Lúc mà mấy người ăn mặc sang trọng, khí chất không hề tầm thường tìm đến tôi thì tôi đang đeo một chiếc tạp dề viền hoa, cẩn thận đóng gói bánh kem cho khách. Vừa cầm đĩa bánh chưa kịp đứng vững, tôi đột nhiên bị ôm chặt, bên tai liền vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết: "Con gái ơi, con gái của mẹ! Con đã chịu khổ rồi… Mẹ cuối cùng cũng tìm thấy con rồi…" Trong nháy mắt, mọi ánh mắt xung quanh bán kính ba mét này đều đổ dồn về phía tôi. Bầu không khí đột nhiên trở nên cực kỳ "cẩu huyết". Mấy vị khách trong tiệm chắc hẳn đang tự biên tự diễn một kịch bản thiếu nữ đáng thương bị thất lạc nhiều năm, nay được gia đình quyền quý tìm lại. Tôi khựng người lại trong giây lát, cúi đầu nhìn người phụ nữ gần như đang bám dính trên người mình, cảm thấy nơi này rõ ràng không phải chỗ thích hợp để giải thích. Vậy nên, tôi bình tĩnh dắt cả đoàn người vào phòng làm việc của quản lý. Sau khi xoay xoay cánh tay bị ôm đến nhức mỏi, tôi khách sáo lên tiếng: "Các vị có thể giải thích cho tôi một chút…
Tác giả: