đó, con trai và con gái của Quý Phi dỗ ta vào trong núi giả, đẩy ta ngã xuống đất, rồi bóp cổ ta. “Cùng là con của phụ hoàng, vì sao chỉ có ngươi được…

Truyện chữ