1 "Một đêm liền mang thai? Nàng ta thật sự còn trong trắng?" Giọng bà mẫu Lưu thị ép xuống cực thấp: "Nếu Đổng gia không chịu nhận, thì biết làm sao đây?" Lúc ấy ta đang đứng ngay ngoài cửa, toàn thân cứng đờ, như rơi xuống hầm băng. Giây tiếp theo, lời của phu quân Lưu Tri Ý như lưỡi d.a.o cứa vào tim: "Ta làm sao biết được? Ta vốn chưa từng động vào nàng. Chỉ là đêm động phòng thấy có vết đỏ, khăn cũng nhuốm m.á.u, chắc là không sao." "Hồ đồ! Nữ tử có nguyệt sự cũng có thể ra m.á.u! Nếu đứa trẻ này không phải là dòng dõi của Đổng gia, thì bọn họ sao có thể bỏ qua dễ dàng? Ba mươi lượng bạc đó chưa chắc đã giữ được!" Trời đất quay cuồng. Thì ra… người trong đêm tân hôn đó, không phải là phu quân ta Lưu Tri Ý, mà là đứa ngốc của Đổng gia. Ký ức như thủy triều cuồn cuộn tràn về. Chén rượu hợp cẩn đêm đó, cơn đau tê dại toàn thân khi tỉnh dậy, vết m.á.u đỏ rực trên chăn gấm, cùng ba bóng người đứng bên giường. Lưu Tri Ý. Bà mẫu. Và… đứa ngốc Đổng gia, kẻ ngày…
Tác giả: