1 Thiệu Sơn khựng lại, tựa hồ không ngờ ta dám lớn gan hỏi một câu như thế. Rồi hắn bật cười, tỏ ý cảm thông: Hồng Trần Vô Định "Muội dưỡng thương lâu ngày nơi sơn dã, không biết chuyện ngoài núi cũng là lẽ thường." Hắn nói mấy năm nay giang sơn đã đổi chủ, nghĩa phụ hắn chính là Nhị gia nhà họ Thiệu ở Lũng Tây năm xưa. Nay đã là tân hoàng đế. Thiệu Sơn cúi đầu sát lại gần, thấp giọng bên tai ta: "Người tên gọi Đạo Tịch." – Thiệu Đạo Tịch. Xe ngựa tiến vào hành lang cung môn, màu liễu xám mờ. Sắc mặt ta tái nhợt, siết chặt chùm tua chỉ mạ vàng nơi cửa sổ xe. Thiệu Sơn tưởng ta bị danh tiếng của nghĩa phụ hắn dọa sợ, liền an ủi mà nắm lấy tay ta đang lạnh buốt, bật cười khẽ: "Sao lại sợ thành ra thế này, là ta không đúng, không nên kể cho muội nghe mấy chuyện ấy. Yên tâm đi, nghĩa phụ ta có rất nhiều nghĩa tử, ta là đứa ông ấy ít để tâm đến nhất. Lần này vào cung nhiều nhất cũng chỉ diện kiến Thái hậu một lần." Nghe vậy, ta mới miễn cưỡng cười, thầm trách bản…
Tác giả: