1 Thiệu Sơn khựng lại, tựa hồ không ngờ ta dám lớn gan hỏi một câu như thế. Rồi hắn bật cười, tỏ ý cảm thông: Hồng Trần Vô Định "Muội dưỡng thương lâu ngày nơi sơn dã, không biết chuyện ngoài núi cũng là lẽ thường." Hắn nói mấy năm nay giang sơn đã đổi chủ, nghĩa phụ hắn chính là Nhị gia nhà họ Thiệu ở Lũng Tây năm xưa. Nay đã là tân hoàng đế. Thiệu Sơn cúi đầu sát lại gần, thấp giọng bên tai ta: "Người tên gọi Đạo Tịch." – Thiệu Đạo Tịch. Xe ngựa tiến vào hành lang cung môn, màu liễu xám mờ. Sắc mặt ta tái nhợt, siết chặt chùm tua chỉ mạ vàng nơi cửa sổ xe. Thiệu Sơn tưởng ta bị danh tiếng của nghĩa phụ hắn dọa sợ, liền an ủi mà nắm lấy tay ta đang lạnh buốt, bật cười khẽ: "Sao lại sợ thành ra thế này, là ta không đúng, không nên kể cho muội nghe mấy chuyện ấy. Yên tâm đi, nghĩa phụ ta có rất nhiều nghĩa tử, ta là đứa ông ấy ít để tâm đến nhất. Lần này vào cung nhiều nhất cũng chỉ diện kiến Thái hậu một lần." Nghe vậy, ta mới miễn cưỡng cười, thầm trách bản…
Chương 12
Mãn Chỉ Kim Tịch - A PhùTác giả: A PhùTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường1 Thiệu Sơn khựng lại, tựa hồ không ngờ ta dám lớn gan hỏi một câu như thế. Rồi hắn bật cười, tỏ ý cảm thông: Hồng Trần Vô Định "Muội dưỡng thương lâu ngày nơi sơn dã, không biết chuyện ngoài núi cũng là lẽ thường." Hắn nói mấy năm nay giang sơn đã đổi chủ, nghĩa phụ hắn chính là Nhị gia nhà họ Thiệu ở Lũng Tây năm xưa. Nay đã là tân hoàng đế. Thiệu Sơn cúi đầu sát lại gần, thấp giọng bên tai ta: "Người tên gọi Đạo Tịch." – Thiệu Đạo Tịch. Xe ngựa tiến vào hành lang cung môn, màu liễu xám mờ. Sắc mặt ta tái nhợt, siết chặt chùm tua chỉ mạ vàng nơi cửa sổ xe. Thiệu Sơn tưởng ta bị danh tiếng của nghĩa phụ hắn dọa sợ, liền an ủi mà nắm lấy tay ta đang lạnh buốt, bật cười khẽ: "Sao lại sợ thành ra thế này, là ta không đúng, không nên kể cho muội nghe mấy chuyện ấy. Yên tâm đi, nghĩa phụ ta có rất nhiều nghĩa tử, ta là đứa ông ấy ít để tâm đến nhất. Lần này vào cung nhiều nhất cũng chỉ diện kiến Thái hậu một lần." Nghe vậy, ta mới miễn cưỡng cười, thầm trách bản… Thiệu Sơn hít sâu một hơi, giơ tay lau mặt, điềm đạm nói: Hồng Trần Vô Định"Thái hậu bây giờ nói những lời này còn có ích gì? Hôm nay, cái Phượng ấn này, bất kể người đưa hay không đưa, ta cũng nhất định phải lấy." Hắn nghiêng người. Những ám vệ như bóng quỷ sau lưng liền đồng loạt tuốt đao, bước lên một bước. 19 Mưa loạn như chuỗi ngọc rơi xuống mặt hồ tạo thành từng vòng gợn sóng, b.ắ.n tung ánh sáng lạnh ngắt trên lưỡi đao. Thiệu Sơn buông tay đứng bên, chờ Thái hậu cúi đầu, chờ ta kinh hoảng sợ hãi. Nhưng hắn chờ rất lâu, giữa tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc ấy lại dần nhận ra có điều không ổn, hắn bỗng nhiên quay đầu. Tứ phía đao lạnh rừng rực, tất cả đều nhắm về phía hắn. "Các ngươi điên rồi sao?" Thiệu Sơn không thể tin nổi, gằn giọng giận dữ. "Nhìn kỹ xem ta là ai!" Quỷ Ảnh Vệ im lặng không một tiếng động, nắm chặt đao nhưng không hành động. Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của chủ tử. Thiệu Sơn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, cổ cứng đờ, chậm rãi quay sang nhìn ta. Trong đình, một chiếc Ưng phù lặng lẽ lơ lửng trước mặt hắn, ta cầm lấy nó, nhìn về phía người kia đang thảm hại giữa cơn mưa. Hắn bật cười khe khẽ, nhưng đôi mắt lại như đang rơi lệ. "Ngươi thà giao nó cho nàng, cũng không chịu cho ta một lần..." Sấm rền nổ vang, trời cao tựa hồ đã quyết định đổ một trận mưa lớn còn dữ dội hơn ngày hành quyết Lưu Giản. Hoàng thành mở rộng, cờ hiệu ngự giá thân chinh từ Mãng Sơn quay về, trong số Ngự Lâm quân và tứ vệ Kinh thành, những kẻ mưu phản đều bị đánh trở tay không kịp. Tiểu Lục là người đầu tiên dẫn binh xông vào nội thành, chế trụ Thiệu Sơn đang liều c.h.ế.t phản kháng. Trong vườn sau, sau cơn kinh hoảng, hoa cỏ bị mưa gió dập tơi tả. Ta vẫn không nói một lời, chỉ cúi người nhặt từng chậu mẫu đơn xanh dựng lại ngay ngắn. Ánh mắt Thái hậu chăm chú dừng nơi ta, ánh nhìn run rẩy, dường như đã thật sự khẳng định điều gì đó. "A Oanh, con cũng thích mẫu đơn xanh sao?" Bà khẽ hỏi, đầy mong mỏi. Ta cúi đầu trầm mặc chốc lát, rồi đáp: "Loài hoa xinh đẹp thế này, như non sông thái bình khó gìn giữ, ai lại không quý trọng?" Thái hậu ngẩn ngơ nhìn ta. Bà thở ra một hơi, thu lại cảm xúc, ánh mắt chuyển hướng chỗ khác. Giọng nói cẩn trọng dò xét: "Chuyện này kết thúc rồi, hôn sự giữa con và Sơn nhi cũng xem như chấm dứt. Con… con vẫn sẽ ở lại kinh thành chứ?" [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Gió mưa nhè nhẹ, nước hồ gợn lăn tăn. Ta gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, ngẩng đầu lên, mỉm cười. "Nương nương, thần nữ muốn về quê." Thái hậu ngập ngừng như muốn nói nhưng lại thôi. Một lúc sau, bà thở dài, chậm rãi nhắm mắt, nặng nề gật đầu. Lúc ấy, ta biết, bà đã nhận ra ta, cũng đã hiểu cho ta. 20 Vài ngày sau, chuyện Thiệu Sơn là huyết mạch nhà họ Lưu, vong ân bội nghĩa, g.i.ế.c huynh tạo phản đã truyền khắp kinh thành. Hắn đại bại toàn cục, Thiệu Đạo Tịch được lòng thiên hạ. Không lâu sau, ta nghe nói Thiệu Sơn đã tự sát trong chiếu ngục. Đám tạp dịch đưa cơm bất cẩn để sót một cái bát mẻ, Thiệu Sơn đập vỡ lấy một mảnh, cứa đứt yết hầu. Trong cung theo lệ cũ triều trước, mai táng hắn trên Mãng Sơn. Hôm hạ táng, ta không đến. Tiểu Lục dâng biểu xin nhận chức thống lĩnh thủy quân Giang Nam, chỉnh đốn quân chính vốn bị tổng đốc tiền nhiệm làm rối bời. Thiệu Đạo Tịch đồng ý. Còn ta, một nữ tử từng dây dưa không rõ với Thiệu Sơn, Thiệu Đạo Tịch đương nhiên cũng chẳng muốn thấy mặt. Nghe tin Thái hậu đã giúp ta làm lại thân phận, sắp đưa ta xuất cung, hắn chỉ sững người giây lát, sau đó “ừ” một tiếng. Khoảnh khắc thất thần ấy, có lẽ hắn đã quên mất “A Oanh” là ai rồi. Trước ngày rời cung, sóng gió do Thiệu Sơn tạo phản cũng dần lắng xuống, hiếm ai còn nhắc đến. Sáng sớm hôm ấy, ta lặng lẽ một mình trèo lên Mãng Sơn. Thì ra Mãng Sơn cũng chẳng cao, chỉ có cây cối rất cao, tươi tốt nhất là tùng bách. Từng có người nói với ta, vì người c.h.ế.t nhiều, nên cây cối mới mọc tốt. Có khi một mảnh đất phải chôn chồng lên mấy tầng thi thể, trước khi chôn mới luôn phải dò thử bằng kim thăm dò đất, tránh để người c.h.ế.t chồng đầu nhau. Bằng không dưới suối vàng e là quá chật chội. Ta lặng lẽ tìm được mộ phần của người ấy giữa sườn đất lổn nhổn mộ phần chen chúc. Nằm dưới một cây tùng bách to lớn rậm rạp. Ta cố gắng nhón chân, mới buộc được sợi dây ngũ sắc đứt đoạn lên nhành cây. Buộc xong, ta thở ra một hơi, ngây ngốc nhìn tấm bia gỗ đơn sơ trước mộ. Trên ấy chỉ khắc mỗi cái tên của người ấy. Người ấy thật ra chẳng hề kiêng kỵ sinh tử. Trước khi cho ta uống thuốc giả chết, nhốt vào quan tài, còn ôm lấy ta, dỗ dành. Hắn nói: “Nàng cứ c.h.ế.t đi, không đau đâu, ngoan nào, ngoan…” Hắn nói: “Ta sẽ chôn nàng dưới một gốc bách lớn trên Mãng Sơn, đừng sợ tối, ta sẽ nhanh chóng tới bầu bạn với nàng. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau trèo ra, sống một cuộc đời mới.”
Thiệu Sơn hít sâu một hơi, giơ tay lau mặt, điềm đạm nói:
Hồng Trần Vô Định
"Thái hậu bây giờ nói những lời này còn có ích gì? Hôm nay, cái Phượng ấn này, bất kể người đưa hay không đưa, ta cũng nhất định phải lấy."
Hắn nghiêng người.
Những ám vệ như bóng quỷ sau lưng liền đồng loạt tuốt đao, bước lên một bước.
19
Mưa loạn như chuỗi ngọc rơi xuống mặt hồ tạo thành từng vòng gợn sóng, b.ắ.n tung ánh sáng lạnh ngắt trên lưỡi đao.
Thiệu Sơn buông tay đứng bên, chờ Thái hậu cúi đầu, chờ ta kinh hoảng sợ hãi.
Nhưng hắn chờ rất lâu, giữa tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc ấy lại dần nhận ra có điều không ổn, hắn bỗng nhiên quay đầu.
Tứ phía đao lạnh rừng rực, tất cả đều nhắm về phía hắn.
"Các ngươi điên rồi sao?"
Thiệu Sơn không thể tin nổi, gằn giọng giận dữ.
"Nhìn kỹ xem ta là ai!"
Quỷ Ảnh Vệ im lặng không một tiếng động, nắm chặt đao nhưng không hành động.
Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của chủ tử.
Thiệu Sơn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, cổ cứng đờ, chậm rãi quay sang nhìn ta.
Trong đình, một chiếc Ưng phù lặng lẽ lơ lửng trước mặt hắn, ta cầm lấy nó, nhìn về phía người kia đang thảm hại giữa cơn mưa.
Hắn bật cười khe khẽ, nhưng đôi mắt lại như đang rơi lệ.
"Ngươi thà giao nó cho nàng, cũng không chịu cho ta một lần..."
Sấm rền nổ vang, trời cao tựa hồ đã quyết định đổ một trận mưa lớn còn dữ dội hơn ngày hành quyết Lưu Giản.
Hoàng thành mở rộng, cờ hiệu ngự giá thân chinh từ Mãng Sơn quay về, trong số Ngự Lâm quân và tứ vệ Kinh thành, những kẻ mưu phản đều bị đánh trở tay không kịp.
Tiểu Lục là người đầu tiên dẫn binh xông vào nội thành, chế trụ Thiệu Sơn đang liều c.h.ế.t phản kháng.
Trong vườn sau, sau cơn kinh hoảng, hoa cỏ bị mưa gió dập tơi tả.
Ta vẫn không nói một lời, chỉ cúi người nhặt từng chậu mẫu đơn xanh dựng lại ngay ngắn.
Ánh mắt Thái hậu chăm chú dừng nơi ta, ánh nhìn run rẩy, dường như đã thật sự khẳng định điều gì đó.
"A Oanh, con cũng thích mẫu đơn xanh sao?"
Bà khẽ hỏi, đầy mong mỏi.
Ta cúi đầu trầm mặc chốc lát, rồi đáp:
"Loài hoa xinh đẹp thế này, như non sông thái bình khó gìn giữ, ai lại không quý trọng?"
Thái hậu ngẩn ngơ nhìn ta.
Bà thở ra một hơi, thu lại cảm xúc, ánh mắt chuyển hướng chỗ khác.
Giọng nói cẩn trọng dò xét:
"Chuyện này kết thúc rồi, hôn sự giữa con và Sơn nhi cũng xem như chấm dứt. Con… con vẫn sẽ ở lại kinh thành chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gió mưa nhè nhẹ, nước hồ gợn lăn tăn.
Ta gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, ngẩng đầu lên, mỉm cười.
"Nương nương, thần nữ muốn về quê."
Thái hậu ngập ngừng như muốn nói nhưng lại thôi.
Một lúc sau, bà thở dài, chậm rãi nhắm mắt, nặng nề gật đầu.
Lúc ấy, ta biết, bà đã nhận ra ta, cũng đã hiểu cho ta.
20
Vài ngày sau, chuyện Thiệu Sơn là huyết mạch nhà họ Lưu, vong ân bội nghĩa, g.i.ế.c huynh tạo phản đã truyền khắp kinh thành.
Hắn đại bại toàn cục, Thiệu Đạo Tịch được lòng thiên hạ.
Không lâu sau, ta nghe nói Thiệu Sơn đã tự sát trong chiếu ngục.
Đám tạp dịch đưa cơm bất cẩn để sót một cái bát mẻ, Thiệu Sơn đập vỡ lấy một mảnh, cứa đứt yết hầu.
Trong cung theo lệ cũ triều trước, mai táng hắn trên Mãng Sơn.
Hôm hạ táng, ta không đến.
Tiểu Lục dâng biểu xin nhận chức thống lĩnh thủy quân Giang Nam, chỉnh đốn quân chính vốn bị tổng đốc tiền nhiệm làm rối bời.
Thiệu Đạo Tịch đồng ý.
Còn ta, một nữ tử từng dây dưa không rõ với Thiệu Sơn, Thiệu Đạo Tịch đương nhiên cũng chẳng muốn thấy mặt.
Nghe tin Thái hậu đã giúp ta làm lại thân phận, sắp đưa ta xuất cung, hắn chỉ sững người giây lát, sau đó “ừ” một tiếng.
Khoảnh khắc thất thần ấy, có lẽ hắn đã quên mất “A Oanh” là ai rồi.
Trước ngày rời cung, sóng gió do Thiệu Sơn tạo phản cũng dần lắng xuống, hiếm ai còn nhắc đến.
Sáng sớm hôm ấy, ta lặng lẽ một mình trèo lên Mãng Sơn.
Thì ra Mãng Sơn cũng chẳng cao, chỉ có cây cối rất cao, tươi tốt nhất là tùng bách.
Từng có người nói với ta, vì người c.h.ế.t nhiều, nên cây cối mới mọc tốt.
Có khi một mảnh đất phải chôn chồng lên mấy tầng thi thể, trước khi chôn mới luôn phải dò thử bằng kim thăm dò đất, tránh để người c.h.ế.t chồng đầu nhau.
Bằng không dưới suối vàng e là quá chật chội.
Ta lặng lẽ tìm được mộ phần của người ấy giữa sườn đất lổn nhổn mộ phần chen chúc.
Nằm dưới một cây tùng bách to lớn rậm rạp.
Ta cố gắng nhón chân, mới buộc được sợi dây ngũ sắc đứt đoạn lên nhành cây.
Buộc xong, ta thở ra một hơi, ngây ngốc nhìn tấm bia gỗ đơn sơ trước mộ.
Trên ấy chỉ khắc mỗi cái tên của người ấy.
Người ấy thật ra chẳng hề kiêng kỵ sinh tử.
Trước khi cho ta uống thuốc giả chết, nhốt vào quan tài, còn ôm lấy ta, dỗ dành.
Hắn nói: “Nàng cứ c.h.ế.t đi, không đau đâu, ngoan nào, ngoan…”
Hắn nói: “Ta sẽ chôn nàng dưới một gốc bách lớn trên Mãng Sơn, đừng sợ tối, ta sẽ nhanh chóng tới bầu bạn với nàng. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau trèo ra, sống một cuộc đời mới.”
Mãn Chỉ Kim Tịch - A PhùTác giả: A PhùTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ Cường1 Thiệu Sơn khựng lại, tựa hồ không ngờ ta dám lớn gan hỏi một câu như thế. Rồi hắn bật cười, tỏ ý cảm thông: Hồng Trần Vô Định "Muội dưỡng thương lâu ngày nơi sơn dã, không biết chuyện ngoài núi cũng là lẽ thường." Hắn nói mấy năm nay giang sơn đã đổi chủ, nghĩa phụ hắn chính là Nhị gia nhà họ Thiệu ở Lũng Tây năm xưa. Nay đã là tân hoàng đế. Thiệu Sơn cúi đầu sát lại gần, thấp giọng bên tai ta: "Người tên gọi Đạo Tịch." – Thiệu Đạo Tịch. Xe ngựa tiến vào hành lang cung môn, màu liễu xám mờ. Sắc mặt ta tái nhợt, siết chặt chùm tua chỉ mạ vàng nơi cửa sổ xe. Thiệu Sơn tưởng ta bị danh tiếng của nghĩa phụ hắn dọa sợ, liền an ủi mà nắm lấy tay ta đang lạnh buốt, bật cười khẽ: "Sao lại sợ thành ra thế này, là ta không đúng, không nên kể cho muội nghe mấy chuyện ấy. Yên tâm đi, nghĩa phụ ta có rất nhiều nghĩa tử, ta là đứa ông ấy ít để tâm đến nhất. Lần này vào cung nhiều nhất cũng chỉ diện kiến Thái hậu một lần." Nghe vậy, ta mới miễn cưỡng cười, thầm trách bản… Thiệu Sơn hít sâu một hơi, giơ tay lau mặt, điềm đạm nói: Hồng Trần Vô Định"Thái hậu bây giờ nói những lời này còn có ích gì? Hôm nay, cái Phượng ấn này, bất kể người đưa hay không đưa, ta cũng nhất định phải lấy." Hắn nghiêng người. Những ám vệ như bóng quỷ sau lưng liền đồng loạt tuốt đao, bước lên một bước. 19 Mưa loạn như chuỗi ngọc rơi xuống mặt hồ tạo thành từng vòng gợn sóng, b.ắ.n tung ánh sáng lạnh ngắt trên lưỡi đao. Thiệu Sơn buông tay đứng bên, chờ Thái hậu cúi đầu, chờ ta kinh hoảng sợ hãi. Nhưng hắn chờ rất lâu, giữa tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc ấy lại dần nhận ra có điều không ổn, hắn bỗng nhiên quay đầu. Tứ phía đao lạnh rừng rực, tất cả đều nhắm về phía hắn. "Các ngươi điên rồi sao?" Thiệu Sơn không thể tin nổi, gằn giọng giận dữ. "Nhìn kỹ xem ta là ai!" Quỷ Ảnh Vệ im lặng không một tiếng động, nắm chặt đao nhưng không hành động. Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của chủ tử. Thiệu Sơn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, cổ cứng đờ, chậm rãi quay sang nhìn ta. Trong đình, một chiếc Ưng phù lặng lẽ lơ lửng trước mặt hắn, ta cầm lấy nó, nhìn về phía người kia đang thảm hại giữa cơn mưa. Hắn bật cười khe khẽ, nhưng đôi mắt lại như đang rơi lệ. "Ngươi thà giao nó cho nàng, cũng không chịu cho ta một lần..." Sấm rền nổ vang, trời cao tựa hồ đã quyết định đổ một trận mưa lớn còn dữ dội hơn ngày hành quyết Lưu Giản. Hoàng thành mở rộng, cờ hiệu ngự giá thân chinh từ Mãng Sơn quay về, trong số Ngự Lâm quân và tứ vệ Kinh thành, những kẻ mưu phản đều bị đánh trở tay không kịp. Tiểu Lục là người đầu tiên dẫn binh xông vào nội thành, chế trụ Thiệu Sơn đang liều c.h.ế.t phản kháng. Trong vườn sau, sau cơn kinh hoảng, hoa cỏ bị mưa gió dập tơi tả. Ta vẫn không nói một lời, chỉ cúi người nhặt từng chậu mẫu đơn xanh dựng lại ngay ngắn. Ánh mắt Thái hậu chăm chú dừng nơi ta, ánh nhìn run rẩy, dường như đã thật sự khẳng định điều gì đó. "A Oanh, con cũng thích mẫu đơn xanh sao?" Bà khẽ hỏi, đầy mong mỏi. Ta cúi đầu trầm mặc chốc lát, rồi đáp: "Loài hoa xinh đẹp thế này, như non sông thái bình khó gìn giữ, ai lại không quý trọng?" Thái hậu ngẩn ngơ nhìn ta. Bà thở ra một hơi, thu lại cảm xúc, ánh mắt chuyển hướng chỗ khác. Giọng nói cẩn trọng dò xét: "Chuyện này kết thúc rồi, hôn sự giữa con và Sơn nhi cũng xem như chấm dứt. Con… con vẫn sẽ ở lại kinh thành chứ?" [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Gió mưa nhè nhẹ, nước hồ gợn lăn tăn. Ta gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, ngẩng đầu lên, mỉm cười. "Nương nương, thần nữ muốn về quê." Thái hậu ngập ngừng như muốn nói nhưng lại thôi. Một lúc sau, bà thở dài, chậm rãi nhắm mắt, nặng nề gật đầu. Lúc ấy, ta biết, bà đã nhận ra ta, cũng đã hiểu cho ta. 20 Vài ngày sau, chuyện Thiệu Sơn là huyết mạch nhà họ Lưu, vong ân bội nghĩa, g.i.ế.c huynh tạo phản đã truyền khắp kinh thành. Hắn đại bại toàn cục, Thiệu Đạo Tịch được lòng thiên hạ. Không lâu sau, ta nghe nói Thiệu Sơn đã tự sát trong chiếu ngục. Đám tạp dịch đưa cơm bất cẩn để sót một cái bát mẻ, Thiệu Sơn đập vỡ lấy một mảnh, cứa đứt yết hầu. Trong cung theo lệ cũ triều trước, mai táng hắn trên Mãng Sơn. Hôm hạ táng, ta không đến. Tiểu Lục dâng biểu xin nhận chức thống lĩnh thủy quân Giang Nam, chỉnh đốn quân chính vốn bị tổng đốc tiền nhiệm làm rối bời. Thiệu Đạo Tịch đồng ý. Còn ta, một nữ tử từng dây dưa không rõ với Thiệu Sơn, Thiệu Đạo Tịch đương nhiên cũng chẳng muốn thấy mặt. Nghe tin Thái hậu đã giúp ta làm lại thân phận, sắp đưa ta xuất cung, hắn chỉ sững người giây lát, sau đó “ừ” một tiếng. Khoảnh khắc thất thần ấy, có lẽ hắn đã quên mất “A Oanh” là ai rồi. Trước ngày rời cung, sóng gió do Thiệu Sơn tạo phản cũng dần lắng xuống, hiếm ai còn nhắc đến. Sáng sớm hôm ấy, ta lặng lẽ một mình trèo lên Mãng Sơn. Thì ra Mãng Sơn cũng chẳng cao, chỉ có cây cối rất cao, tươi tốt nhất là tùng bách. Từng có người nói với ta, vì người c.h.ế.t nhiều, nên cây cối mới mọc tốt. Có khi một mảnh đất phải chôn chồng lên mấy tầng thi thể, trước khi chôn mới luôn phải dò thử bằng kim thăm dò đất, tránh để người c.h.ế.t chồng đầu nhau. Bằng không dưới suối vàng e là quá chật chội. Ta lặng lẽ tìm được mộ phần của người ấy giữa sườn đất lổn nhổn mộ phần chen chúc. Nằm dưới một cây tùng bách to lớn rậm rạp. Ta cố gắng nhón chân, mới buộc được sợi dây ngũ sắc đứt đoạn lên nhành cây. Buộc xong, ta thở ra một hơi, ngây ngốc nhìn tấm bia gỗ đơn sơ trước mộ. Trên ấy chỉ khắc mỗi cái tên của người ấy. Người ấy thật ra chẳng hề kiêng kỵ sinh tử. Trước khi cho ta uống thuốc giả chết, nhốt vào quan tài, còn ôm lấy ta, dỗ dành. Hắn nói: “Nàng cứ c.h.ế.t đi, không đau đâu, ngoan nào, ngoan…” Hắn nói: “Ta sẽ chôn nàng dưới một gốc bách lớn trên Mãng Sơn, đừng sợ tối, ta sẽ nhanh chóng tới bầu bạn với nàng. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau trèo ra, sống một cuộc đời mới.”