Mấy tháng trước, Thanh Châu gặp nạn châu chấu, mùa màng thất thu, nổi lên nạn đói. Để giữ mạng, ta lén lút lên một chiếc thuyền, theo đến đất Yên Bắc. Đói, đói đến hoa mắt chóng mặt. Ta nắm chặt chiếc nhẫn ngọc trong tay, nghiến răng chen qua đám người, ngã quỵ trước cổng Bùi phủ, khóc lớn. Vị phu nhân quý phái dẫn đầu kia mặt đầy nước mắt, đợi đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trong tay ta và cái bụng nhô cao của ta, sắc mặt kinh hãi, "Chiếc nhẫn ngọc này ngươi từ đâu có được? "Ngươi... bụng ngươi... ngươi và Độ nhi có quan hệ gì?" Ta đau buồn không nói, chỉ khóc càng thêm thảm thiết, sau đó mắt trợn ngược ngất xỉu. "Người đâu! Mau! Mau đưa vị cô nương này vào trong!" Bên tai tràn ngập những âm thanh ồn ào hỗn loạn, lòng ta lại nhẹ nhõm. Chỉ vì đứa bé trong bụng ta vốn chẳng có nửa điểm quan hệ nào với Bùi Độ của Bùi gia. Ngày đó ta lên thuyền, chính là thuyền của Bùi gia. Vì để trốn tránh người khác, ban ngày ta trốn trong rương hòm ở khoang thuyền. Ban đêm mới dám ra…
Tác giả: